*** muốn chết sao?” một tên thanh niên mặc áo đen tay cầm chủy thủ hướng về phía Cảnh Hiên. Cái loại không nói một tiếng liền động thủ đúng là phiền toái. Trái lại Cảnh Hiên vô cùng bình thản nhìn hắn, bên cạnh Lý Thanh Trương Lâm lo lắng nhắc nhở: “Gavin, cẩn thận”.
Ngay lúc chủy thủ gần như trong nháy mắt, Cảnh Hiên một tay bắt lấy cổ tay hắn bẻ ra sau, chân đá một cước làm hắn té nhào xuống đất. Hai tên còn lại biết Cảnh Hiên không phải kẻ dễ chơi liền cáo mượn oai hùm: “Tên kia, có biết bọn tao là ai không, đến bảo vệ còn không xen vào thì mày có tư cách gì?”
Cảnh Hiên mỉm cười: “Đây là nơi công cộng, các cậu gây sự không tốt chút nào”
“Nói cho mày biết cho dù bọn tao phá sập nơi này cũng không ai dám nói gì? Người Lan gia ai dám động”.
Lúc này Lý Thanh chợt nhớ tới một chuyện, ghé tai Cảnh Hiên nói nhỏ: “Tên đó hình như là cháu của một vị trưởng lão của Lan gia” Tuy rằng Lan Lăng Phong là tộc trưởng nhưng đều là từ cha chú truyền đến, một số việc vẫn cần họ đồng ý.
“Dựa vào gia thế, cáo mượn oai hùm, các cậu còn không biết xấu hổ mà khoe khoan” Cảnh Hiên trào phúng nói.
Nhìn Cảnh Hiên không hề sợ hãi, khí thế bưng bừng, bọn chúng tuy rằng xuất thân hắc bang nhưng thân thủ không bằng ra tay chẳng phải chịu thiệt liền hô to: “Bảo vệ đâu còn không mau dẹp loạn đi”.
Bảo vệ không can thiệp bởi biết rõ thân phận gì của bọn người này, còn họ tuy không biết Cảnh Hiên nhưng nhận thức Lý Thanh cùng Trương Lâm, cũng biết bọn họ đi theo vị đại thiếu gia bên người nên ít nhất cũng đoán được mấy phần.
Quản lý quán bar cũng đã chạy đến: “Đây đều là đại tổ tông ai không biết sống chết mà gây chuyện với họ thế này” nhìn hai người nằm trên mặt đất, hai người hung hãn đứng nhìn một người khác đến lúc nhận thức rõ là ai cũng hốt hoảng: “Là Đại thiếu gia”
“Ông biết tôi?” Cảnh Hiên ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên, nơi này đều giao cho cậu tôi sao có thể không biết?” Quản lý xoa trán: “Đây lại là một đại tổ tông, cầu trời ngày hôm nay mình không thành tế phẩm đi”.
Cảnh Hiên vì thế cũng không ngại bộc lộ thân phận: “Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Lan Cảnh Hiên, Lan gia đại thiếu gia, cho nên mặc kệ các cậu là thân phận gì, ở đây không tới phiên các cậu làm xằng làm bậy”.
“Mày…mày chờ đó” nói xong bốn người kia liền bỏ đi. Đến lúc bọn họ đi khuất Cảnh Hiên quay sang Lý Thanh: “Bọn họ thường xuyên như vậy?”
Lý Thanh có chút bất đắc dĩ nói “Đại thiếu gia, lần này cậu có thể gặp phiền toái, cậu thanh niên hùng hổ kia là cháu cưng của vị Trưởng lão, ông ta nổi tiếng là bao che con cháu nên chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua. Kỳ thật chúng tôi cùng các quản lý không phải không muốn can thiệp mà chính là…”
“Không cần lo, có chuyện tới tôi sẽ xử lý” Cảnh Hiên cũng mang theo Trương Lâm Lý Thanh rời đi.