Từ đầu cho đến chỗ xa nhất có thể nhìn thấy của con đường, đều là tang thi, toàn bộ là tang thi, ngoại trừ tang thi thì vẫn là tang thi.
Bọn tang thi đã chặn toàn bộ đường cao tốc, không để lại một khe hở.
“Đi!” Bạch quyết định rất nhanh, xoay người liền chui vào trong xe. Tĩnh Nhân cũng tỉnh táo lại, lập tức hiểu ý Bạch, cũng theo đó ngồi vào trong xe.
Âm thanh từ bên này truyền đến, khiến cho bọn tang thi đều quay đầu nhìn khắp xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.
Hai người thắt dây an toàn, nhanh chóng ổn định, khởi động ô tô. Đăng sau ô tô tỏa ra một bụi khói mỏng.
Âm thanh động cơ đã giúp bầy tang thi xác định được mục tiêu, đều nhìn về phía Bạch và Tĩnh Nhân, thậm chí có vài con đã hướng chỗ bọn họ đi tới.
Bạch không để ý chút nào, nhanh chóng quay tay lái, xe lùi về phía sau vài cái rồi đầu xe chuyển hướng. Sau đó liền đạp chân ga, bánh xe xoay vòng, phía sau phả ra một trận khói đặc, nhanh chóng rời đi. Chỉ vài giây đã hoàn toàn biến mất khỏi con đường kia.
Bầy tang thi mất đi mục tiêu, mờ mịt nhìn xung quanh, lại không biết phải làm gì.
…………………………………………………………….
Tĩnh Nhân từ trên thân xe nhảy xuống, trở lại trong xe, hướng Bạch đang nhìn cậu mà lắc đầu.
“Không được, vẫn là tình trạng giống nhau.”
Dựa theo bản đồ chỉ dẫn, cứ đi về phía trước là bọn họ có thể rời khỏi thành phố này, nhưng mọi lộ tuyến đều như nhau bị tang thi ngăn cản.
Tĩnh Nhân nhìn qua kính chắn gió trong suốt, ở giữa bầy tang thi, thỉnh thoảng có thể thấy một vài chiếc xe bị phá hư hoặc đang cháy, vỏ ngoài xe đã không còn nguyên vẹn, cửa kính thì bị đập vỡ, thủy tinh rơi đầy đất. Trên đó còn có nhiều vệt máu đã khô lại. Tang thi du đãng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhặt lên một khối thịt không biết của ai bỏ vào trong miệng nhai nuốt.
Chắc là một số người thấy trong thành phố đang hỗn loạn, họ đều hoảng sợ muốn lái xe chạy thoát khỏi chỗ này, nhưng kết quả lại bị kẹt xe ở con đường phía trước. Trong đó có một số người đã bị nhiễm bệnh mà không bị phát hiện, sau khi phát bệnh thì cắn người xung quanh, mới tạo thành tình huống hiện tại.” Bạch suy luận.
Tĩnh Nhân thở dài một hơi: “Nếu như ngay từ đầu cứ tìm chỗ nào đấy thật tốt mà trốn, chờ đến khi bên ngoài bớt hỗn loạn thì tìm cách chạy thoát, biết đâu nhân loại sẽ còn sống sót được nhiều hơn.”
“Nhưng sau khi trốn đi, số lượng tang thi theo đó sẽ tăng nhanh hơn, nguy hiểm cũng lớn hơn.” Bạch chậm rãi lái xe, “Rốt cuộc có thể sống sót hay không, ai có thế biết được?”
Tĩnh Nhân nghĩ tới những người kia đều bị cắn bởi những người chưa từng gặp mặt, rồi sau đó biến thành tang thi, thi thể cũng không còn, trong giây lát bỗng nhiên trầm mặc.
Bạch nhìn gương chiếu hậu, điều chỉnh lại một chút, sau đó cũng như mấy lần trước, lái xe rời đi.
Dọc theo đường đi, mãi cho đến khi xe chạy đến một con đường khác, Tĩnh Nhân vẫn luôn im lặng ngồi một chỗ.
Bạch thấy đoạn đường phía trước có ít chướng ngại vật hơn, quay sang nhìn Tĩnh Nhân thì thấy cậu đang thất thần. Quay đầu lần nữa nhìn thẳng về phía trước, tránh được một tang thi ở bên cạnh, sau đó mở miệng nói, “Tĩnh Nhân, tiếp theo chúng ta nên đi hướng nào?” Âm lượng lớn hơn so với bình thường một chút.
“Hả?” Tĩnh Nhân thoát khỏi suy nghĩ của mình, vội vã lấy bản đồ mình vừa lấy được ở siêu thị ra. Mở ra bản đồ, Tĩnh Nhân tìm được chỗ bọn họ đang đứng, sau đó di chuyển lên trên, ngón trỏ theo tầm mắt của cậu di chuyển lên phía trên của bản đồ.
“Sau khi xem xong, hai hàng lông mày của Tĩnh Nhân nhíu lại một chỗ.
“Phía tây đi, nếu tiếp tục đi về phía tây sẽ gặp một cây cầu bắc qua con sông.” Tĩnh Nhân nhìn Bạch nói, “Qua sông là có thể ra khỏi thành phố này.”
“Đây là con đường cuối cùng.” Cậu chậm rãi bổ sung.