Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 269: Chương 269: Tình Nghĩa Vợ Chồng




Chẳng mấy chốc, Triệu Dương đã quay lại, trên tay còn cầm một đống bao lớn bao nhỏ.

Bên dưới bệnh viện có quán ăn đêm, anh mua một ít thức ăn thanh đạm và lấy một phần canh.

Tuy không bằng thức ăn ở nhà nấu nhưng có còn hơn không, quan trọng nhất là còn nóng hôi hổi và rất ngon.

“Chị ăn trước đi”.

Dứt lời, anh lại giúp cô ta nâng giường lên, bày thức ăn ra, sau đó bỏ những thứ anh vừa mua vào trong tủ.

Triệu Dương quay đầu lại thì thấy cô ta đang ngẩn người nhìn mình, anh ngạc nhiên hỏi: “Chị không ăn mà nhìn tôi làm gì?”

“Nói ra không sợ cậu cười, tôi đến Thiên Châu nhiều năm rồi mà vẫn chưa từng được ai đối xử tốt như vậy”.

“Tôi nghe Khổng Nguyệt nói chị là người Thiên Nam, bố mẹ đều không ở bên cạnh, lại không có họ hàng hay bạn bè ở Thiên Châu. Tôi có thể giúp được gì thì giúp, chị đừng chê tôi tay chân vụng về là được”.

“Cảm ơn cậu!”

“Chị mau ăn đi”.

Khương Anh cũng đã đói nên mấy món ăn đơn giản chẳng mấy chốc đã lấp đầy bụng.

Không hiểu sao cô ta lại thấy mấy món này ngon hơn mấy món sơn hào hải vị đã từng ăn trước đây.

Nhất là thấy Triệu Dương bận rộn sắp xếp cái này, dọn dẹp cái kia, cô ta có cảm giác hạnh phúc bao vây lấy mình, đây là trải nghiệm mà trước giờ cô ta chưa từng trải qua.

“Triệu Dương, thật sự cảm ơn cậu”.

“Đã nói rồi mà, chị đừng khách sáo với tôi”.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho tên khốn Tôn Vệ Đông kia đâu, cũng sẽ không để Tôn mập gây chuyện với cậu nữa!”

Triệu Dương xua tay: “Trưởng phòng Khương, hôm nay chúng ta đừng nói chuyện này. Tóm lại khoảng thời gian này chị cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng để ý đến những chuyện khác, đợi khỏi bệnh rồi tính”.

Khương Anh khá bất ngờ, sau đó lại hoàn hồn: “Được, không nói thì không nói, vậy cậu cũng không được gọi tôi là trưởng phòng Khương!”

“Vậy gọi là gì?”

Nghĩ một hồi, cô ta nói: “Gọi tôi là chị gái đi”.

“Vậy được, nhưng trông chị chẳng lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu”.

Mặc dù da dẻ và vóc dáng của Khương Anh được chăm sóc rất tốt nên nhìn rất trẻ so với tuổi nhưng dù sao cũng đã làm lãnh đạo vài năm.

So với các cô gái độ hai mươi, vẫn có thể thấy rõ sự khác biệt về khí chất.

Tất nhiên cũng không lộ ra vẻ lớn tuổi, mà có một loại khí chất không thể nói rõ.

Khương Anh khá đắc ý, bật cười: “Tên này, miệng cậu dẻo thật!”

“Điều hiển nhiên mà, chị Khương, không có chuyện gì thì chị nên cười nhiều hơn, bệnh sẽ mau khỏi, hơn nữa chị cười lên rất đẹp!”

“Loại phụ nữ như tôi giống hoa đã qua thời kỳ nở rộ. Dù có đẹp cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không ai ngắm nhìn”.

“Ai nói không có, chẳng phải tôi đang thưởng thức đây sao?”

Nói xong, Triệu Dương bỗng nhận ra vẻ mặt Khương Anh có gì đó không đúng, vội giải thích: “Ờ, chị Khương đừng hiểu lầm, tôi không phải…”

Khương Anh xua tay: “Không cần giải thích, tôi biết”.

Triệu Dương nhìn đồng hồ đã mười rưỡi, người nhà bệnh nhân khác cũng lần lượt rời khỏi phòng bệnh nên anh cũng không tiện ở lại lâu.

Triệu Dương nói tạm biệt: “Chị, nếu chị đã không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”.

“Khoan đã!”

Triệu Dương dừng lại, nhưng phát hiện Khương Anh ngượng nghịu không lên tiếng.

Chẳng mấy chốc anh đã hiểu ý: “Chị đợi một lát”.

Nói rồi anh chạy vào phòng vệ sinh bật đèn lên, sau đó dìu Khương Anh đi vào trong.

Sau khi trở lại, anh đắp chăn lên giúp cô ta.

Khương Anh nhìn anh chằm chằm, ma xui quỷ khiến hỏi: “Ngày mai… cậu vẫn đến chứ?”

Nhìn đôi mắt lấp lánh nước, Triệu Dương không dám nhìn thẳng vào: “Ngày mai tôi phải chuyển nhà, có thời gian tôi sẽ đến. Chị yên tâm, tôi có bạn làm trong bệnh viện, nếu chị cần gì thì cứ gọi cho cô ấy”.

