Khổng Nguyệt nghe thấy Triệu Dương quay về nhà nên cũng không miễn cưỡng, chỉ có điều gương mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy sự thất vọng.
Lúc này Từ Tam tiến lại gần: “À... anh Dương là người bận rộn, nhưng tôi thì có thời gian đấy!”
Khổng Nguyệt hừ một tiếng: “Anh mơ đi!”
Từ Tam thở dài, dáng vẻ đau khổ bi thương chọc cho tất cả mọi người cười ngặt nghẽo.
Căn phòng sạch sẽ cũng không có gì để thu dọn, chờ nhóm người bận rộn xong, Khổng Nguyệt xoa bụng nhỏ của mình, đáng thương nói: “Em đói rồi“.
Triệu Dương gật đầu: “Đi thôi, tôi mời mọi người ăn cơm“.
Khổng Nguyệt nghiêm mặt nói: “Không được, hôm nay nếu như không có hai anh giúp đỡ, nói không chừng em đã phải ngủ đầu đường xó chợ rồi, bữa cơm này nhất định phải để em mời”.
Từ Tam cũng hừ theo một tiếng: “Coi như cô còn có chút lương tâm“.
Khổng Nguyệt quay đầu lại làm mặt quỷ, kéo cánh tay của Triệu Dương đi ra ngoài cửa.
...
Kỳ hai của Đế Uyển gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, văn phòng công ty quản lý tòa nhà cách nơi Khổng Nguyệt làm việc cũng không xa lắm, có cô dẫn đường, không bao lâu đã tìm được một nhà hàng tầm trung.
Trong sảnh có rất nhiều người, ba người mau chóng đặt một phòng.
Mọi người đều đói rồi, lại còn đánh nhau, thương lượng, chuyển nhà, vì thế cũng không trò chuyện gì thêm, cả một bàn đồ ăn nhanh chóng bị quét sạch.
Khổng Nguyệt nâng cốc rượu đứng dậy: “Hôm nay rất cảm ơn hai anh đã giúp đỡ, em gái đây xin kính hai anh một cốc!”
Có Khổng Nguyệt mở lời, lại thêm Từ Tam khuấy động không khí, bữa tiệc rượu cũng trở nên sôi động.
Chai rượu còn chưa hết Từ Tam đã không trụ được nữa, đầu óc nghiêng ngả, gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Triệu Dương đặt cốc rượu xuống, nhìn Khổng Nguyệt với ánh mắt kinh ngạc, không ngờ rằng cô nhóc này trông thì có vẻ nho nhã yếu đuối thế mà lại là một nữ trung hào kiệt.
Chai rượu trắng hơn năm mươi độ này mà cô ta uống như uống nước lã, uống liền mấy cốc rượu vào bụng mà mặt cũng không hề đỏ hay thở dốc.
Khổng Nguyệt nhìn ra được sự nghi ngờ của Triệu Dương: “Anh Dương, chút rượu này có đáng là gì chứ! Khi em còn nhỏ, bố của em đi tham gia tiệc rượu, cứ từng trận như thế là thành quen thôi, nhưng tửu lượng của em vẫn còn tệ lắm, chị của em mới được coi là lợi hại!”
Triệu Dương cứng họng, tửu lượng của Khổng Nguyệt đã đủ dọa người rồi, chị của cô ta chẳng lẽ là thùng rượu sao?
Nhưng nghe thấy Khổng Nguyệt nhắc đến gia đình, anh cũng không tránh được tò mò trong lòng, mượn men rượu liền hỏi: “Nghe giọng của cô không giống với người bản địa Thiên Châu, sao lại một mình tới đây làm việc vậy?”
Khổng Nguyệt cũng thừa dịp giãi bày: “Nếu là người khác hỏi, em chắc chắn sẽ không nói cho anh ta biết, nhưng nếu như là anh Dương đã hỏi thì em gái cũng không giấu anh, em là người Thiên Kinh, vì tức giận đánh cược với người nhà nên đã ra ngoài“.
Triệu Dương vỗ trán: “Bỏ nhà ra đi sao?”
Khổng Nguyệt cười hi hi: “Cũng không phải là bỏ nhà ra đi, chỉ là đánh cược với người nhà nếu như sống không tốt thì cả đời này em sẽ không quay về nữa“.
Triệu Dương cảm thấy Khổng Nguyệt đang nói dối, nhưng mỗi một người đều có bí mật, anh cũng không hỏi nhiều, sau này để ý nhiều hơn, không để cô ta bị người xấu bắt nạt là được rồi.
Ngược lại Khổng Nguyệt lại chủ động lên tiếng: “Anh Dương, nói về anh đi, hôm nay anh và anh Tam đến đây không phải vì thuê phòng đúng không?”
Triệu Dương sững sờ, vốn dĩ anh không giỏi nói dối, nhất là ở trước mặt các cô gái xinh đẹp, lại uống thêm rượu nên sau một hồi do dự đã bị Khổng Nguyệt nhìn ra sơ hở.
Cô ta nói tiếp: “Bây giờ đứa em gái như em thấp cổ bé họng, nếu như anh Dương đã tìm tới em chắc chắn là việc em có thể giúp đỡ, nếu như em đoán không sai thì chính là vì chuyện công việc đúng không?”
Khổng Nguyệt cảm thấy Triệu Dương là một người rất có bản lĩnh, quyết đoán, biết võ thuật, nếu như không phải bởi vì liên quan đến công việc thì chắc chắn sẽ không đến cầu xin cô ta.
