Cánh Cửa

Chương 10: Chương 10: Con Ngươi




Type: Taranee

Hai người ngồi đối diện với nhau. Xung quanh tăm tối bốn bề, xòe tay ra không nhìn thấy ngón. A bất chợt lên tiếng:

- Anh có trông thấy tôi không?

- Không thấy! – B nói.

A thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

- Tôi cũng không thấy anh.

- Tôi không thấy anh mà anh lại trông thấy tôi thì chẳng phải đáng sợ lắm sao? – B nói.

- Nhưng… không đúng! Nếu anh đã không trông thấy tôi, sao lúc nói chuyện lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy? – A hỏi.

Vào cái đêm Cố Phán Phán bị hại, thì ở Ngọc Mễ Hoa Viên, Mễ Gia đang nằm trên giường, một tay ghì vào cổ Phục Thực. Phục Thực nằm bên cạnh, một tay ôm lấy bầu ngực mềm mại của Mễ Gia.

Khi ấy, đêm tối vừa bao trùm khắp nơi.

Mễ Gia nói:

- Phục Thực, trước đây khi chưa có mình ở bên cạnh, em sợ lắm. Có hôm em nghe thấy tiếng sói tru văng vẳng ngay ngoài cửa sổ, em sợ đến nỗi cả đêm không dám chợp mắt…

Phục Thực không đáp.

- Từ khi có mình, em yên tâm hơn nhiều. Nhưng có lẽ chỉ vì lần ấy mà sau đó em rất hay mơ thấy ác mộng. Mình có biết em mơ thấy gì không?

Phục Thực không đáp.

- Một con vật rất giống sói, nó cứ bám sau gót em, nó không vồ, cũng không cắn, chỉ lẳng lặng đi theo em như hình với bóng. Trong giấc mơ, em tìm mình khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu…

Phục Thực không đáp.

- Đúng lúc nguy nan nhất thì các người đều biến mất tăm. Đúng là đàn ông…

Phục Thực vẫn lặng thinh. Mắt anh nhắm nghiền, cơ hồ đang lắng nghe nhịp đập trái tim Mễ Gia. Mễ Gia ngoảnh đầu lại và nói:

- Làm cho mình nói được một câu khó như bắt nhổ vàng ra ấy! – Nói rồi, cô vuốt ve hàm râu anh và nũng nịu – Thật ra, em thích mẫu đàn ông trầm lặng như mình thôi. Lưỡi đàn ông tốt nhất chớ nên dài quá, nếu không thì đáng ghét lắm!

Nói rồi, cô ghé sát môi vào Phục Thực. Phục Thực nhỏm người dậy, bắt đầu hôn lên Mễ Gia từ trên xuống dưới.

Mễ Gia nói vu vơ:

- Phục Thực này, hình như anh chưa bao giờ mở mắt trong đêm…

Phục Thực vẫn tiếp tục hôn cô.

Mễ Gia ngây ngất nói:

- Anh không muốn nhìn vẻ mặt em ngay lúc này sao? Em muốn lắm rồi…

Phục Thực đưa sâu lưỡi vào khuôn miệng Mễ Gia, chặn ngang luôn cả lười nói đang dang dở. Lưỡi anh dường như dài hơn lưỡi người bình thường rất nhiều, hệt như một con rắn đang uốn khúc trong miệng Mễ Gia, suýt chút nữa luồn vào tận bên trong khí quản.

Mễ Gia thích một cái lưỡi như thế.

Chẳng mấy chốc, Mễ Gia bắt đầu rên rỉ những tiếng khe khẽ. Phục Thực đưa lưỡi mình đi ngao du trên khắp cơ thể cô rồi lại trở về đầu nguồn uống nước.

Lúc ấy, toàn thân Mễ Gia như hóa trọn thành nước. Anh bắt đầu cưỡi lên người cô và phi điên cuồng. Cô nhắm nghiền hai mắt, chỉ thấy tiếng gió vỗ phập phù bên tai, chẳng còn biết mình đang được đưa đến nơi nào nữa…

Khi kết thúc, giống như bao lần khác, Phục Thực tạm thời chưa thể tách ra khỏi cô, anh nằm áp trên mình cô và cắn lấy làn môi cô.

Hôm nay, anh dùng sức thô bạo hơn.

Mễ Gia chợt thấy hơi căng thẳng.

