Đường phố tối đen như mực, trong một con hẻm nhỏ xen giữa hai tòa nhà cao tầng, dưới chân tường đã bám đầy rêu xanh. Lũ ruồi, lũ chuột thoải mái hoành hành, thùng rác không có nắp đậy, tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng. Còn có một ít rác thải rơi xuống đất, hộp cơm vẫn còn một nửa, cặn mì ăn liền còn sót lại, chắc bây giờ đều đã thối rữa ra hết rồi. Không những thế chúng còn bị trộn lẫn với nước thải của hệ thống thoát nước bị rò ra, tạo thành một mùi kinh dị đến nỗi mà chỉ cần đến gần một chút cũng không nhịn được mà bịt mũi.
Nhưng lúc này bọn người đại ca Cường lại không nghĩ nhiều được như vậy.
Trong con hẻm vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, văng cả nước bẩn lên gấu quần. Nhưng những người đó lại chỉ một mực lao điên cuồng về phía trước, không thèm quan tâm đến những thứ kia, chỉ sợ sẽ bị kéo dài khoảng cách với người đằng trước.
Trong bóng tối bỗng lóe lên hai tia sáng màu xanh lục.
Một thanh niên đeo đôi khuyên tai bạc trong đó dường như đã chạy đến cực hạn, bước chân dần dần bị những người đằng trước bỏ lại, tách khỏi đoàn người. Cuối cùng, hắn nhịn không được mà dừng lại, chống tay lên tường thở dốc. Mặc dù vậy, hắn vẫn không quên sợ hãi quay đầu lại nhìn thứ đang đuổi theo bọn họ.
Trong mắt hắn chỉ có một mảnh bóng tối, không có một chút động tĩnh nào từ thứ đang đuổi theo. Đã… đã thoát khỏi nó rồi sao? Tự cho rằng mình đã tạm an toàn, hắn nhẹ thở phào một cái.
Trong lúc bất chợt hắn đang thả lỏng cảnh giác, một cánh tay ở bên cạnh vươn ra nắm lấy cánh tay hắn. Cánh tay của hắn bị mất đi một mảng thịt lớn, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng lòi ra. Đồng tử nam nhân mở to, khuôn mặt sợ hãi đến đỏ bừng, dùng hết toàn lực cũng không cách nào nói ra một từ, chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu nghẹn ngào.
Tang thi đem cái miệng há to đến gần mặt hắn ta, ánh mắt của hắn trợn tròn, tràn đầy sợ hãi.
………………………………………..
Phía sau truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, khiến cho Hoàng Mao ở đằng trước bước chân chậm lại, run rẩy quay đầu.
Thế nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không có. Mùi máu tươi nồng nặc hết thảy đều đã bị ăn hầu như không còn, ngay cả thanh âm cũng không có, yên tĩnh đến nỗi làm hắn không tự chủ được mà rùng mình.
“Đại, đại, đại ca, A Đông hắn…” Giọng nói của Hoàng Mao cũng theo thân thể hắn run lên không ngừng.
“Không cần quan tâm hắn.” Giọng điệu Lý Cường vẫn bình ổn, “Vừa lúc hắn có thể câu giờ cho chúng ta.”
“Nhưng mà…”
“Mày muốn tự tìm đường chết thì cứ việc đi cứu hắn, chả có vấn đề gì!” Nói xong Lý Cường liền quay người không để ý tới nữa.
Hoàng Mao nhìn lại phía sau lần nữa, giống như vĩnh viễn không thể nào nhìn thấu được màn sương đen kia, cắn răn tự nhủ chính mình phải kiên cường lên, cũng lập tức xoay người chạy theo sát đại ca mình.
Nam nhân bị bỏ lại hai mắt bị đào rỗng, hai lỗ thủng to lớn đen ngòm hướng nhìn phía bọn họ rời đi.
………………………………………
“Sao lại như thế này??”
Tĩnh Nhân đứng trên thân xe, nhìn ngã ba đường cao tốc phía trước nói.
Trạm thu phí gì đó đã sớm là chuyện của quá khứ, hôm nay hầu hết các trạm thu phí đều đã bị phá hủy. Mà nơi này chính là một trong những trạm thu phí vì quá lớn nên vẫn chưa bị phá, nhưng cũng chỉ để tượng trưng thôi, chỉ để làm phong cảnh cho người ta đi lại. Ở trên đó đã tích góp thành một lớp bụi, cho thấy đã lâu không có ai động đến.
Nhưng sự kinh ngạc của Tĩnh Nhân và cái này lại rất mâu thuẫn.
“Cái gì?” Bạch cũng từ cửa sổ chui ra ngoài trèo lên thân xe.
Vừa mới đứng vững, Bạch vừa nhìn được tình hình phía trước, nhất thời cùng Tĩnh Nhân sững sờ tại chỗ.
Tang thi dày đặc, đông nghịt.
Cho đến cuối đường nhìn, lúc nhúc, từng góc đều chật ních tang thi.
Từ đầu cho đến chỗ xa nhất có thể nhìn thấy của con đường, đều là tang thi, toàn bộ là tang thi, ngoại trừ tang thi thì vẫn là tang thi.
Bọn tang thi đã chặn toàn bộ đường cao tốc, không để lại một khe hở.