Cuối cùng Lãnh Tâm vẫn quyết định đưa hắn vào bên trong nhà để chăm sóc, còn chuyện xảy ra vào đêm hôm qua thì cứ chờ hắn tỉnh dậy rồi hỏi sau vậy.
Cố gắng dìu anh đứng dậy, cậu từng bước từng bước nặng nề đem anh vào trong. Sức khỏe cậu không tốt, không thích hợp để vận động nhiều hay khiên vác đồ vật nặng nên cho dù đoạn đường từ ngoài đây vào bên trong nhà chưa đến năm mét nhưng khi vào được đến bên trong cậu đã phải thở hồng hộc.
Đặt anh ta lên chiếc ghế sô pha gần đó, cậu quay sang cẩn thận đóng cửa lại rồi muốn tiếp tục mang anh ta lên phòng thì bắt gặp gương mặt nhăn nhó của Bích Tuyền ở trước mắt.
Lãnh Tuyên hốt hoảng “A” lên một tiếng, cúi đầu xoa xoa ngực tự trấn an mình, rồi nhìn lên mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ làm con hết cả hồn đấy. Sao tự nhiên lại đi ra mà không một chút tiếng động như vậy chứ?“.
Bích Tuyền cũng không khác gì mấy, cô bị phản ứng của Lãnh Tâm dọa sợ.
“Mẹ phải là người hết hồn mới đúng đây này! Mới sáng sớm thôi mà con đi đâu trông có vẻ lén lút quá vậy?“. Nhìn đến người nam nhân ăn mặc bẩn thiểu, quần áo bốc mùi đang nằm trên ghế sofa, bà hỏi: “Còn nữa, cậu ta là ai đây?“.
“Một lúc nữa rồi con sẽ giải thích cho mẹ biết, còn bây giờ thì mẹ giúp con mang anh ta lên trên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi băng bó vết thương cho anh ta cái đã“. Lãnh Tâm đi đến chỗ sô pha, cầm lấy cánh tay hắn quàng qua cổ mình rồi dìu hắn đi lên phòng.
Bích Tuyền thấy vậy liền nhanh chóng tiến nhanh đến phụ giúp con trai dìu người này, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu do mùi hương phát ra từ trên người hắn.
Lên đến trên phòng, cậu mang hắn vào phòng tắm xả nước cho đầy bồn rồi lột quần áo của người này ra, cùng mẹ đặt hắn vào bên trong bồn.
“Mọi chuyện còn lại cứ để con làm cho, mẹ ra ngoài lấy giúp con một bộ đồ để con mặc cho anh ta đi“. Cậu quay sang nhìn mẹ nói.
“Được“. Bích Tuyền gật đầu, nhanh chóng đi lại tủ quần áo của cậu lấy đồ.
Từ lúc nhìn thấy những vết thương chằn chịt trên người hắn, vẻ mặt bà từ khó chịu dần trở nên thương cảm với hắn.
Người này hình như cũng chỉ xấp xỉ tuổi con bà thôi nhưng dáng người lại rất gầy gò không có một tí thịt nào cả, trông cứ như da bọc xương vậy. Trên người lại đầy vết thương, mới có cũ có, nhưng vì không được chữa trị nên có một vài vết thương đã hoàn toàn trở thành sẹo.
“Tội nghiệp thằng bé!“. Bà cầm bộ đồ trên tay nhỏ giọng nói.
Còn Lãnh Tâm, cậu hiện tại đang phải chật vật lau chùi người hắn cho sạch sẽ. Lực đạo của cậu rất nhẹ, gần như chỉ lau qua cho có thôi vì sợ động đến vết thương làm đau hắn.
“Chắc là đau lắm!“. Cậu vừa lau vừa nói: “Tại sao lại có thể có người ra tay độc ác như thế chứ?“.
Cậu bất chợt nhớ đến đám người đêm qua. Có lẽ họ chính là người đã gây ra những vết thương này cho hắn, mà người họ tìm kiếm đêm qua cũng rất có thể chính là hắn.
Bật vòi nước nên, cậu rửa lại qua những chỗ mình vừa lau sau đó tắt vòi, muốn đi ra ngoài tìm khăn tắm thì bàn tay cậu bất chợt bị một bàn tay khác mạnh mẽ nắm lấy, kéo cậu lại.
Lãnh Tâm giật mình quay phắt người lại, mở to mắt nhìn về phía người đang nắm lấy tay mình, cậu lắp bắp hỏi: “Anh... anh tỉnh từ khi nào vậy?“.
Đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm liên tục quan sát cậu, rồi phải mất đến tận một lúc sau, hắn mới khó khăn nói từng chữ bằng tiếng Pháp: “C...c.ậ.u... l...là... a.i?”
Vốn từ tiếng Pháp của cậu không được tốt lắm, so với nó thì cậu sử dụng tiếng Anh thành thao hơn. Vậy nên, phải mất khá nhiều thời gian cậu mới có thể hiểu được rằng hắn đang nói gì.
“Tôi là Lãnh Tâm, tên tiếng Anh là Avis có nghĩa là mong muốn“. Lãnh Tâm dùng tiếng Pháp giới thiệu, sau đó lại hỏi ngược lại hắn: “Còn anh, anh tên gì?“.