Hôm qua, người phụ nữ sống ở căn biệt thự số mười tắm cho con chó nuôi trong nhà. Chị ta chải chuốt cho nó, càng nhìn càng thấy cưng liền chu môi hôn con vật. Nào ngờ con chó đột nhiên lồng lên, ngoạm chặt vào môi chủ quyết không chịu nhả. Nguyên một mảng môi đang sờ sờ đó bị gặm đứt. Người chồng nghe tiếng kêu la thảm thiết lấy làm kinh hãi, vội vàng banh miệng con chó ra, lấy đũa ngoáy vào cổ họng nó. Tầm hơn nửa tiếng sau, con chó mới chịu nôn miếng môi của người vợ ra. Người chồng hốt hoảng cầm theo miếng môi đưa vợ tới bệnh viện Răng hàm mặt làm phẫu thuật cấy ghép…

Chuông điện thoại reo lên.

Mễ Gia đẩy miệng Phục Thực ra để nghe điện thoại.

Thì ra là gã nhà văn gọi tới, gã rón rén hỏi:

- Đang làm à?

Mễ Gia hơi bực dọc:

- Đang làm. – Nói rồi cúp máy.

Bấy giờ, Phục Thực rời khỏi người cô một cách khó khăn và mệt nhọc thả mình xuống giường.

Mễ Gia nói:

- Em biết, mình chẳng thích em một chút nào.

Phục Thực lặng thinh một hồi rồi hỏi:

- Tại sao?

- Một cuốn tạp chí từng nói, nếu một người đàn ông không thích một người phụ nữ thì anh ta sẽ không muốn mở mắt nhìn cô ấy khi hai người làm tình. Anh ta sẽ ngầm tưởng tượng đó chính là một người phụ nữ khác mà mình thích… - Mễ Gia đáp.

Phục Thực quay mình lại, nhắm nghiền mắt, cặp mi mắt hướng chằm chặp về phía Mễ Gia:

- Thật ra khi nhắm mắt, anh vẫn trông thấy em như thường.

Nửa đêm, Mễ Gia tỉnh dậy, rờ rẫm sau lưng, chẳng hiểu Phục Thực đã biến đi đâu mất.

Ngày 14 tháng 3, ngày 12 tháng 4, vào hai đêm trăng tròn ấy, Phục Thực đều ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày 8 tháng 4, tính theo âm lịch mới là 11 tháng 4, có gì anh ta lại biến đi đâu mất?

Mễ Gia liền nghi ngờ quy luật mà mình đã rút ra. Cô chờ đợi anh thật lâu nhưng cuối cùng lại lãng đãng rơi vào giấc ngủ. Sự khác thường của Phục Thực dần dần trở thành một thứ gì đó rất đỗi bình thường. Sau một thời gian dài, cô cũng đã quá quen với nó.

Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, giữa màn đêm hắc ám, Mễ Gia lại một lẫn nữa đi qua cánh cửa dẫn lối tới chiêm bao. Cánh đồng hoang vu quen thuộc ấy lại hiện ra. Mễ Gia cô liêu đứng giữa cõi đồng hoang, tay cầm một bản di chúc, nước mắt ứa ra từ từ. Cô là một người phụ nữ rất mực cứng cỏi, suốt cuộc đời này chẳng có mấy khi phải nhỏ lệ.

Giờ đây, cô khóc.

Cô nghĩ con vật kỳ lạ kia trông thấy đôi mắt đang nhỏ lệ của cô hẳn sẽ rất đắc ý. Nhưng không, qua làn nước mắt, cô thấy nó vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ dường như chẳng thấy hứn thú lắm với nước mắt của con người.

Nhưng kìa, cái bụng trống rỗng của nó không ngừng phập phồng.

Mễ Gia cũng cảm thấy bụng mình rỗng không, da bụng như dính vào cột sống tới nơi. Cô thực chỉ muốn gặp một nhát đứt cổ của con vật lông lá kia! Nghĩ tới đó, hai đầu gối của cô chợt chùng xuống rồi vô thức quỳ mọp trước con vật.

Nó hững hờ nhìn Mễ Gia vẻ không chịu, ánh nhìn của nó trông thật khó hiểu như muốn nói rằng con người dù có hành lễ với nó cũng hoàn toàn vô nghĩa.

Mọi suy nghĩ trong đầu đều tắt ngóm, cô lập cập đứng dậy và tiếp tục bước về phía trước.

