Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1251: Q.3 - Chương 1251: Ác Ma Lọt Lưới




Khi còn cách trại chăn nuôi chừng hai, ba trăm mét, Đỗ Long đậu xe lại bên đường. Động cơ xe khi chạy vẫn phát ra tiếng, để không kinh động đến mục tiêu, hắn tất nhiên phải tiếp tục đi bộ.

– Có thể có chó, nếu nghe thấy tiếng chó sủa thì cứ xông thẳng vào, có thể nổ súng ngăn chó, nhưng cố gắng đừng làm người khác bị thương!

Hoàng Kiệt Hào dặn dò vài câu, sau đó hô:

– Lên!

Mọi người nín thở hướng về phía trại chăn nuôi, nhưng trong trại không hề có lấy một tiếng chó sủa. Họ nghi ngờ đứng ngoài tường bao của trại, Đỗ Long thấp giọng hỏi:

– Bên trong hoặc là không có chó, hoặc là chó không sủa, mọi người cẩn thận, chuẩn bị trèo tường.

Tất cả nghiêm túc chuẩn bị. Đỗ Long ra hiệu với Thẩm Băng Thanh, y gật đầu, liền ngồi xuống đan hai tay lại làm chỗ lấy đà. Đỗ Long đặt chân lên tay y, Thẩm Băng Thanh lập tức đẩy hắn tung người lên cao, hai tay hắn bám vào đỉnh tường bao rồi leo lên trên.

Mọi người cũng dùng cách tương tự để trèo tường, sau đó thả dây thừng xuống, đồng thời nhảy xuống phía bên kia tường bao, rồi kéo dây để người ở phía ngoài trèo lên. Chỉ mất một lúc, hơn mười cảnh sát vũ trang và công an đều vào được sân trong.

Vẫn không thấy chó xuất hiện, mọi người không khỏi thấy kì lạ, song cũng nhẹ nhõm hẳn. Không có chó thì dễ làm việc hơn rồi.

Đỗ Long dẫn đầu mọi người tiếp cận khu nhà duy nhất đang sáng đèn ở trại chăn nuôi. Trong mùi phân heo ngày càng nồng nặc, đột nhiên có tiếng đọc sang sảng:

– “Đầu giường ánh trăng rọi. Ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương…” (thơ “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch)

Người đọc thơ đã có tuổi, giọng điệu nhuốm vẻ già dặn, tuổi tác hẳn là trên dưới năm mươi. Lẽ nào người đang đọc thơ trong nhà không phải là mục tiêu?

Nhưng Đỗ Long lại nghe thấy một tia sợ hãi trong giọng đọc đó, tiếp đến có người lên tiếng:

– Tốt lắm, tiếp tục đọc.

Âm thanh này rõ ràng còn rất trẻ, hơn nữa giọng điệu không cho phép nghi ngờ đó rất quái dị. Nếu là thầy giáo nói như thế với học sinh trên giảng đường thì rất bình thường, một người trẻ tuổi nói như vậy với người lớn tuổi hơn cậu ta thì rõ ràng là kì lạ rồi.

Đỗ Long thủ sẵn vài tư thế, mọi người lẳng lặng bao vây hết cửa đi và cửa sổ của căn nhà. Sau đó Đỗ Long giơ chân đá tung cửa nhà, Thẩm Băng Thanh cầm vũ khí trong tay, mọi người xông vào phòng như ong vỡ tổ, đồng thời lớn tiếng hô:

– Không được cử động! Bỏ vũ khí xuống, bằng không sẽ nổ súng!

Tình cảnh trong phòng khiến mọi người kinh ngạc. Hai người đàn ông ngồi ở hai bên của một chiếc bàn học, trong đó một người cao tuổi cầm quyển ngữ văn tiểu học đọc thơ, người trẻ tuổi còn lại thì cầm dây anten của tivi kiểu cũ vung vẩy như thể đó là cây roi da.

Đối diện với cảnh bất ngờ, hai người đó giật cả mình, nhưng phản ứng của họ lại trái ngược hoàn toàn. Chỉ thấy người trẻ tuổi kia sau khi kinh ngạc thì đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, y ném chiếc thước dây, hai tay giơ lên cao.

Người có tuổi kia thì phản ứng chậm một chút, sau đó ông kích động la lên:

– Cứu mạng! Y là đồ điên!

Thẩm Băng Thanh và Tạ Ba tách ra xông lên trước khóa chặt tay Tôn Lập Vận, lập tức bẻ tay y ra phía sau lưng rồi còng lại. Tới lượt Đỗ Long xuất chiến, hắn bước vào phòng, trấn an người trung niên kia:

– Ông chính là Lưu Kiến Long? Yên tâm, hiện giờ ông đã an toàn!

Lưu Kiến Long sợ hãi cả mấy tiếng đồng hồ, giờ được cứu ông kích động đến khóc không thành tiếng. Tôn Lập Vận bị khống chế ngồi ở đối diện nhìn Đỗ Long, nói:

– Không ngờ các người đến nhanh vậy! Làm thế nào mà tìm được tôi?

