Tại khách sạn.
Thiếu nữ A đang ngồi xem ti vi trên giường.
Thiếu nữ B thì đang tắm gội. Lúc tắm xong cô đột nhiên cuống cuồng chạy ra ngoài trong tiếng hét thất thanh:
– Có ma! Lúc mình soi vào, mặt gương không phản chiếu hình người gì cả!
Thiếu nữ A gạt phăng lời bạn:
– Chắc tại hơi nước phủ dày quá đây thôi. Để mình vào xem thế nào!
Nó rồi cô thoăn thoắt đi vào nhà tắm. Một lúc sau, có tiếng của A từ bên trong vọng ra:
– Thế này mà cậu bảo là gương không phản chiếu hình người? Vào đây mà xem, hình của mình rõ mồn một trong gương này!
Thiếu nữ B bước vào để rồi sau đó như hóa đá: Phòng tắm trống không như chưa
từng có người, B chẳng thấy bóng dáng thiếu nữ A đâu. B quay đầu sang,
thấy A đang nở nụ cười với mình từ trong gương.
Mặt trời đã xế bóng.
Nếu ban ngày là nửa phần thân trên thì ban đêm lại là nửa phần thân dưới của thành phố.
Trên nền đen thăm thẳm lặng lẽ, những mảng sáng rực rỡ của đất Tây Kinh dần
dần hiện lên. Màn đêm bao bọc lấy ánh sáng, ánh sáng lấp ló giữa màn
đêm.
Hãy cứ chỉ tay vào một góc xó bất kỳ, nơi nào cũng có thế
đang ẩn giấu một câu chuyện, có thể có đầu có đuôi, có thể không đầu
không đuôi, có thể có đuôi không đầu, cũng có thể có đầu không đuôi.
Họa hoằn lắm mới có những người may mắn gặp được đúng người, vào đúng nơi,
đúng lúc để rồi phất lên số rồng kiếp phượng chỉ sau một đêm ngắn ngủi.
Còn đâu toàn là cơ man những người tương ngộ nhầm đối tượng, ở nhầm chỗ, vào nhầm lúc để từ đó tai ương đeo đẳng mãi không thôi.
Cố Phán Phán thuộc nhóm người thứ hai.
Tối hôm ấy, cô vốn đã định bắt hai chuyến xe buýt tới thẩm mỹ viện để tẩy nốt ruồi bằng la-de.
Trên cổ cô có một nốt ruồi to bằng hạt đỗ. Thầy bói từng phán ấy là nốt ruồi hung, cô cũng không tin lắm mà chỉ thấy nó khó coi. Cách đây không lâu, cô từng đến thẩm mỹ viện đó nhờ tư vấn. Người ta nói chi phí lên tới
vài trăm đồng. Hồi đó cô còn đang phải thắt lưng buộc bụng nên đành tạm
gác lại dự định.
Hôm nay Cố Phán Phán mừng như tết vì dưới nhà
vừa gửi lên một món tiền. Việc đầu tiên cô nghĩ tới là đi tẩy nốt ruồi
ngay lập tức. Con người ta ai chẳng yêu cái đẹp, mà nhất là thiếu nữ
đang yêu thì lại càng hay chau chuốt.
Cố Phán Phán đang yêu.
Người yêu cô là Tát Nhĩ Hạnh, là sinh viên Đại học Tây Kinh học trên cô một
khóa. Hai người quen biết nhau trên trang web nội bộ của trường. Ngay từ phút giây gặp gỡ, hai con tim đã xốn xang rung động rồi đẩy đưa cả đôi
sa vào bể tình. Nhưng từ trước đến nay hễ khi xuất hiện trước mặt anh,
Cố Phán Phán luôn luôn mặc áo cao cổ.
Cố Phán Phán lim dim trong
mơ màng, suốt cả tuần này cô sẽ không gặp anh, cô sẽ chờ đến khi da lành để mặc áo cổ trễ, diện cùng chiếc vòng mã não trước nay chưa có dịp
dùng đến rồi thình lình xuất hiện cho anh bất ngờ.
