Type: Thanh Tuyet00
Tôi cùng hai cô gái chơi cầu cơ.
Chúng tôi tắt điện, thắp nến, mở cửa sổ. Ngoài kia cây cối đan cài vào nhau,
tiếng lao xao lá cây đủ các loại reo lên văng vẳng. Cơn gió lạnh luồn
vào làm rung rinh ánh nến, thế giới này trông lại thêm phần huyền bí.
Ba người cùng chắp tay khấn vái một hồi lâu. Một cô gái tự đặt trước câu
hỏi trong đầu sau đó mỗi người đặt nhẹ một ngón tay lên con cơ.
Một lúc sau, con cơ bắt đầu động đậy như vừa nhận được linh khí từ đâu đó,
nó bắt đầu trượt từ từ trên mặt ván, lần lượt dùng lại trên hai con số: 3 và 8. Sau đó, nó lướt vụt qua chữ “sống” và ngoan cố bám vào chữ
“chết”.
Sắc mặt cô gái bỗng dưng xấu hẳn đi. Tôi khẽ nói: “Chắc
là ngày mùng tám tháng ba của một trăm năm nữa đấy.” Cô nói một cách ảm
đạm: “Lúc nãy tôi hỏi, năm nay tôi có gặp vận gì không!”
Mỗi ngày cứ thế trôi qua.
(Trang 270-271)
Tới chỗ ở của Du Huy. Thấy mặt mũi và hai tay cậu em băng đầy vải xô, cô mới biết câu chuyện quái dị đêm qua.
Hai chị em cô kể lể cho nhau mọi chuyện từ tấm lịch cũ kỹ dừng lại ở ngày
mùng tám tháng ba, mẫu tin nhắn chúc mừng gửi từ điện thoại của Tiêu
Nhụy, chiếc đĩa CD ma quái, cô gái đứng lên từ sau thành sô pha lúc nửa
đêm, cho đến chuyến xe số 44 đằng đằng tử khí…
- Du Huy, ở Tây Kinh này chúng ta khó lòng thoát khỏi vận xấu, em hãy đi đi!
- Em biết đi đâu đây?
- Tốt nhất hãy trốn tới chân trời góc bể!
- Chẳng có bà con bạn bè gì, đi một mình em biết sống sao!
- Chị sẽ cho em tiền!
- Nhỡ oan hồn đi theo em thì sao?
- Ma quỷ đáng sợ, nhưng người còn đáng sợ hơn. Ban nãy, chị đã thấy một
chiếc xe cảnh sát đang túc trực ở chổ chị rồi! Chị nghĩ rằng vụ án Tiểu
Nhụy, cảnh sát đã tìm ra manh mối, đang để mắt tới chị và cũng để mắt
đến em đó.
- … không thể nào?
- Khác nghề như cách núi.
Công việc quan trọng nhất của cảnh sát là ngày đêm đóng cửa nghiên cứu
làm thế nào để bắt được ta. Họ có trong tay những kỹ thuật trinh sát thế nào, công nghệ khoa học ra sao, chúng ta chẳng hề hay biết. Bây giờ, họ đang triển khai tới đâu, nắm bắt được bao nhiêu thông tin, chúng ta
cũng hoàn toàn mù tịt. Chị lấy ví dụ cho em hiểu, khả năng trinh sát của họ là 88,888 điểm, còn khả năng của em chỉ là 88,887 điểm. Chỉ kém họ
có đúng 0.001 điểm mà thôi là đã đủ để em mất mạng rồi.
Du Huy bắt đầu thấy căng thẳng, cậu nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Chị, để chị ở lại Tây Kinh một mình, em không yên tâm!
Người chị thở dài rồi nói:
- Em khỏi lo cho chị, sau này có khi chị còn đi đâu đó nữa mà …
Cố Phán Phán bỏ lửng câu nói. Nhưng đến giờ phút này cô đã nhen nhóm ý
định bỏ học và rời khỏi Tây Kinh. Cô biết rõ cái chết của Tiểu Nhụy có
trăm ngàn mối dây liên quan tới mình. Ngoài một tội danh mà pháp luật
khó có thể định đoạt rõ ràng, ít nhất cô còn mang tội lừa đảo, tội mại
dâm, tội bao che, tội tạo hiện trường giả, tội gây thương tích cho người khác …
Người em trai nghẹn ngào:
- Chị định đi đâu?
Người chị ngần ngừ:
- Nếu thật ra chẳng còn cách nào khác thì chị sẽ về quê làm việc.
