Chưa đợi Từ Tam tắt điện thoại, quản lý Phương đã vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh Triệu, tất cả đều là lỗi của tôi, anh đừng chấp nhặt với tôi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện!”
Triệu Dương cười: “Thái độ này cũng không tệ lắm“.
Sau đó anh lại nhìn về phía Từ Tam, nói: “Tam Nhi, chờ một chút, đừng vội“.
Từ Tam hiểu ý: “Không vội, chờ điện thoại của tôi!”
Nhân viên đặt hàng ở đầu dây bên kia liền hoang mang: “Chờ điện thoại cái gì? Rốt cuộc có đặt hay không đây?”
Nghe thấy tiếng ngắt máy phát ra từ điện thoại, nhân viên đặt hàng hùng hùng hổ hổ mắng: “Alo? Này? Mẹ kiếp, đúng là điên!”
Chỉ trong chốc lát, người trong phòng làm việc đã phát hiện điểm khác thường.
Bảy, tám người từ bên trong đi ra, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó coi.
“Tiểu Phương, xảy ra chuyện gì thế?”
“Đúng vậy, bọn họ là ai? Khách hàng hay là bạn? Có phải đến gây chuyện không?”
Quản lý Phương chưa trả lời vội mà lén liếc nhìn một cái.
Thấy vẻ mặt Triệu Dương vẫn như thường, trên mặt không có chút kiêng dè hay lo lắng, biểu cảm trầm ổn đó khiến anh ta phải dẹp ngay cái suy nghĩ xấu xa vừa nảy ra trong đầu.
Quản lý Phương vội vàng xua tay: “Không có việc gì, mấy người bạn ấy mà, mọi người đi vào đi“.
Triệu Dương không nói lời nào, chờ mọi người đi mới dựa vào đầu xe và nói: “Vừa nãy đã giữ thể diện cho anh, nói đi, việc này phải làm thế nào?”
Quản lý Phương cười ngượng ngùng bước đến gần và nói: “Anh Triệu, việc này là tôi làm không đúng, trước đó vì không hiểu tình hình nên mới giới thiệu nhà cho cô Khổng, tôi bằng lòng trả lại tiền hoa hồng, đồng thời giúp cô Khổng tìm một căn nhà thích hợp không công, anh thấy sao?”
Triệu Dương hỏi: “Anh ta thu của em bao nhiêu?”
Khổng Nguyệt vội nói: “Ba nghìn tệ“.
Triệu Dương nghĩ ngợi một lúc: “Mất một đền ba, yêu cầu này của tôi không quá đáng chứ?”
Quản lý Phương ngẫm nghĩ rồi nói: “Không quá đáng, không quá đáng, chỉ là anh Triệu, trong tay tôi... không có nhiều tiền như vậy!”
Triệu Dương đáp lại: “Anh không có, chẳng lẽ công ty của các anh cũng không có sao? Tôi nói cho anh biết, ông hai họ Vương đã kí tên vào bản hợp đồng thuê nhà rồi, nếu tôi kiện ra tòa thì anh không gánh đâu!”
Quản lý Phương đang muốn nói thêm nhưng Triệu Dương không cho anh ta cơ hội: “Tôi biết, công ty của các anh có một đoàn luật sư chuyên ứng phó với những tình huống như này, nhưng tôi tới đây cũng không phải vì tiền, tôi muốn xả giận cho em gái của tôi! Đừng nói là bồi thường tiền, muốn một quản lý kinh doanh như anh mất đi chén cơm cũng không khó lắm nhỉ?”
Ban đầu quản lý Phương còn muốn chống chế, kết quả câu nói của Triệu Dương đã cắt dứt mọi suy nghĩ của anh ta, không khó, đâu chỉ không khó, mà là quá đơn giản!
Vốn dĩ việc này là do anh ta làm trái quy tắc, nếu thật sự làm lớn chuyện thì không chỉ đơn giản mất việc. Sợ là sau này sẽ không có công ty bất động sản nào dám thuê anh ta.
Chỉ trong chốc lát, quản lý Phương toát hết mồ hôi lạnh, anh ta lau mồ hôi rồi mới lên tiếng: “Anh cho tôi chút thời gian, để tôi suy nghĩ một lát...”
Triệu Dương không thúc giục anh ta, càng sẽ không đồng cảm, anh ta đã làm sai thì phải trả giá.
Một lúc sau, quản lý Phương ngẩng đầu: “Anh xem như này có được không? Tiền thì tôi thật sự không bồi thường nổi, nhưng... tôi có thể giúp cô Khổng tìm một phòng ở miễn phí!”
Triệu Dương thấy hứng thú: “Nói nghe xem“.
“Là như vậy, trong tay tôi có một căn nhà của khách không ở trong nước, vừa mới ra nước ngoài định cư rồi, hiện nay nhà đang giao cho công ty chúng tôi quản lý, vừa hay tôi là người phụ trách...”
Quản lý Phương chưa nói hết, Triệu Dương đã hiểu ý của anh ta, nếu bằng lòng nhận thì anh ta có thể động tay một chút, để cho Khổng Nguyệt ở miễn phí trong căn nhà này một thời gian.
Triệu Dương không muốn ép anh ta đến đường cùng, đạt được kết quả này cũng là ngoài dự liệu.
Anh hơi do dự, liền hỏi: “Phòng gì, điều kiện thế nào? Có thể ở được bao lâu?”