Đỗ Long nói:

– Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, anh cho là anh thật sự làm việc không có chút sơ hở sao? Mười ba người kia ở nơi nào? Mau giao ra đây đi, đừng tự mình chuốc lấy khổ.

Tôn Lập Vận cười khinh miệt:

– Tôi không biết mười ba người gì hết, có bản lĩnh thì anh tìm đi.

Đỗ Long trừng mắt nhìn y, nói:

– Không nói cũng được, sớm muộn gì anh cũng nói thôi. Đưa y ra sân ngoài trông chừng cẩn thận, mấy người khác đi xung quanh tìm kiếm, có phát hiện gì lập tức báo cáo!

Khi bị đưa ra ngoài, Tôn Lập Vận kêu lên:

– Họ Đỗ kia, nếu anh nói làm thế nào các người tìm ra tôi, tôi sẽ nói vị trí của mười ba người kia.

Đỗ Long nói:

– Buông y ra.

Người giữ tay Tôn Lập Vận lập tức buông ra. Tôn Lập Vận và Đỗ Long đứng đối diện với nhau, hắn nhìn y từ trên cao, nói:

– Muốn bắt anh rất dễ. Hôm nay anh không nên về chỗ của người mà anh bắt cóc xem náo nhiệt, chúng tôi đã nhanh chóng tìm được xe anh để ở bãi đỗ. Trong xe chúng tôi tìm được chai thuốc, còn có hình ảnh của anh, biết được phần lớn vẻ ngoài của anh, sau đó từ công ty y dược chăn nuôi tìm ra anh. Thấy đơn giản không?

Tôn Lập Vận nhíu mày:

– Thói tò mò đúng là hại chết người mà… Tôi nên đem theo hết những thứ trong xe đi… Thứ thuốc đó ở trong bệnh viện cũng có thể tìm thấy, sao mấy người không đến đó kiểm tra?

Đỗ Long nói:

– Bệnh viện có loại thuốc tê đó ở thành phố Song Môn không dưới năm chỗ, trong đó còn có vô số kẽ hở có thể lấy thuốc. Mà công ty y dược chăn nuôi kiểm tra tương đối dễ, tôi thích bắt đầu từ đơn giản trước, cho nên rất nhanh chóng tìm được anh. Vừa ý chưa?

Tôn Lập Vận cảm thán:

– Xem ra số của tôi quá đen rồi…

Đỗ Long nói:

– Điều này chẳng liên quan gì đến số. Cho dù hôm nay không bắt được anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt được, anh có thể lâu như vậy mà chưa bị bắt là do số anh quá tốt. Nếu không phải vì nhiều người mất tích như vậy che đậy hành vi của anh, anh tưởng mình có thể trốn đến hôm nay à? Được rồi, cái gì nên nói tôi đã nói rồi, giờ đến lượt anh nói tôi nghe mười ba người kia đang ở đâu?

Trên mặt Tôn Lập Vận hiện ra nụ cười quỷ dị, y nói:

– Mấy người sẽ không muốn biết đâu, hôm qua tôi vừa gửi thịt đến căn tin Cục công an…

Mọi người lập tức hiểu ý của y, trong lòng liền nảy sinh cảm giác buồn nôn, vẻ mặt trắng bệch. Còn Đỗ Long lại nói:

– Đừng nói láo, căn tin Cục công an luôn lấy từ nguồn cung cấp cố định.

Tôn Lập Vận cười đắc ý:

– Đúng là không giấu được anh. Có điều Cục công an không lấy thịt heo tiện nghi, nhưng những nơi khác tiêu thụ rất nhanh, thịt xay hỗn hợp nhiều đến thế, ít nhất một phần mười của mấy trăm ngàn người ở Song Môn đều ăn qua rồi… Thật mong tổ chuyên án các người mấy ngày nay không có ra ngoài dùng thức ăn nhanh…

Sắc mặt mọi người càng trở nên khó coi hơn. Bởi vì mấy ngày nay họ đều bận rộn, có mấy bữa về Cục công an ăn đâu. Bữa sáng và trưa phần lớn đều ăn bên ngoài, bánh bao có nhân và thịt trong món rau xào đều là những thứ rất bình thường, không ai chắc rằng mình đã ăn phải thịt do Tôn Lập Vận trộn thêm vào.

Đỗ Long cũng dùng không ít thức ăn nhanh bên ngoài, nhưng hắn không dễ tin lời của Tôn Lập Vận. Hắn nói:

– Y đang cố ý hù dọa mọi người đấy, đừng tin. Tôn Lập Vận, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, mấy người đó ở đâu? Sống thấy người chết thấy xác, anh ngoan ngoãn mà nói thật đi! Bằng không tôi bảo đảm anh sẽ hối hận, mỗi một người ở đây hiện giờ đều hận không thể đánh anh một trận.

Tôn Lập Vận bĩu môi:

– Không tin thì thôi, xương chôn ở sân sau, tự đào đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.