Cô không biết phía trước ấy có gì. Cô không biết mình đang rời khỏi nơi thăm thẳm của cánh đồng hoang hay đang bước chân vào chốn đó; cũng chẳng biết là đang tìm đường về nhà mình, hay dấn thân vào hang ổ của con vật.

Tâm trí cô trống rỗng, suy nghĩ duy nhất còn lại là chỉ khi nào Phục Thực xuất hiện, cô mới được cứu thoát. Nhưng người đàn ông bí ẩn ấy dường như đã lẩn khuất ở một nơi bí hiểm nào đó, vĩnh viễn không thể nào xuất hiện được nữa…

Trời mỗi lúc một âm u, gió bắt đầu nổi lên khiến cả cánh đồng hoang cũng rùng mình xao động. Cô nghe thấy hơi thở của mình trong gió mỗi lúc một nặng nề, gấp gáp.

Đường còn xa lắm. Ánh mắt con vật nói cho cô biết điều này.

Mễ Gia không còn nhấc nổi bàn chân lên được nữa. Cô lại quỳ sụp xuống rồi dùng tay không đào đất toan ngăn cách con vật khỏi mình. Cô ra sức đào như đang xây tường thành chắn địch. Móng tay cô thi nhau gãy nát, mắt bắt đầu túa ra từ mười ngón tay.

Cô đắp cho bức “tường thành” ấy thật cao, thật cao rồi cắm thật nhiều cỏ khô lên như thể chúng là những hàng rào thép gai thật sự trên bờ tường nhà ngục. Hễ gió lướt qua, những nhành cỏ ấy liền đổ nghiêng đổ ngả.

Cô cố tình khiến động tác của mình trông thật dị thường, quái đản. Nghe nói, giống sói cực kỳ giảo hoạt và đa nghi, thấy những cọng cỏ nằm chắn ngang, nó sẽ không bao giờ khinh suất bước qua ngay. Nó quỳ trong đám cỏ, khẽ nheo mắt nhìn Mễ Gia nhưng chẳng hề chú tâm, như thể đang xem màn biểu diễn của một ảo thuật gia vụng về.

Thành lũy đã đắp xong, Mễ Gia đứng dậy một cách cực nhọc và tiếp tục rẽ lối đi trong làn gió xao xác. Cô ngoảnh đầu lại, đã thấy nó đã nhảy vút qua bức thành lũy và tiếp tục bám theo cô.

Đột nhiên, Mễ Gia nghĩ… nó không phải là sói.

Cô vừa bước vừa lầm bầm trong nỗi kinh hoàng: “Nó không phải sói, không phải sói, không phải sói…”

Toàn thân Mễ Gia giật bắn, cô choàng tỉnh.

Gió vẫn vi vu ngoài cửa sổ hệt như trong giấc chiêm bao.

Cô nhớ lại, ban nãy Phục Thực đã ra khỏi nhà. Nhưng theo vô thức, đôi tay cô vẫn đưa ra rờ rẫm sau lưng và vô tình chạm phải cái vật luôn luôn trong trạng thái căng cứng ấy.

Trong lòng cô chợt dâng trào một nỗi bi ai.

Người đàn ông luôn biến mất một cách bí ẩn để rồi lại xuất hiện một cách khó hiểu ấy, người đàn ông luôn nhắm nghiền đôi mắt khi ở trên giường ấy, người đàn ông vô cùng kiệm lời trước mặt cô ấy, người đàn ông mà khi ngủ luôn luôn nằm sau lưng cô ấy…

Thứ duy nhất thuộc về cô chỉ là vật kia của anh ta mà thôi…

Cảm thấy Mễ Gia hình như đã tỉnh, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ đằng sau.

Ngoài kia như có giọt mưa nào vừa sa xuống, bị gió xô vặn đập vào cửa sổ tanh tách. Mãi một lúc lâu sau, Mễ Gia mới nói:

- Ban nãy, em lại rơi vào giấc mơ quái đản đó. Con vật giống sói kia cứ bám theo em, em tìm khắp nơi mà chẳng thấy mình đâu. Có lẽ giấc mơ mách bảo em rằng, mình không đáng tin, sẽ không bao giờ xuất hiện vào những giờ phút quan trọng nhất…

Phục Thực kề sát mặt vào tai Mễ Gia từ đằng sau và ôn tồn dịu dàng nói:

- Cũng có lẽ trong giấc mộng ấy, anh đã luôn ở bên em.

Câu nói vu vơ ấy khiến Mễ Gia thấy rờn rợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.