Tôi tả một mỹ nữ như sau: “Hai má đo đỏ, mắt đen nhay nháy, hàm răng trắng bạch, móng tay thon dài…”
Hôm sau, khi bật máy tính lên, các con chữ bỗng tự động sắp xếp lại với
nhau thành: “Hai má trắng bạch, mắt đo đỏ, hàm răng thon dài, móng tay
đen nhay nháy… “
Tối hôm đó, Mễ Gia ngồi nhà lên mạng. Gã nhà văn cũng đang online trên MSN.
Mễ Gia: “Anh có ảnh của Cố Phán Phán không?”
Gã nhà văn: “Để làm gì?”
Mễ Gia: “Tôi muốn nhìn thử xem cô ta trông thế nào”.
Gã nhà văn: “Không có!”
Mễ Gia: “Một tấm cũng không có ư?”
Gã nhà văn: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, xóa hết rồi.”
Mễ Gia: “Tìm thử xem!”
Một lúc lâu sau, gã nhà văn đột ngột nhắn: “Quái lạ!”
Mễ Gia: “Sao thế?”
Gã nhà văn: “Tôi vừa gõ ‘Phán Phán’ tìm trên máy tính thì nó chợt nhảy ra
một tấm ảnh được lưu trong tập tin sâu những mấy chục tầng.”
Mễ Gia: “Gửi tôi xem nào!”
Gã nhà văn bèn gửi bức ảnh cho Mễ Gia. Nhận được bức ảnh cô liền mở ra,
tẩm ảnh to khổng lồ nhưng chỉ nhìn thấy mỗi tóc là tóc. Cô rê chuột
xuống dưới, một con mắt choán toàn bộ màn hình, rê chuột tiếp thì lại
thấy cái mũi.
Sau khi thu nhỏ tấm ảnh lại vài lần, cô mới nhìn ra trọn vẹn chân dung. Mễ Gia ngắm nghía kỹ từng chi tiết tiên khuôn mặt
ấy: làn da trắng trẻo, mắt phượng một mí, môi nhỏ chúm chím…
Gà nhà văn: “Sao rồi?”
Mễ Gia: “Trông cô ta quen quá!”
Gã nhà văn: “Lúc cô ta đến tìm tôi, chắc hai người cũng đã từng gặp rồi.”
Mễ Gia: “Không phải!”
Gã nhà văn: “Tôi từng để ảnh cô ta làm nền màn hình, có phải cô từng nhìn thấy qua điện thoại của tôi không?”
Mễ Gia: “Không phải!”
Gã nhà văn: “Thế cô nhìn thấy ở đâu?”
Mễ Gia: “Trong một giấc mơ…”
Gã nhà văn: “Giấc mơ?”
Mễ Gia: “Tôi từng nằm mơ thấy mình đặt chân đến một thị trấn nhỏ và bắt
gặp một cô gái trẻ, cô ta nói với tôi: ‘Khi cảm thấy tuyệt đối chắc
chắn, hãy quay đầu nhìn lại…’ Đúng cô ta! Đúng là cô ta rồi!”
Gã nhà văn: “Lúc cô nằm mơ thấy Cố Phán Phán, cô ta đã chết chưa?”
Mễ Gia: “Chưa!”
Gã nhà văn: “Thế lại càng quái đản…”
Mễ Gia: “Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa. Giờ anh đang ở đâu?”
Gã nhà văn: “Công ty.”
Mễ Gia: “Sao vẫn chưa về nhà?”
Gã nhà văn: “Tôi đang đọc mấy mẩu tin về bệnh dại. Ban nãy khi tìm kiếm từ khóa ‘bệnh dại’ trên Google, tôi giật hết cả mình, có tận 3.240 ngàn
trang kết quả, xem mà lạnh hết cả sống lưng.”
Mễ Gia: “Tôi vừa
đọc báo thấy tối qua bệnh viện cách ly vừa xảy ra chuyện, có một bệnh
nhân mắc bệnh dại hễ gặp ai là cắn người đó, y bác sĩ đều nhốn nháo bỏ
chạy.”
Gã nhà văn: “Lúc đó tôi cũng có mặt.”
Mễ Gia: “Anh không sao chứ?”
Gã nhà văn: “Lúc tôi đến, bệnh nhân đó đã bị khống chế”
Mễ Gia: “Căn bệnh này đáng sợ thật! Tôi thấy anh nên sáng tác một tiểu
thuyết kinh dị về đề tài này và đưa ra ngay trong chương trình.”
Gã nhà văn: “Tôi đang chuẩn bị hạ bút đây!”
Mễ Gia: “Có ý tưởng rồi cơ à? Càng nhanh càng tốt!”
Gã nhà văn: “Tôi có một nghi hoặc.”
Mễ Gia: “Nghi hoặc gì?”
Gã nhà văn: “Phải chăng Cố Phán Phán đã gặp phải quỷ hút máu?”
Mễ Gia: “Quỷ hút máu?”
Gã nhà văn: “Tôi vừa đọc được một bài viết nói rằng các nhà khoa học đã
nghiên cứu và phát hiện ra cái gọi là ‘quỷ hút máu’ chỉ là một sự hiểu
lầm hoặc bị truyền thuyết hóa. Thực chất đó chỉ là những bệnh nhân mắc
bệnh dại hoặc chứng porphyria…”
Mễ Gia: “Porphyria là cái gì? Tôi mới nghe qua qua về bệnh dại thôi.”
Gã nhà văn: “Để tôi paste lại đoạn miêu tả tìm được cho cô đọc…”
“Khi mắc bệnh dại, người bệnh sẽ trở nên mạnh khỏe hơn bình thường, ham muốn tình dục dâng cao một cách khác thường. Họ sợ ánh sáng, sợ nước, cơ mặt co rút, hay cắn người điên cuồng. Những triệu chứng này cực kỳ giống
với ma cà rồng. Nạn nhân nào bị ma cà rồng hút máu sẽ đều biến thành ma
cà rồng để rồi lại đi hút máu người khác.
Tương tự như vậy, bất cứ ai bị kẻ mắc bệnh dại cắn cũng sẽ bị lây, và lại đi cắn người khác…
Triệu chứng của những người mắc chứng porphyria nghiêm trọng lại càng giống
với ma cà rồng. Thứ nhất: luôn thèm khát máu tươi, thứ hai: không dám ra ngoài ánh sáng, chỉ sống được trong thế giới của bóng tối, thứ ba:
thiếu máu, các bộ phận trên mặt thối rữa, thứ tư: do môi và lợi bị độc
tố ăn mòn nên răng thường lộ ra nhọn hoắt như răng sói, thứ năm: hay có
những hành vi khác thường…”
Mễ Gia: “Trời đất!”
Gã nhà văn: “Vì thế rất có thể Cố Phán Phán không chết bởi tay sát thủ cô thuê, mà đã gặp phải một kẻ mắc bệnh dại…”
Nói đến đây, gã nhà văn đột ngột bị rớt mạng.
Gã đang đinh nói nốt vế sau: “… hoặc một kẻ mắc chứng porphyria” thì cuộc
nói chuyện giữa hai người đột nhiên bị gián đoạn. Khung hội thoại MSN
trắng lóa chỉ còn lưu lại nửa vế đầu: “mà gặp phải một kẻ mắc bệnh dại…”