Quê cô là một
thành phố nho nhỏ nằm ở miền Bắc Giang Tô, tính cách con người cô cũng
hiền hòa trầm lặng hệt như thành phố này vậy. Tối hôm ấy, cô nhí nhảnh
chân sáo, vừa đi vừa hát như một con chim non yêu đời. Hệt như câu
chuyện kinh dị gã nhà văn thuật lại, trước khi đi cô chào tạm biệt từng
người, từng người một.
Một chị cùng phòng nói:
– Mọi người thấy Tiểu Nhụy nhà mình có lúc nào tươi roi rói như hôm nay không? Tết
Phụ Nữ mùng tám tháng ba mà, không khéo đêm nay lại đi với anh nào cũn1
nên! – “Tiểu Nhụy” vốn là tên gọi ở nhà của Cố Phán Phán.
Cố Phán Phán làm bộ sưng sỉa rồi lại nhẹ nhàng chạy ra khỏi cửa. Trên cầu
thang, cô bắt gặp một nữ sinh vừa tự học về, đó là đồng hương của cô.
Phán Phán chào từ đằng xa:
– Mình ra ngoài đây! Hẹn gặp lại nhé!
Cô bạn đồng hương hỏi:
– Đi một mình à?
– Thế cậu định đi theo chắc? Hì hì, hôm nay không được đâu nhé. Bye bye! – Cố Phán Phán cười xòa.
Cô không muốn cho các bạn biết chuyện mình đi tẩy nốt ruồi. Vả lại thẩm mỹ viện ấy cũng rất gần nên cô quyết định cứ âm thầm, lẳng lặng mà đi.
Bước xuống dưới lầu, Cố Phán Phán lại bắt gặp một nam sinh quen mặt ngay chỗ hành lang. Cậu ta đeo cặp kính to choán mặt, tính tình còn khép kín hơn cả cô. Nếu là ngày thường, hẳn cả hai sẽ chúi đầu đi lướt qua nhau.
Nhưng hôm nay thì khác, Cố Phán Phán hồ hởi vẫy chào một cách nhiệt
tình: “Hi, tạm biệt nhé!”, khiến chàng nam sinh không khỏi ngớ người.
Nếu như Cố Phán Phán không chào từ biệt mấy người chị em cùng phòng, nếu
như lúc trên cầu thang hay giữa hành lang, Cố Phán Phán nán lại trò
chuyện với cô bạn đồng hương hay cậu bạn sinh viên kia thêm dăm ba câu,
nếu như hướng cô đi không phải cửa phía Bắc mà là cánh cửa phía Nam
trường học… thì cô sẽ không bao giờ gặp nhầm người, giữa giờ phút sai
lầm, ở cái nơi sai lầm đó.
Bước ra khỏi cánh cửa phía Bắc, đang định ra bến xe buýt gần đó thì cô bắt gặp một nữ sinh đang đứng bắt taxi bên đường.
Cô gái ấy không học cùng lớp cũng không cùng khoa với Cố Phán Phán nhưng
ngay từ khi mới nhập học, hai người đã làm quen với nhau, thậm chí sau
đó còn trở thành bạn thân vì cả hai đều xuất thân từ miền bắc Giang Tô,
chưa kể lại mang cùng một họ, gọi cùng một tên.
Để cho tiện, tiếp theo đây chúng ta sẽ gọi Cố Phán Phán đang chuẩn bị đi tẩy nốt ruồi bằng tên gọi ở nhà, Tiểu Nhụy.
Mấy hôm trước, Tiểu Nhụy và Cố Phán Phán cùng nhau dung dăng dung dẻ dạo
chơi phố xá, mỗi người đều mua cho mình một chiếc áo phông đỏ, một cái
quần bò xanh.
Nhưng hôm nay Cố Phán Phán không mặc chúng mà trang điểm vô cùng lộng lẫy: chiếc váy voan trắng điểm xuyết hoa xanh hoa đỏ, bên dưới không thể nào ngắn hơn, bên trên không thể nào trễ hơn. Tất
lụa đen, mắt đánh tím nhạt, môi ửng màu cam. Mùi nước hoa trên người cô
xộc vào mũi bất cứ ai đứng cách đó những vài mét.
Tiểu Nhụy liền bước tới, vỗ vỗ lên vai Cố Phán Phán với đôi mắt cười hấp háy:
– Đi đâu đấy Cố Phán Phán?