Người em trai sốt sắng:
- Chị! Chị nếm trải bao năm cơ cực mới thi đỗ vào được trường này, không thể làm vậy được!
Người chị lắc đầu cười chua chát:
- Số phận cứ từng bước đẩy chị đi đến ngày hôm nay, chẳng còn cách nào nữa, chẳng tranh đấu nổi đâu.
Nói rồi cô lấy trong túi ra một tấm thẻ rồi giúi vào tay em trai:
- Ngày mai trời sáng em phải đi ngay. Cùng quẩn nhưng không cùng đường, cứ cầm tiền theo mà đi.
Hai hàng nước mắt chan hòa trên khuôn mặt Du Huy. Thấy em trai khóc, cô ôm chặt nó và cũng nức nở theo Du Huy sụt sùi:
- Chị, hãy luôn nhớ, em mang họ Cố!
Hôm ấy Cố Phán Phán ở bên em trai cả đêm không về.
Trời vừa tang táng, cô liền giúp Du Huy trả phòng thu vén hành lý và đưa cậu ra bến tàu. Ánh mắt cô không lúc nào là không trong trạng thái đề phòng xung quanh. Mua vé xong, hai chị em bước vào căn phòng tàu ồn ào, tao
tác. Vừa hay có một chỗ ngồi còn thừa, Du Huy nói:
- Chị ngồi đi!
- Em ngồi đi! – Cố Phán Phán nói.
…một người phụ nữ … đặt phịch cái mông xuống choán hết mặt ghế. Cố Phán Phán giương mắt nhìn Du Huy rồi lại ngó nghiêng tứ phía nhưng chẳng còn thấy chỗ trống nữa. Cô đặt hành lý xuống đất và nói:
- Em ngồi tạm đây nghỉ một lúc, đường xa lắm đấy!
Du Huy ngồi lên đống hành lý, mặt cậu gằm xuống, tay vẽ vời cái gì đó trên nền đất. Cố Phán Phán đứng cạnh, thẫn thờ đưa mắt khắp bốn xung quanh
gian phòng. Cả hai lặng thinh, không nói điều gì.
Người phụ nữ
phốp pháp mở túi lấy ra một quả trứng trà, bóc vỏ rồi nhai nuốt ngồm
ngoàm. Hai công nhân ngoại tỉnh bên cạnh chị ta đang chơi bài, một lá J
bích rơi xuống đất mà cả hai chẳng hề hay biết. Cạnh hai công nhân là
một người đàn ông mặt đồ vest đang tựa đầu vào cái túi da đánh một giấc, miệng ngáy o o, chiếm hết những hai chỗ ngồi. Cạnh người đàn ông mặt
vest là một cô gái đang đọc tờ “Thanh Niên Văn Trích – Bản màu” kỳ số ba năm 2006, trên tấm bìa đó là hình một người tay này cầm máy tính, tay
kia giơ điện thoại…
Dọc hành lang, hành khách bước qua bước lại.
Cố Phán Phán chợt cảm thấy có một đôi mắt nào đó đang quan sát mình.
Cô cúi xuống, thấy Du Huy cũng đang ngẩng mặt lên nhìn mình với một thái
độ khác thường. Sau khi gặp phải ánh mắt của chị, cậu lại cúi đầu xuống, tiếp tục lúi húi vẽ vời lung tung trên nền đất.
Cả hai chờ một lúc rất lâu, cuối cùng cũng đến giờ soát vé.
Những người đang ngồi đồng loạt đứng dậy lào rào, ai nấy xách đồ của mình lũ lượt đổ về cổng soát vé.
Hai chị em cô bị xô đẩy đến suýt lạc mất nhau. Cố Phán Phán phải níu lấy Du Huy, theo dòng người nhích lên từng chút một. Đến cửa soát vé, một mình Du Huy bước vào, còn cô bị chặn lại bên ngoài.
Cứ đi được vài bước, Du Huy lại cõng ba lô chạy lại, cậu nói với qua hàng rào sắt:
- Chị, tại sao em cứ cảm thấy … suốt đời này chúng ta sẽ không còn gặp nhau được nữa?
- Vớ vẩn! Đi mau lên!
Du Huy cứ đi một bước lại ngoái lại một lần. Cậu đang đặt chân lên lối vào dẫn đến cánh cửa đào thoát. Khi hai người đã khuất bóng trong mắt nhau, người chị đứng thẩn thờ nơi sân ga, những giọt lệ đuổi nhau trên bờ má.
Sau khi Du Huy rời khỏi Tây Kinh, Cố Phán Phán chẳng lên lớp bữa nào nữa. Độ mười mấy hôm sau, cô bèn làm thủ tục thôi học.