Cũng giống như lần trước, hắn khó khăn nói: “T...t.ô.i... tô..i là...H...he.nry...“.
Lãnh Tâm gật đầu xem như đã hiểu, cậu lúc nhỏ cũng có từng theo ba học hỏi một ít nên sau hai lần nghe hắn nói thì cậu cũng biết hắn đang mắc chứng ngại giao tiếp* nên cũng không hỏi gì thêm.
“Vậy Henry, anh ngồi ở đây chờ một chút, tôi đi lấy khăn tắm vào giúp anh lau người cái đã“. Lãnh Tâm nhìn vào tay hắn nói.
Henry gật đầu, tự ý thức được mà buông lấy bàn tay đang nắm tay cậu ra. Lãnh Tâm thấy vậy liền mỉm cười một cái rồi đi lấy khăn tắm.
Trong một khoảng khắc đó, Henry cảm thấy con tim của mình có chút xao động trước nụ cười ấy. Nó thật đẹp, thật tự nhiên chứ không hề giả tạo giống như những nụ cười mà hắn từng thấy trong gia tộc. Ngoại trừ mẹ hắn ra thì đây là lần đầu tiên mà hắn có thể nhìn thấy được một nụ cười xin đẹp đến thế.
Không lâu sau, Lãnh Tâm trở lại với một chiếc khăn tắm cùng một bộ đồ mới trên tay. Bởi vì hắn đã tỉnh nên cậu cũng chỉ đỡ hẳn ra khỏi bồn tắm rồi để cho hắn tự mình lau người và mặc quần áo.
Quần áo của cậu khi được Henry mặc lên trông cũng không trật gì mấy mà ngược lại nó còn rất rộng do thân thể gầy gò của hắn, nhưng còn về chiều dài thì lại có chút ngắn.
“Anh chịu khó mà mặc đỡ bộ đồ này nhé, khi nào có dịp ra ngoài tôi sẽ mua giúp anh một bộ đồ khác vừa vặn hơn“.
Henry lắc đầu: K...kh..ông......cầ.n...“. Hắn không muốn phải gây phiền phức cho người này, cậu đã cứu hắn một mạng lại còn cưu mang hắn như vậy đã là tốt lắm rồi.
Sau đó cả hai cùng nhau bước ra ngoài, Bích Tuyền ngồi trên giường đang bận tay gấp lại mớ quần áo bị Lãnh Tâm vứt lộn xộn trong phòng thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô liền theo phản xạ mà nhìn sang, không nhịn được mà há hốc mồm. Nhìn người nam nhân này, cô thật sự không ngờ rằng hắn lại có thể đẹp đến thế! Lúc nãy bởi vì bộ dạng nhếch nhác ấy nên không nhìn ra được nhưng bây giờ sau khi tắm rửa xong thì vẻ đẹp ấy đã không còn có thể che dấu được nữa.
Từng đường nét trên gương mặt của hắn đều đúng chuẩn theo tỷ lệ vàng khuôn mặt mà một người nam nhân bên phương Tây nên có, thậm chí hắn còn đẹp hơn tất cả những người mà bà từng gặp trước đây.
Mãi lo nhìn ngắm Henry mà cô không hề để ý đến việc Lãnh Tâm đang gọi mình từ nãy đến giờ, phải đến lần gọi thứ ba, cô mới để ý đến.
“A hả, con gọi mẹ sao?“.
Lãnh Tâm cười bất lực nhìn người mẹ của mình: “Con không gọi mẹ thì có thể gọi ai được chứ? Mà mẹ nãy giờ lo suy nghĩ về chuyện gì đấy? Đến cả con gọi mà cũng không hề hay“.
“À không có gì hết, không có gì hết, con đừng để ý“. Cô ngay lập tức lắc đầu lia lịa, làm sao Bích Tuyền có thể nói với con trai rằng mình vì lo ngắm nhìn nhan sắc của Henry mà quên không để ý đến tiếng cậu gọi được cơ chứ.
Lãnh Tâm không tin, nhưng cũng không muốn bám dai vào một vấn đề nên im lặng không nói gì thêm.
“Mà thôi, nếu hai đứa đã ra rồi thì bây giờ chúng ta xuống dưới nhà làm đồ ăn sáng thôi. Sau khi ăn xong mẹ sẽ đi đến tiệm thuốc để mua một ít đồ để băng bó vết thương cho cậu ta“. Bích Tuyền đem mớ quần áo mình vừa xếp gọn lại bỏ vào tủ rồi quay sang nhìn hai người nói.
Lãnh Tâm nói “vâng” một tiếng sau đó dìu Henry xuống dưới nhà để dùng bữa.
_________________________________________
*Chứng ngại giao tiếp xã hội là một tình trạng mạn tính về mặt sức khỏe tâm thần, nhưng điều trị như tư vấn tâm lí, điều trị thuốc và học các kĩ năng đối phó có thể giúp bạn đạt được sự tự tin và cải thiện khả năng tương tác với mọi người xung quanh.