Cố Phán Phán quay lưng lại, thì ra là Tiểu Nhụy, cô bèn cười:
– Tớ đi gặp một người bạn, thế cậu đi đâu?
– Đi đâu còn lâu mới nói! Bí mật! Tớ đi đây! – Nói rồi, Tiểu Nhụy nhảy chân sáo đi mất.
Cố Phán Phán nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhụy. Như sực nghĩ ra điều gì đó, cô mau chân đuổi theo và kéo tay người bạn:
– Tiểu Nhụy, đi với tớ không?
Tiểu Nhụy hơi bất ngờ khi thấy Cố Phán Phán đuổi theo, cô vội vàng từ chối:
– Nhưng bây giờ tớ còn có việc.
– Tớ đưa cậu đi gặp mấy người bạn họa sĩ, cậu sẽ tha hồ được mở rộng tầm mắt!
Tiểu Nhụy hoàn toàn không để thấy “một người bạn” Cố Phán Phán nói khi nãy giờ đã biển thành “mấy người bạn”.
– Không được, tớ có việc thật mà!
– Việc gì mà quan trọng thế?
– Tớ… – Do dự một hồi, Tiểu Nhụy đáp – Tớ phải đi thẩm mỹ viện để tẩy cái nốt ruồi trên cổ.
– Trời, tưởng việc gì to tát lắm cơ! Mai tớ đưa cậu đi được chưa? Còn hôm nay cậu đi chơi với tớ đi. – Cố Phán Phán vừa nói vừa kéo tay Tiểu Nhụy một cách nồng nhiệt khiến cô không tài nào giằng ra nổi.
– Cậu làm gì mà cứ bắt tớ đi thế?
– Ai bảo hai chị em mình cùng họ cùng tên chứ!
Thế là Cố Phán Phán đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch ban đầu của Tiểu Nhụy để lôi cô đi theo bằng được.
Sau khi đã yên vị trên taxi, Cố Phán Phán đóng sầm cánh cửa lại. Hai cô gái cùng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sau nhưng vẻ ngoài trông chẳng có gì liên quan đến nhau hết. Tiểu Nhụy chỉ bận một cái quần bò xanh lá cây
với chiếc áo phông đỏ, nhìn qua ai cũng biết chỉ là một sinh viên bình
thường, còn Cố Phán Phán thì hệt như một cô gái giang hồ…
Khắp
thế gian đâu đâu cũng có sự hiện diện của những cánh cửa. Thử nghĩ mà
xem, mỗi khi ta bước vào một cánh cửa bất kỳ, đằng sau nó đều có thể xảy ra những kết quả khác nhau.
Cửa, có cửa thiện, cửa ác mà cũng có rất nhiều cửa trung tính, ví thử như cửa xe taxi, vốn bản thân chúng
không mang phẩm cách ác, thiện trong mình nhưng lại có khả năng rước ta
tới vận may hoặc dẫn lối tới vận xấu.
Xuất thân từ một vùng đất xa xôi ngàn dặm, thi đỗ được vào Đại học Tây Kinh là một việc khôn xiết gian nan đối với Cố Phán Phán.
Ngày ấy, cô sống tại một thôn làng nhỏ ở miền bắc Giang Tô có tên là thôn
Hướng Dương, cha mẹ cô đều là những nông dân thật thà chất phác. Có thể
nói, cô là một con bé quật cường, bọn trẻ con cùng tuổi đều lần lượt bỏ
học đi làm thuê, chỉ còn cô kiên gan đến cùng và trở thành đứa duy nhất
trong thôn thi đỗ đại học.
Ga tàu chính là cánh cửa lớn dẫn đến thành phố.
Bước chân vào cánh cửa dẫn lối tới Tây Kinh, lòng cô rộn ràng bao phấn khởi. Cô tự thề rằng mai sau sẽ bám trụ lại bằng được và gây dựng nên một
chân trời mới.
Nhưng áp lực lãnh tế nặng nề chẳng mấy chốc đã
khiến cô ngày một chán nản. Cô buộc phải tự chu cấp cho mình nếu muốn đi hết con đường đại học. Những ngày khốn khó ấy, cô thường vào một quán
Internet gần trường để tìm kiếm cơ hội làm thêm.