Chốn đô thị xa hoa này giống như một người đàn ông. Cô đã từng hết mình khao khát, đã từng ước mong được đứng gần người ấy, hòa vào người ấy. Nhưng
rồi người đàn ông chỉ chọn lấy thân xác xuân thì của cô, lạnh lùng trả
lại cho cô cọc tiền. Cô muốn thay đổi sự thật ấy thì người đàn ông bỗng
nhiên trở nên cau có, khuôn mặt tỏ ra gay gắt dữ dội.
Sự thay đổi đột ngột ấy khiến thẳm sâu trong cô cảm thấy sợ hãi.
Mấy sinh viên cùng phòng hay tin Cố Phán Phán sắp rời khỏi Tây Kinh cũng
không tỏ ra ngạc nhiên là mấy. Cố Phán Phán tới đây học chưa đầy hai năm mà mối quan hệ xã hội đã vô cùng phức tạp, lên lớp thì cứ bữa đực bữa
cái…
Nhưng dù thế nào thì tất cả cũng là chị em cùng phòng nên
tâm trạng mọi người cũng không lấy gì làm vui. Tất cả bèn hẹn nhau mỗi
người góp ít tiền, chọn một quán cơm gần trường làm một bữa tiễn Cố Phán Phán lên đường.
Hôm ấy là ngày mùng tám tháng năm, ngày nụ cười thế giới.
Quán ăn không rộng lắm, chỉ có mấy chị em cùng ngồi một bàn khách. Giữa
không trung, dăm ba con ruồi đang bay vo ve không mệt nghỉ. Dưới bếp,
tiếng thái thịt cứ vang lên: “Bập, bập, bập, bập…”
Hôm nay Cố
Phán Phán cắt tóc tém ngang tai, mặt không trang điểm. Cô mặc chiếc áo
sơ mi trắng tay ngắn, chiếc quần ngố màu hồng cùng đôi giày du lịch màu
trắng… Đây chính là nguyên bộ đồ cô từng mặc ngày lên Tây Kinh nhập
trường.
- Khi nào cậu đi thế Phán Phán?
- Tớ đi chuyến tàu sáng mai.
- Đi đâu?
- Về Giang Tô.
- Thế có dự định gì chưa?
- Giờ thì vẫn chưa.
- Ừ… Về rồi đừng quên gọi điện cho bọn này nhé.
- Dĩ nhiên rồi! Các cậu là những người duy nhất tớ không thể nào quên ở
Tây Kinh. – Nói rồi mắt cô đỏ dần lên. Cô uống không nhiều nhưng cũng
ngà ngà say.
- Chính Bill Gates, người giàu có nhất hành tinh này từng bỏ học. Người giàu có thứ hai, Larry Ellison cũng từng bỏ học, thứ ba là Allen cũng bỏ học. Có khi sau này ra trường, người ký lương tháng cho bọn này lại là cậu cũng nên.
- Sau này chẳng may tớ phải ra
đường ăn mày, đi mò mẫm đến trước cửa nhà các cậu, mọi người còn nhận ra được thì tớ đã cảm ơn lắm rồi!
- Bao ăn, bao ở luôn.
- Phán Phán, tối nay em ở đâu? – Người chị lớn tuổi nhất phòng hỏi.
- Em ở nhà nghỉ.
- Thế cái nhà em thuê thì sao?
- Trả rồi ạ!
- Vậy về ký túc xá mà ở, đêm cuối cùng rồi, mọi người cũng muốn ở bên em một chút. Giường của em vẫn không ai dùng đâu.
- Thế cũng được!
- Về đi, chúng ta sẽ chơi trò “Hai mươi câu hỏi”!
- Bình thường chị chẳng bao giờ chơi trò này cơ mà?
- Hôm nay là ngoại lệ.
Tối hôm ấy, toàn bộ mấy cô gái đều uống rượu. Lúc rời khỏi quán ăn, con dao thái dưới bếp vẫn va vào thịt, tạo nên những âm thanh nghe vừa tanh vừa đơn điệu: “Bập, bập bập, bập, bập…”
Cố Phán Phán nằm giường tầng trên.
Về đến ký túc xá, có một nam sinh tới gõ cửa, còn đưa cho người chị cả trong phòng một gói đồ gì đó.
Cả phòng tắt đèn và bắt đầu tán gẫu.
Cô bạn nằm tầng ngay dưới Cố Phán Phán uống lắm nhất, khi cả bọn đang chơi trò “Hai mươi câu hỏi” thì cô đã cất tiếng ngáy phì phào.