Quản lý Phương thở phào một hơi, vội vàng giới thiệu: “Phòng rất tốt, khẳng định là một phòng ở tốt! Cô Khổng xinh đẹp như vậy, phòng ở mà không tốt thì tôi cũng chẳng dám nhắc đến đâu”.
Nghe quản lý Phương nói vậy, ba người ở đây đều sững sờ tại chỗ.
Căn phòng này cũng ở Đế Uyển, không phải ở kỳ một mà là ở kỳ hai.
Phần lớn nhà ở kỳ hai là căn hộ nhỏ kết hợp bài trí tinh tế, tỉ lệ vào ở cũng cao nhất, điều kiện thì không phải nói nhiều, hơn nữa quản lý Phương còn hứa hẹn có thể ở miễn phí ba tháng.
Tiền thuê căn hộ này ít nhất cũng phải trên dưới năm nghìn tệ một tháng, ba tháng cũng tương đương với tiền bồi thường.
Triệu Dương rất hài lòng, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, việc này hoàn toàn dựa vào quyết định của Khổng Nguyệt.
Đương nhiên Khổng Nguyệt đồng ý, điều kiện hoàn cảnh của khu biệt thự quá tốt, lại gần công ty, quan trọng là miễn phí tiền thuê nhà, chuyện này không khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cô ta không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Quản lý Phương chạy qua chạy lại, nhanh chóng làm xong thủ tục tạm trú.
Thật ra đối với anh ta chuyện này không khó xử lý, giở chút mánh khóe cũng là chuyện thường, có điều trước kia đều cho thuê thời gian ngắn, thu nhập phần lớn cũng vào túi của lãnh đạo và anh ta.
Rất ít người thuê lâu như Khổng Nguyệt, mà cũng hết cách, ai bảo anh ta bị Triệu Dương bắt thóp, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ba người bận rộn làm thủ tục xong, lại bù thêm một chút tiền đặt cọc thì đã gần chín giờ.
Chờ quản lý Phương lấy được chìa khóa, mấy người họ sẽ đến thẳng kỳ hai của khu biệt thự Đế Uyển.
Cửa phòng mở ra, Khổng Nguyệt nhảy cẫng lên: “Ôi trời, quá tốt rồi, nơi này còn tốt hơn nhiều so với chỗ cũ của em“.
Triệu Dương cũng quan sát xung quanh một lượt, đồ dùng trong nhà và đồ điện đều có sẵn, trang trí không được xem là quá xa hoa, nếu thật sự tốt giống như lời quản lý Phương khoác lác thì chủ nhà cũng không nỡ ủy thác quản lý.
Nhưng so với chỗ ở trước kia của Khổng Nguyệt thì đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Căn nhà này có tất cả hai tầng, ba phòng ngủ và một phòng khách, cộng thêm một phòng làm việc, phòng ngủ chính rất lớn, còn có cả bồn tắm lớn và phòng để quần áo bên trong.
Khổng Nguyệt dạo quanh một vòng, hài lòng nói: “Ôi, trước khi đến Thiên Châu, em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để sống qua quãng thời gian khổ cực, thật sự không ngờ lại có thể hưởng thụ một không gian riêng tư như này!”
Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ, lần đầu tiên anh trông thấy cô gái này đã thấy hơi ngờ vực, luôn cảm thấy khí chất của cô ta rất đặc biệt, không giống con gái của một gia đình tầm thường.
Bây giờ nghe cô ta nói câu kia lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cái gì gọi là chuẩn bị sống quãng thời gian khổ cực? Chẳng lẽ trước kia cô ta chưa từng trải qua cuộc sống cực khổ?
Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Dương lại cảm thấy chẳng có gì đặc biệt, bây giờ mấy cô gái từ nhỏ đều được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù gia cảnh không tốt, e rằng cũng chưa từng chịu cực chịu khổ gì.
Không đợi anh nghĩ nhiều, Khổng Nguyệt đã nhảy tới, làm như chốn không người mà ôm lấy cánh tay của Triệu Dương: “Anh Dương, một mình em ở trong căn nhà lớn như này rất sợ hãi“.
Cô ta cũng không biết vì sao, rõ ràng chưa quen biết Triệu Dương được bao lâu, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, mấy hành động làm nũng đều rất tự nhiên, không hề giống như đang làm bộ làm tịch.
Triệu Dương ngạc nhiên: “Vậy cô muốn thế nào? Trả phòng này cho quản lý Phương, đổi một căn nhỏ hơn nhé?”
Khổng Nguyệt nín cười, người này sao lại ngốc nghếch cục mịch thế?
Cô ta cười trộm một tiếng, lúc này mới đỏ mặt nói: “Anh Dương, anh ở chỗ nào? Ở nhà trọ của nhân viên à? Hay là anh chuyển tới đây ở cùng em đi?”
Dứt lời, cô ta lo lắng Triệu Dương hiểu lầm, vội vàng đỏ mặt giải thích: “Gì nhỉ, ý em là... ở đây nhiều phòng, một mình em ở thì thật đáng tiếc!”
Triệu Dương cũng thích cảm giác ở bên cạnh Khổng Nguyệt, luôn cảm thấy cô ta rất vui vẻ hồn nhiên, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện đồng ý.
Nghĩ ngợi một lúc, anh mới mở lời từ chối: “Không được, tôi phải về nhà ở“.
Nói xong, chính Triệu Dương cũng cảm thấy buồn cười, căn biệt thự của Tô Linh kia, với anh mà nói có thể xem là nhà sao?