Đỗ Long đang chỉ huy mọi người đào xới ở sân sau, đột nhiên có cảnh sát vũ trang đến báo:
– Sếp Đỗ, trên đường núi hình như có động tĩnh!
Đỗ Long ra ngoài xem thử, trông thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang vòng theo
đường núi ở xa xa chạy đến. Hắn chợt vỡ lẽ, đó không phải là xe thuộc
đội cảnh sát của hắn, trước đó cũng không ai nói sẽ đến đây. Hắn quay
sang nói với người đang canh ngay cửa:
– Lui vào trong hết, đừng lên tiếng.
Đợi mọi người vào trong, Đỗ Long khóa trái cửa lại, sau đó trở vào trong sân. Hắn nói với Hoàng Kiệt Hào:
– Có người đến rồi, có thể là đồng bọn của Tôn Lập Vận, chúng ta nên chuẩn bị mai phục.
Hoàng Kiệt Hào gật đầu, nói:
– Tất cả dừng lại, mỗi người tự tìm chỗ ẩn nấp. Lát nữa có người đến
không được tự ý hành động, không có lệnh của tôi không được nổ súng.
Mọi người nhốn nháo nấp đi, yên lặng đợi mục tiêu đến. Một lúc sau, ngoài
sân có tiếng bước chân soàn soạt, kế đó chợt có người gọi:
– Chúng tôi là người của Cục công an thành phố, bên trong có đồng chí của tổ chuyên án không?
Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào chợt nhớ lại xe cảnh sát đã đậu bên đường, hai
người nhìn nhau cười bất đắc dĩ, bước ra khỏi chỗ nấp. Hoàng Kiệt Hào
lớn tiếng nói:
– Tôi là Hoàng Kiệt Hào, nơi đây đã được tổ chuyên án khống chế, mọi người ở đây làm gì vậy?
Người ở ngoài sân nói:
– Tôi là Phó cục trưởng Nguyễn Minh Quân của Cục công an thành phố Song
Môn, chúng tôi đến bắt người. Tổ trưởng Hoàng, có thể ra đây nói chuyện
được không?
Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long cùng bước ra. Họ mở cửa
sắt, quét đèn pin một lượt, chỉ thấy bên ngoài có tầm mười cảnh sát.
Hoàng Kiệt Hào hỏi:
– Vị nào là Phó cục trưởng Nguyễn?
Một cảnh sát chừng bốn mươi tuổi đến trước mặt Hoàng Kiệt Hào, nói:
– Tôi là Nguyễn Minh Quân, nghe tiếng Tổ trưởng Hoàng đã lâu, mọi người đến đây để tra án sao?
Không có gì đáng giấu diếm, vì vậy Hoàng Kiệt Hào thoải mái đáp:
– Không sai, chúng tôi đến tra án. Vụ án liên hoàn bắt cóc người trung
niên là do ông chủ Tôn Lập Vận ở đây gây ra, con tin bị bắt cóc hôm nay
đã được cứu. Các anh đến đây để bắt ai vậy?
Nguyễn Minh Quân thầm chán ngán mình đuổi thế nào vẫn chậm một bước, ông nói:
– Chúng tôi cũng tra ra kết quả như thế, không ngờ tổ chuyên án đến trước một bước. Mười ba người mất tích kia tìm được chưa?
Đỗ Long bèn xen vào:
– Theo lời Tôn Lập Vận nói mười ba ngưởi kia đã bị hại, hơn nữa thịt bọn
họ bị trộn lẫn vào thịt heo đưa đến căn tin của Cục công an…
Sắc
mặt của các cảnh sát kia lập tức biến đổi, ai nghe đến tin này cũng cảm
thấy không thoải mái. Nguyễn Minh Quân lập tức phản ứng lại, lời ông nói cũng giống như Đỗ Long. Hắn nói:
– Cháu cũng nói thế, nhưng Tôn
Lập Vận nói y đem thịt trộn bán giá thấp cho tiểu thương, ít nhất một
phần mười số người trong toàn thành phố đã ăn thịt đó rồi… Đây đều là
lời y nói, không tin bác có thể đến hỏi y.
Hoàng Kiệt Hào đã nghe đến lần thứ hai, nhưng vẫn thấy buồn nôn, những cảnh sát đứng trước mặt còn thấy khó chịu hơn nữa. Nguyễn Minh Quân miễn cưỡng cười cười:
– Y hù dọa người ta à? Tìm thấy xác chưa?
Đỗ Long đáp:
– Chúng tôi đang đào, mọi người muốn đến tham quan một chút không?
Nguyễn Minh Quân đi theo, dẫn thêm người cùng bọn Đỗ Long vào sân. Bọn họ
không dễ gì tra đến đây, chí ít cũng phải xem qua rồi mới đi.