Luật
chơi “Hai mươi câu hỏi” như sau: “Người được hỏi sẽ nghĩ thầm đến một ai đó, người hỏi sẽ lần lượt hỏi vài câu bất kỳ, người được hỏi chỉ được
phép câu trả lời có hoặc không. Trong vòng hai mươi câu, người hỏi sẽ
phải đoán ra người được hỏi đang thầm nghĩ đến ai.”
Nếu chơi
trong phạm vi nhỏ, xác suất đón trúng sẽ rất cao. Thông thường mà nói,
đầu tiên phải xác định xem người mà đối phương nghĩ đến còn sống hay đã
khuất. Nếu còn sống thì lại xác định tiếp là nam hay là nữ. Nếu là nữ
thì xem đó là người bình thường hay người nổi tiếng. Nếu là người nổi
tiếng. nếu là người nổi tiếng, lại tiếp tục xem đó là người phương
Bắc hay người miền Nam. Nếu là người phương Bắc, chỉ cần hỏi xem tên có ba chữ hay hai chữ…
Chị cả nói:
- Cố Phán Phán, hôm nay em nghĩ, chị đoán!
- Được! – Cố Phán Phán đáp.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Cố Phán Phán nói:
- Em nghĩ xong rồi. – Chẳng hiều vì lẽ gì mà cô chẳng hề nghĩ đến bất cứ ai mà lại nhớ đến số chứng minh của mình.
Như thế là phạm luật chơi.
Chị cả không mấy lão luyện với trò ”Hai mươi câu hỏi” này, câu hỏi đầu tiên là:
- Là nam hả?
- … Không!
- Cô ấy thích mặt áo phông đỏ?
- … Đúng!
- Cô ấy là sinh viên trường Tây Kinh?
- … Đúng!
- Tên cô ấy có ba chữ?
- … Đúng!
- Tên cô ấy có hai chữ giống nhau?
- … Đúng!
Có lẽ chị cả ngỡ Cố Phán Phán đáng nghĩ đến một người nào đó, nhưng thật
ra cô chỉ đang nghĩ tới một đồ vật, vì thế, chỉ trả lời “có” hoặc
“không” thì chẳng tài nào doán ra được. Thật ra, khi trả lời những câu
hỏi ấy, hình ảnh “Cố Phán Phán trên chứng minh thư” đã hiện rõ trong đầu cô.
Chị cả có vẻ đắc ý, lại hỏi tiếp:
- Cô ấy là người Giang Tô?
Cố Phán Phán không biết làm thế nào để sửa hướng cho chị ta nữa:
- … Đúng!
Chị cả ngừng lại, đột ngột hỏi một câu khiến ai nấy đều sững sờ:
- Cô ấy còn sống đúng không?
Cố Phán Phán trầm xuống. Rõ ràng chị cả đang muốn xác nhận người cô đang
nghĩ tới là chính bản thân mình hay một Cố Phán Phán đã không còn. Lần
đầu tiên cô nhận ra mình và Cố Phán Phán kia giống nhau đến ngỡ ngàng từ họ tên, lai lịch, quê quán cho tới quần áo… vậy.
Cố Phán Phán nghĩ ngợi một hồi và đáp:
- … Đúng!
Tiếp đó, chị cả liền khẳng định dứt khoát:
- Em đang nghĩ tới chính mình hả?...
Nhưng đâu phải thế!
Chị cả lặng thinh một hồi rồi lại cười khơi khơi và thì thầm trong bóng tối:
- Em đang nghĩ đến chứng minh thư của mình hả?
Da đầu Cố Phán Phán tê rần rần.
Trong số tám câu trả lời cô đưa ra, chẳng có chút gì liên quan tới thứ giấy
tờ chẳng mấy khi dùng tới kia. Không ngờ chị cả lại đoán trúng được.
Sự trùng hợp ấy mới thật là quái dị!
Cô bạn giường tầng dưới Cô Phán Phán thường ngày chỉ uống được non nửa chai bia, còn hôm nay nocao hết những hai chai.
Nửa đêm, cô tỉnh dậy một lần, chẳng biết trò chơi “Hai mươi câu hỏi” đã kết thúc tự bao giờ, chỉ thấy ai nấy đều đã say ngủ. ánh trăng nhàn nhạt,
những tấm màn im lìm rủ xuống, ký túc xá chìm trong tĩnh mịch.
Ngoài kia trời nổi gió.