Không bao lâu sau, cô đã gặp được một người tuyển dụng bí ẩn và được đưa vào một cánh cửa đầy nhơ ố.
Lần mua bán đầu tiên, toàn cơ thể cô đều khóc lên nức nở giàn giụa.
Khách hàng là một ngưòi đàn ông trung tuổi rất mực lịch thiệp. Mua bán xong
xuôi, ông còn mời cô đi ăn. Cô từ chối rồi vội vàng bỏ chạy, vừa bước đi vừa lấy khăn ướt lau miệng trong tiếng khóc rấm rứt.
Sau khi
bưóc chân vào nghề, cô biên thư cho cha mẹ nói rằng mình vừa kiếm được
một công việc làm thêm đủ để nuôi sống bản thân nên dưới nhà không cần
gửi tiền lên nữa. Cô biết, nhà cô làm gì có tiền.
Cậu em trai Du
Huy nhỏ hơn cô một tuổi từ lâu đã bỏ bê sự học, chỉ biết vắt vẻo nằm nhà không chịu ra ngoài làm lụng, đã thế còn hay đi sinh sự tối ngày. Để sẻ bớt gánh nặng cho mẹ cha và để đưa em trai quay về đường chân chính, Cố Phán Phán liền tìm cách đưa cậu lên Tây Kinh. Thực ra từ khi mới lọt
lòng, Du Huy đã được gia đình nhà cô ruột nhận làm con nuôi và đổi sang
họ Triệu. Nhưng vì hai gia đình đều sống trong cùng một làng nên Du Huy
vẫn thường hay về với bố mẹ đẻ. Cố Phán Phán rất mực yêu thương Du Huy.
Trong lòng cô, nó mãi mãi là đứa em trai ruột thịt của mình.
Có
lẽ vì thằng bé quá ương ngạnh nên gia đình nhà cô ruột chẳng hề ưa cái
mặt nó. Du Huy cũng biết vậy nên ngày càng ít về nhà nhưng vẫn không
thôi thói vòi tiền bố mẹ đẻ rồi la cà tối ngày ở quán Intermet trên thị
trấn, dù có đến tận nơi nắm cổ lôi về cũng không được.
Ngày Du
Huy khăn gói lên Tây Kinh, cậu được Cố Phán Phán đưa đi chạy vạy xin xỏ
khắp nơi, cuối cùng cũng kiếm được một chân làm bảo vệ. Nhưng không ngờ
mới được hai tháng, cậu đã chê công việc khô khan bèn đòi thôi. Vô công
rồi nghề, cậu đi đánh bạn với một đám giang hồ, đú đởn với chúng từ sáng đến tối.
Cố Phán Phán vừa phải tiếp tục tìm việc giúp đứa em lại vừa phải trả tiền nhà, lo tiền ăn cho nó. Trong đầu cô chỉ có một mục
tiêu duy nhất: kiếm thật nhiều tiền, sắm cho em trai một cái xe để đi
chở hàng, thế là nó có thể tự kiếm sống được rồi.
Sau một thời
gian dài mua phấn bán hương, Cố Phán Phán dần dần trở nên chai lì, cô
không còn sợ trước lo sau nữa và bắt đầu tính giá theo phân loại khách.
Trong mắt cô chỉ thấy toàn mua và bán chứ không có thứ gọi là tình yêu.
Cho đến một ngày kia, cô gặp được Phục Thực trên “Diễn đàn Nửa Đêm”.
Người con trai này có lẽ cũng cô độc giống cô. Và rồi chẳng mấy chốc hai
người đã tựa lưng vào nhau, sưởi ấm cho nhau giữa những buổi đêm cô
quạnh bằng hai trái tim trần trụi.
Rồi một hôm, Cố Phán Phán nhận được cuộc điện thoại, một nhà buôn tranh người miền nam hẹn gặp cô với
một cái giá rất cao. Cô đang dự định đưa em trai đi học lấy bằng lái xe. Khoản tiền này đúng bằng một phần năm học phí của em cô!
Cô động lòng.