Để lại số điện thoại của Thư Tình xong, Triệu Dương mới rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi, anh còn nhắn tin đánh tiếng với Thư Tình qua Zalo.



Cùng lúc đó, một ánh mắt dịu dàng nhìn theo Triệu Dương từ trên tầng hai mươi sáu khoa nội trú.

Mãi cho đến khi bóng lưng của anh mất hút vào màn đêm, ánh mắt đó mới dần trở nên lạnh lẽo.

Khương Anh lấy điện thoại ra liên lạc với một người được lưu tên là “Khai hoang sạch sẽ”.

“Những gì anh nói lần trước là thật sao?”

Đối phương trả lời lại rất nhanh: “Tất nhiên”.

“Được, anh sắp xếp giúp tôi, tôi không muốn nhìn thấy người này ở Thiên Châu nữa!”

“Gửi tư liệu sang cho tôi”.

“Bây giờ sao?”

“Tất nhiên, không biết thân phận người này, sao tôi báo giá cho cô được?”

Như biết Khương Anh lo lắng điều gì, anh ta nói thêm: “Cô yên tâm, dù có thành công hay không thì cũng tuyệt đối sẽ được bảo mật”.

Khương Anh do dự một lát mới gửi một cái tên sang cho đối phương: “Tôn Vệ Đông!”

Người ở đầu bên kia là người cô ta đã gặp trong một lần đi quán bar.

Lần đó vừa bị Tôn Vệ Đông đánh một trận, cô ta đã uống khá nhiều và cũng nói không ít lời khó nghe, kết quả bị người ta nghe được.

Sau đó có người liên lạc với cô ta nói có thể giúp cô ta giải quyết phiền phức, hơn nữa không để lại hậu quả.

Khương Anh mãi vẫn chưa hạ quyết tâm, mãi đến hôm nay, hi vọng cuối cùng cũng bị người ta đập nát.

Vừa lúc Triệu Dương cho cô ta một chút dũng cảm để tiếp tục sống, khiến cô ta hạ quyết tâm!

Tất nhiên, đây chỉ là đường lui đề phòng Tôn Vệ Đông sẽ trả thù, màn đánh trả thực sự đã được cô ta chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Chỉ với những gì cô ta đang có trong tay, cũng đã đủ để khiến Tôn Vệ Đông gặp rắc rối lớn trong công ty.

Nếu Tôn Vệ Động đã không xem cô ta là người, vậy cũng đừng trách cô ta không nể tình nghĩa vợ chồng!



Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Triệu Dương đi thẳng đến quán karaoke Huy Hoàng.

Trong văn phòng, Vương Như Nguyệt rót cho anh một tách trà: “Sao hôm nay em lại có thời gian đến đây vậy?”

Vương Như Nguyệt mặc chiếc sơ mi voan đen cổ thấp, lúc rót trà, cảnh xuân cứ thế lộ ra ngoài.

Triệu Dương không dám nhìn nhiều vội quay đầu đi: “Đến đây thăm chị”.

Vương Như Nguyệt bật cười, ngồi lại trên sofa: “Xem em kìa, miệng thì nói đến thăm chị mà phòng chị như phòng cướp vậy, lẽ nào chị còn có thể ăn thịt em sao?”

Triệu Dương khẽ cười cầm tách trà lên: “Chị Như Nguyệt, chị cũng quá xem thường sức hấp dẫn của mình rồi”.

Nghe đến chủ đề thú vị, Vương Như Nguyệt nhướng mày: “Thật à, chị rất hấp dẫn sao?”

Triệu Dương thành thật nói: “Đó là điều đương nhiên”.

Vương Như Nguyệt hỏi ngược lại: “Thế sao em không bị tác động gì vậy?”

Triệu Dương cười ngượng ngùng đáp: “Em là người đã có gia đình, nếu em còn độc thân thì đã theo đuổi chị rồi!”

“Không nói lại em, nói đi, hôm nay đến tìm chị có chuyện gì?”

Triệu Dương nói mục đích đến đây của anh.

Vương Như Nguyệt đập mạnh vào bàn: “Chẳng phải là chuyện đơn giản sao? Trong quán có một chiếc xe công vụ để đưa đón khách, nếu em chỉ chở mấy cái vali chắc là đủ đấy”.

“Vậy sáng mai em đến lấy”.

Nói chuyện được một lát, Triệu Dương bỗng hỏi: “Đúng rồi, chị Như Nguyệt, hôm nay kinh doanh thế nào, Mã Cương vẫn thành thật chứ?”

“Em vẫn chưa biết sao? Mã Cương bị cảnh sát bắt đi rồi!”

“Xảy ra lúc nào?”

“Chiều nay”.

Nghe Vương Như Nguyệt kể lại hết mọi chuyện, Triệu Dương mới hiểu chuyện là thế nào.

Thì ra mấy tên bắt cóc Thư Tình đều thú nhận, Mã Cương bị cảnh sát bắt đi vì bị tình nghi bắt cóc phi pháp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.