Hoàng Kiệt Hào kêu mọi người tiếp tục đào. Nguyễn Minh Quân thấy khó hiểu, Đỗ Long bèn giải thích thì ông mới rõ. Rồi hắn hỏi Nguyễn Minh Quân làm
thế nào tra được đến đây, ông kể bọn họ đến thăm rất nhiều nhà, cuối
cùng phát hiện ra một manh mối quan trọng. Có kẻ trông thấy một người
mất tích leo lên một chiếc xe, lần theo manh mối đó, bọn họ cũng tra
được lai lịch của Tôn Lập Vận.Đúng lúc này, có người hét:
– Đào được rồi, một bộ hài cốt… A…
Viên cảnh sát vũ trang đó hét đào được rồi bất chợt vứt cuốc đi, lấy tay che miệng, chạy về phía bức tường rồi nôn thốc nôn tháo xuống chân tường.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Thẩm Băng Thanh vừa định qua xem thử, Đỗ Long bất ngờ gọi ngăn lại, nói:
– Băng Thanh, cậu đừng qua đây, vào trong với Băng Phong đi. Tôi đi nói
với sếp Hoàng một tiếng, ở đây không cần nhiều người đến vậy, tôi muốn
về rồi.
– Không tốt à?
Thẩm Băng Thanh nhíu mày.
Đỗ Long nói:
– Không có gì không tốt, cậu nghe lời tôi, mau đi đi.
Thẩm Băng Thanh nhún vai, nhìn về phía chỗ đào xới, sau đó vào nhà tìm Nhạc
Băng Phong. Đỗ Long đến gần Hoàng Kiệt Hào chào hỏi, nói muốn trở về
điều tra vụ án khác, Hoàng Kiệt Hào gật đầu:
– Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.
Đỗ Long gật đầu, quay sang nói với Mạnh Hạo:
– Cố lên!
Mạnh Hạo cười:
– Cái tên này lại chuồn êm, để việc nặng nhọc cho chúng tôi.
Đỗ Long cười ha ha, không giải thích gì liền xoay người đi mất. Hoàng Kiệt Hào thay hắn giải thích:
– Đừng nói xàm nữa, nếu không có Đỗ Long thì chúng ta có tìm đến đây
nhanh như vậy không? Người thông minh dùng não, người có trí óc dùng
tâm, người kém thông minh thì bỏ sức, cậu làm nhiều lên cho tôi. Huống
hồ tình hình hôm nay đặc biệt, Đỗ Long chắc là không muốn Nhạc Băng
Phong bị dọa nên dẫn cô ấy đi rồi.
Mạnh Hạo “A” một tiếng hiểu ra, cậu gãi đầu nói:
– Sao tôi không nghĩ đến chứ? Thảo nào Băng điêu mỹ nhân không để ý tôi… Ầy, tôi đúng là không đủ tinh tế…
Mạnh Hạo hối hận cũng muộn rồi. Thực ra dù cậu ta có tinh tế đến mức nào thì Nhạc Băng Phong cũng không để ý đến, một người con gái như thế thì
người thường không thể nào có được…
Đỗ Long dẫn bọn người Nhạc
Băng Phong rời khỏi, đồng thời còn dẫn theo Tôn Lập Vận. Mới đầu Hoàng
Nham và Tạ Ba còn ù ù cạc cạc, tại sao thời điểm mấu chốt nhất lại rời
đi? Đây chẳng phải để lại việc tốt cho người khác rồi sao?
Đỗ Long giải thích:
– Con người sếp Hoàng tôi rất hiểu, anh ấy sẽ không chiếm hết công lao
của chúng ta. Ngày mai mọi người còn rất nhiều việc phải làm, nghỉ ngơi
sớm chút. Tôi phải trở về thẩm tra tên này, để y nếm sự lợi hại của
chuyên chính dân chủ nhân dân!
Tôn Lập Vận ở phía sau khịt mũi đắc ý. Để y không tiếp tục hù dọa mọi người, Đỗ Long đã cho người bịt miệng y lại.
Thẩm Băng Thanh và Tạ Ba ngồi cạnh Tôn Lập Vận không hẹn mà cùng dộng cùi
chỏ vào hông của y. Tên khốn này còn dám đắc ý nữa chứ.
Xe cảnh
sát trở về nhanh hơn lúc mới đến. Bọn Đỗ Long lái xe đưa Lưu Kiến Long
về nhà trước, vợ của ông là Lý Dung Dung ở nhà cứ khóc mãi. Đột nhiên
thấy chồng về, bà mừng đến gần như ngất đi, đợi bà định thần lại thì bọn Đỗ Long đã rời khỏi.
– Ông không sao chứ?
Lý Dung Dung buông Lưu Kiến Long ra, nhìn người ông từ trên xướng dưới rồi nói:
– Sao ông lại để cho mấy cảnh sát đưa ông về đi mất? Tôi muốn cảm ơn họ một tiếng.
Lưu Kiến Long nói:
– Tôi không sao, nhưng sợ chết đi được. May mà cảnh sát đến kịp, bằng
không tôi không biết mình như thế nào nữa. Bà yên tâm, mai tôi sẽ xin
nghỉ nửa ngày, bà với tôi cùng đến Cục công an cám ơn họ, nhân tiện ghi
chép lại. Vị cảnh sát Đỗ đó nói sợ bà lo cho tôi nên đưa tôi về trước,
họ rất tốt đấy.