Triệu Dương không ngờ rằng cô gái nhỏ này lại thông minh như vậy, chỉ một chút do dự đã phát hiện ra điểm mấu chốt.
Khổng Nguyệt tiếp tục phân tích: “Trước kia anh Tam nói anh vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức, có phải bởi vì chuyện này không? Nhưng với bản lĩnh của anh Dương, muốn được chuyển thành nhân viên chính thức hẳn là vô cùng đơn giản, nếu em đoán không sai có lẽ anh đã đắc tội với người nào đó đúng không? Vì thế mới đến tìm em, muốn em làm mối bắc cầu với trưởng phòng Uông?”
Ba câu hỏi liên tiếp làm cho Triệu Dương hoàn toàn ngây ngốc.
Vốn dĩ anh cho rằng cô gái nhỏ này yếu đuối, chân yếu tay mềm nhưng không ngờ rằng đó chỉ là do trải nghiệm cuộc sống và kinh nghiệm xã hội chưa đủ mà thôi.
Nhưng một khi đề cập đến công việc, cô gái này thật sự quá thông minh, chỉ mượn một câu nói vô tình của Từ Tam đã có thể phân tích toàn bộ vấn đề đến tám chín phần.
Khổng Nguyệt dần dần chiếm thế chủ động: “Anh Dương, anh đừng hiểu nhầm, em hỏi như vậy là bởi vì muốn giúp đỡ anh“.
Không chờ Triệu Dương mở lời cô ta đã vội vàng giải thích: “Thật đó, em cũng không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh vào buổi chiều hôm đó, em đã có thiện cảm với anh rồi“.
Nói xong, cô ta mỉm cười ngượng ngùng: “Thật ra những thứ này không hoàn toàn là do em đoán bừa, buổi chiều nay sau khi anh đi, em đã lén kiểm tra hồ sơ của anh, nhưng lúc đó... em không hề nghĩ nhiều như vậy“.
Triệu Dương hoàn toàn cạn lời, gượng cười nói: “Cô đã nói những lời này rồi thì tôi cũng không biết nên nói thế nào cho phải nữa“.
Anh hơi ngượng ngùng, lúc đầu khi tiếp cận cô gái này anh có mục đích nhưng ngược lại người ta lại chủ động dốc hết tấm lòng vì anh, điều này khiến cho Triệu Dương cảm thấy vô cùng mất mặt.
Khổng Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, chớp đôi mắt to của mình: “Anh Dương, anh không cần giải thích, em biết anh không phải người xấu. Em thích anh gọi em là Tiểu Nguyệt, dù sao em cũng đã ỷ lại vào anh, muốn trốn cũng không trốn được“.
Triệu Dương cảm thấy gò má nóng bừng, hô hấp dần dần tăng nhanh, anh vội vàng nâng cốc trà lên uống một ngụm nhưng lại bị ho sặc sụa.
Khổng Nguyệt bị anh chọc cười khúc khích, đưa khăn giấy qua và nói: “Xem anh bị dọa cho kìa, nói em nghe xem, rốt cuộc có chuyện gì?”
Triệu Dương bình ổn lại tâm trạng sau đó mới nói đến chuyện chính.
Mặc dù Khổng Nguyệt vẫn còn trẻ, nhưng đầu óc cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng phân tích ra điểm lợi và hại bên trong.
Sau một hồi thảo luận, cô ta đập bàn nói: “Anh Dương, em cũng không giấu gì anh, chị Uông là một lãnh đạo rất đúng mực, cũng rất quan tâm tới em, cho dù không có chuyện của anh thì em cũng sẽ không giương mắt nhìn trưởng phòng Khương đó lạm quyền, vì thế chuyện này của anh, chắc chắc em gái sẽ giúp!”
Từ Tam bị làm cho giật mình, ngẩng đầu lên mơ mơ hồ hồ: “Đi làm rồi sao?”
Triệu Dương cười mắng: “Đúng thế, trời sáng rồi!”
...
Lúc thanh toán không ai nhường ai, cuối cùng bị Khổng Nguyệt tranh thanh toán trước, nói là sau khi sự việc thành công sẽ đòi Triệu Dương sau.
Triệu Dương đưa Khổng Nguyệt về nhà trước sau đó mau chóng quay về nhà kho, mở một cuộc họp tạm thời.
“Bên phía Tiểu Nguyệt tôi đã thương lượng xong rồi, mấy ngày này cô ấy sẽ giúp chúng ta tìm hiểu, chờ tới cơ hội thích hợp sẽ giúp chúng ta giới thiệu với trưởng phòng Uông, nhưng trước đó có một chuyện phải làm cho xong!”
Tiểu Ngũ không biết chi tiết bên trong, không ngờ rằng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi Triệu Dương đã xử lý xong một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn hễ mở miệng là gọi “Tiểu Nguyệt”, thật sự khiến cậu ta khâm phục.
Mãi cho đến khi bị Triệu Dương gọi tên cậu ta mới tỉnh lại: “A? Anh Dương, anh vừa nói gì thế?”
Triệu Dương nói lại lần nữa: “Trước khi gặp trưởng phòng Uông, chúng ta phải mau chóng thu thập xong chứng cứ phạm tội và điểm yếu của Tôn mập! Có lẽ cũng khoảng hai ba ngày, lệnh điều động của tổ trưởng Uông sắp truyền xuống rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều nữa“.
Tối nay Triệu Dương cũng vừa mới biết được chuyện này từ chỗ của Khổng Nguyệt, trưởng phòng Uông sắp bị điều động sang bộ phận khác.