Nhưng địa điểm khách hẹn quá xa xôi, có vẻ không được an toàn cho lắm.
Tình cờ gặp được Tiểu Nhụy, cô liền nảy ra một ý: “Tốt nhất là đưa cả Tiểu
Nhụy đi cùng. Nếu không có vấn đề gì, chỉ cần khéo léo lấy cớ để cậu ấy
về trước một mình là xong”.
Sau khi chiếc xe taxi rời khỏi thành phố và lăn bánh về phía ngoại ô, Tiểu Nhụy có phần hơi cảnh giác, cô hỏi:
– Phán Phán, cậu đưa tớ đi đâu thê?
Cố Phán Phán đáp:
– Thôn Huyền Quái. Vùng đó có họa sĩ nhiều vô kể. Sau này nếu muốn phát
triển trong ngành nghệ thuật, cậu buộc phải có quan hệ với nhóm người
này.
Tiểu Nhụy đang theo học ngành thiết kế đồ họa. Còn Cố Phán
Phán là sinh viên khoa Tin học. Để đánh lạc hướng Tiểu Nhụy, Cố Phán
Phán bèn khơi chuyện:
– Sao cậu lại định tẩy nốt mồi? Đây gọi là
nốt ruồi mỹ nhân, tớ muốn có mà còn không được đây này. – Cô vừa nói vừa vạch cổ áo và lần sờ lên cổ Tiểu Nhụy.
Tiểu Nhụy vốn rất mẫn cảm với những hành động thân mật giữa người cùng giới bèn cười xòa và gạt tay cô bạn:
– Nhột quá đi mất!
Cố Phán Phán rụt tay lại và cười khì:
– Người yêu sờ vào sao không thấy nhột? Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
– Đợt về nhà năm nay, tớ gặp một lão thầy bói trên tàu. Lão nói tớ phải tẩy nốt ruồi đi bằng mọi giá. – Tiểu Nhụy kể.
– Tại sao?
– Lão nói ai có nốt ruồi ở cổ sẽ mắc họa chết vì ngạt thở.
– Có người còn bảo cổ mọc nốt ruồi là tướng đại phú đại quý cơ mà, tin
lão làm gì. À mà nghe nói bố mẹ người yêu cậu là ông bà chủ lớn, nhà ấy
chắc giàu có lắm nhi?
– Tớ không biết rõ gia cảnh nhà anh ấy lắm.
– Số cậu may mắn thật đấy…
– Tớ có nhắm được một sợi dây chuyền bằng mã não. Chờ tớ tẩy nốt ruồi
xong, cậu đi mua cùng nhé? Tớ thích vòng nào mà dày dày một chút.
– Được thôi! – Cố Phán Phán nội.
Những cây ngô đồng tả tơi xếp dọc hai bên đường cao tốc giờ chỉ còn là những
cành cây khẳng khiu vẹo vọ bắt chéo đan xen lại với nhau, khiến chiếc
taxi như đang lăn bánh trong con đường hầm đơn điệu.
Đi được một lúc lâu, tài xế cho xe đi chậm lại và nói:
– Tới thôn Huyền Quái rồi đấy. Cụ thể hai cô muốn tới đâu?
Cố Phán Phán ngó ra bên ngoài, thấy đằng xa có ánh đèn lập lòe, cô nói:
– Anh đợt một lát, để tôi hỏi đã.
Cô bước xuống trước và đứng sau đuôi xe để gọi điện thoại cho nhà buôn tranh nọ:
– A lô, em tới rồi! Đây là nơi nào mà tối như hũ nút thế? Đừng có chơi đểu người ta đấy!
– Hẻo lánh mới an toàn. – Người kia trả lời.
– Anh đang ở đâu? – Cố Phán Phán nói.
– Em thấy cái am ni cô bên đường chứ? Sau am chính là thôn Huyền Quái.
Bây giờ em xuống xe rồi đi men theo con đường đất bên cạnh am, anh sẽ
đón em giữa đường. – Người kia đáp.
– Được! – Cố Phán Phán nói.
Cúp máy, cô ra trước cửa xe gọi Tiểu Nhụy:
– Xuống xe thôi!
– Đến rồi à? – Tiếu Nhụy hỏi với vẻ đầy nghi hoặc.