Cô nhòm người lãng đãng nhìn ra ngoài qua tấm màn ngủ. Cánh cửa đang khép hờ hững, chắc là có người đang đi vệ sinh.
Cô nằm xuống tiếp tục giấc ngủ. Giữa phút mơ mơ màng màng, cô cảm thấy
hình như có ai đang khẽ khàng bước vào và trèo lên giường trên. À, hóa
ra là Cố Phán Phán vừa đi ra ngoài. Cô ấy phải trèo hai lần mới lên được giường rồi chui vào trong màn.
Trong trí nhớ của cô bạn tầng
dưới, Cố Phán Phán vốn cực kỳ nhanh nhẹn, trước đây, cứ mỗi đêm đi ngủ,
chỉ cần nhón gót một cái Cố Phán Phán đã leo tót lê trên, thế mà hôm nay lại có vẻ rất nặng nề…
Chất rượu vẫn còn cồn cào trong dạ dày,
cô chẳng nghỉ thêm nữa mà thiu thiu ngủ tiếp. Độ vài phút sau, cô lại mơ màng thấy hình như cánh cửa lại mở ra, có một người bước vào, bám lấy
ta vịn, nhón chân trèo phắt lên giường trên rồi chui vào màn…
Cô thấy hơi lạnh sống lưng.
Nếu người thứ hai là Cố Phán Phán, thì người trước đó là ai?
Nếu người đầu tiên là Cố Phán, thì người sau đó là ai?
Như thể toàn bộ trái đất đầu đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn mình cô đang tỉnh vậy. cô không dám nhúc nhích, chỉ cố gắng tập trung hết sức phần
tâm trí đang chuếnh choáng vì rượu để lắng nghe động tĩnh từ giường
trên.
Tầng trên chẳng có gì bất thường hết.
Thế rồi cô lại lần lần chìm vào giấc chiêm bao.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, chỉ biết hình như cô lại nghe thấy vài tiếng
trở mình từ giường trên rồi tất cả lại yên lặng như tờ. Hay Cố Phán Phán uống nhiều quá, đang muốn nôn ra?
Chính dạ dày cô cũng đang trào lên như sóng. Mơ màng thêm một hồi lâu, cô lại cảm thấy có người đang
đi vào, leo lên giường trên lẹ làng, khe khẽ… Đến lần này, cô không thể
khẳng định được đâu là mơ, đâu là thực nữa.
Hôm sau khi cô mở mắt thì trời đã sáng bảnh.
Cô nhòm dậy, mặc quần áo và ngó lên trên, màn giường Cố Phán Phán vẫn khép. Cô nhấc chậu rửa mặt lên và khẽ gọi:
- Dậy đi Cố Phán Phán, hôm nay cậu phải ra ga đấy!
Tấm màn vẫn không chút động tĩnh. Cô nheo mắt nhìn vào bên trong. Trống rỗng!
Cố Phán Phán đã đi đâu? Cô hỏi mọi người nhưng không một ai hay biết.
Có người vào nhà vệ sinh gọi mấy hồi, không thấy.
Có người sang phòng cô bạn đồng hương tìm, không thấy.
Có người đoán có lẽ cô ấy đã ra ga. Nhưng hành lý vẫn nằm nguyên trên giường.
Cuối cùng, tất cả đều cùng cho rằng: Có lẽ trước khi lên đường, cô ấy muốn nhìn lại ngôi trường cũ một lần cuối.
Mấy cô bạn chờ tới chờ lui đến quá cả giờ cơm mà vẫn không thấy bóng dáng Cố Phán Phán đâu.
Ai nấy đều lục tục ra căng tin.
Người lao công đang dọn dẹp nhà vệ sinh thì thấy có một gian buồn cứ chốt cửa im im…
Chị gõ cửa, gọi mấy tiếng, không ai trả lời.
Đợi một lúc, chị lại gõ cửa, lại gọi mấy tiếng, vẫn không ai trả lời.
Người lao công cảm thấy có điều kỳ lạ bèn leo lên từ buồng bên cạnh, cuối
xuống nhìn để rồi suýt thì ngã bổ nhào. Chị vừa quáng quàng chạy vừa
thét lên:
- Có người chết!
Cố Phán Phán đã chết trong nhà vệ sinh.
Thân thể cô cúi gập xuống trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên bồn cầu.
Khuôn mặt cô bị hủy hoại một cách tàn nhẫn. Hai mắt cô he hé mở ra như đang
chăm chú nhìn lên trần nhà. Nửa phần thân trên lõa lồ, hai bầu ngực đã
không còn đó, máu và thịt trộn lận vào nhau.