– Có người đón tụi mình. – Cố Phán Phán đáp.
Cô trả tiền rồi bảo xe đi về. Tiểu Nhụy hỏi:
– Lát nữa chúng ta về bằng cách nào?
Cố Phán Phán nhìn ngó hai đầu đường, dường như chẳng có chiếc xe nào lai vãng. Cô trấn tĩnh Tiểu Nhụy:
– Trong thôn có taxi mà, cứ yên tâm.
Nói rồi cô dắt Tiểu Nhụy bước xuống khỏi đường cái, cả hai cùng đi về phía
trước men theo con đường đất canh am ni cô. Mặt đường đất nhấp nhô lồi
lõm, Cố Phán Phán vừa đi vừa cảnh giác bốn xung quanh.
Gió bắt đầu gờn gợn, Tiểu Nhụy thấy hơi sợ bèn nắm chặt tay Cố Phán Phán. Cố Phán Phán cũng nắm chặt tay cô.
Con đường đất tịch vắng bóng người. Đi mãi, đi mãi, cuối cùng Cố Phán Phán
cũng dừng lại. Trông thấy một bụi cỏ khô phía xa, cô bèn nói với Tiểu
Nhụy:
– Chẳng hiểu ăn phải cái gì trong căng tin mà hai hôm nay tớ cứ bị tháo tỏng suốt. Cậu chờ tớ chút, tớ quay lại liền.
– Tớ chịu thôi! – Tiểu Nhụy đáp.
– Nếu không chê thối thì đi cùng tớ vậy. – Cố Phán Phán cười.
Tiểu Nhụy đành đẩy cô và bảo:
– Đi nhanh về nhanh đấy nhé!
Cố Phán Phán chạy về phía đám cỏ khô- Từ khi biết đem cơ thể mình ra rao
bán, ý thức tự vệ của cô ngày một mạnh mẽ. Cô càng lúc càng cảm thấy
ngày hôm nay có gì đó rất bất thường, tốt nhất là nên ẩn mình quan sát
sự thể xung quanh. Sau khi nấp vào lùm cỏ hoang, cô ngồi thụp xuống và
chăm chăm nhìn về phía con đường đất.
Tiểu Nhụy đi đi lại lại một cách bất an, chốc chốc lại nhìn ngó bốn xung quanh. Cho đến khi không
nhẫn nại được nữa, cô bèn đứng từ đằng xa hô lớn về phía Cố Phán Phán
chạy đi ban nãy:
– Phán Phán ơi! Xong chưa vậy?
Cố Phán Phán không đáp, cô ngồi im thin thít và quan sát không rời mắt.
Một lúc sau trên con đường đất, một bóng đen bất chợt xuất hiện và lao tới phía Tiểu Nhụy nhanh như cắt.
Bóng đen không đến từ phía thôn Huyền Quái mà bước xuống từ trên đường cái.
Chân tay hắn thoăn thoắt như điện xẹt, loáng một cái đã xuất hiện ngay
sau lưng Tiểu Nhụy mà không hề gây ra chút tiếng động. Hắn thô bạo vồ
lấy Tiểu Nhụy và quật ngã cô xuống đất. Tiểu Nhụy cơ hồ chỉ thét lên
được đúng một tiếng “Phán Phán” rồi im hẳn.
Cố Phán Phán thấy rõ kẻ đó đang nghiến chặt cổ Tiểu Nhụy.
Toàn thân Cố Phán Phán như thể hóa đá.
Sự xuất hiện của kẻ lạ mặt chắc chắn không phải do ngẫu nhiên. Nếu chỉ là
một người tình cờ qua đường và nảy sinh tà ý khi bắt gặp một đứa con gái chơ vơ một mình giữa đồng hoang vắng vẻ, hắn sẽ không ra tay dứt khoát
kiểu này.
Cố Phán Phán tận mắt chứng kiến cảnh Tiểu Nhụy giãy giụa để rồi vài phút sau, im lìm như khúc gỗ.
Cô sực nhớ tới lời kể của Tiểu Nhụy ban nãy, một lão thầy bói già từng phán, ai có nốt ruồi ở cổ sẽ mắc họa chết vì nghẹt thở.