Nói xong bụng Lưu Kiến Long kêu rột rột, Lý Dung Dung hỏi:
– Ông này, ông chưa ăn cơm chiều sao? Vừa lúc tôi cũng chưa ăn, tôi đi nấu cho ông nhé, chúng ta cùng ăn!
Lưu Kiến Long nói:
– Tôi có ăn rồi, do tên Ma vương giết người kia nấu cho tôi ăn. Tôi đâu
có thèm ăn, cũng may tôi chỉ ăn một chút, hơn nữa đều là thức ăn chay…
Lưu Kiến Long nghĩ đến lời Tôn Lập Vận nói liền thấy buồn nôn, ông nói:
– Bà này, về sau chúng ta đừng mua thịt xay nữa, muốn có thịt băm thì để
tôi băm cho, thịt xay trên thị trường cũng không biết làm từ cái gì đâu.
Lý Dung Dung cũng không nghĩ nhiều, bà vui mừng nói:
– Được, tôi vào bếp đây, ông tự rót nước rồi nghỉ ngơi chút đi…
……….
Đỗ Long dẫn theo Tôn Lập Vận trở lại cục Công an. Trì Khánh Bân vẫn chưa
ngủ, nghe nói hung thủ liên hoàn đã bị bắt trở về, ông lập tức tự mình
xuống dưới nhìn. Dáng vẻ bình thường của Tôn Lập Vận kia dường như khiến Trì Khánh Bân có chút thất vọng, ông hỏi:
– Có chính xác là y?
Đỗ Long nói:
– Chính xác là y, chúng tôi cứu được người bị bắt cóc hôm nay, đồng thời ở hiện trường còn đào được không ít thi hài, có thể xác nhận chính xác
rồi.
Trì Khánh Bân gật đầu, nói:
– Là y thì tốt rồi, các
cậu mau đi làm việc. Vụ án liên hoàn này đã phá, nhiệm vụ của chúng ta
cũng hoàn thành hơn phân nửa, cuối cùng không hề phụ lòng trên tỉnh phó
thác…
Đỗ Long muốn nói cho ông biết, bắt những kẻ này đều là tiểu lâu la, nhiệm vụ của bọn họ còn rất lâu mới có thể hoàn thành. Tuy
nhiên Trì Khánh Bân phỏng chừng không thích nghe những lời này, Đỗ Long
liền nén lại không nói ra.
Đỗ Long dẫn Tôn Lập Vận đến phòng thẩm vấn, dùng đèn lớn chiếu vào, song không ai đến thẩm tra khiến Tôn Lập
Vận giống như bị quên lãng. Tuy nhiên người này rất kiên nhẫn, một chút
cũng không sốt ruột. Y nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm hệt như đang tụng
kinh.
– Y đang niệm gì đấy?
Đỗ Long chỉnh lớn âm thanh
theo dõi, nhưng vẫn rất mơ hồ. Tuy nhiên nghe lâu một chút liền thấy
manh mối, Nhạc Băng Phong nghi ngờ nói:
– Y giống như đang đọc
sách giáo khoa, cái gì mà “thiếu niên cường thì Trung Quốc cường”… Đó là “Thiếu niên Trung Quốc nói” của Lương Khải Siêu.
Mọi người ngơ
ngác nhìn nhau, một lát sau Tôn Lập Vận bắt đầu ngâm nga công thức toán
học và định luật vật lý. Không ngờ tên này lại ôn bài trong phòng quan
sát.
Đỗ Long mở ra xem lý lịch tường tận của Tôn Lập Vận. Người
này xuất thân từ một nhà máy, ba là một công trình sư, từ nhỏ việc học
của Tôn Lập Vận cực kỳ ưu tú, luôn lấy thành tích xuất sắc học ở trường
trung học cơ sở và trung học phổ thông tốt nhất. Tuy nhiên cuối cùng y
chỉ vào đại học công lý Thiên Nam và học ở học viện lâm nghiệp. Lý lịch
ghi rằng hai ngày trước khi y thi vào đại học, ba của y xảy ra sự cố
trong nhà máy. Khi đi kiểm tra tu sửa máy móc đột nhiên có người đi mở
máy, kết quả ông ta bị máy móc cuốn vào trong lò luyện. Chuyện này nhất
định khiến Tôn Lập Vận bị đả kích rất lớn, cho nên y làm bài thi đại học không được tốt.
Tôn Lập Vận tốt nghiệp đại học với thành tích
nổi trội, sau đó về nhà mở trại nuôi heo. Từ tình hình nộp thuế của y
trong mấy năm nay, tên này càng làm ăn càng phát đạt.
Tôn Lập Vận bởi vì việc buôn bán nên y học lái xe và mua xe từ rất lâu rồi. Tuy
nhiên kia chiếc xe màu xám bạc đó không do y đứng tên, cũng không biết y làm thế nào mà có được.
Một người rất bình thường, thậm chí có thể nói là đáng thương tại sao lại biến thành sát thủ liên hoàn?
Đỗ Long lại tra đến vụ án năm đó ba của Tôn Lập Vận tử vong. Người năm đó
gạt cần mở máy đến giờ vẫn sống sờ sờ, cũng không phải loại người mà Tôn Lập Vận ra tay, xem ra y không phải là vì báo thù mà giết người.
Nghĩ đến ở việc làm của Tôn Lập Vận lúc bắt được y, trong đầu Đỗ Long đột
nhiên nảy sinh một ý niệm. Đỗ Long điều tra hình cũ của ba Tôn Lập Vận,
chỉ thấy ba của y khi xảy ra chuyện là lúc bốn mươi ba tuổi, thân thể có chút mập mạp. Mục tiêu của Tôn Lập Vận không ngờ là ba của y!
Nhạc Băng Phong và Thẩm Băng Thanh ở bên cạnh nhìn hắn điều tra lần lượt kêu một tiếng ngạc nhiên thán phục, bọn họ đều hiểu được chuyện gì đã xảy
ra giống như Đỗ Long,. Tôn Lập Vận chọn lựa mục tiêu đều lấy nguyên hình từ ba của y, sao y hận ba mình đến thế? Rồi tại sao cái chết của ông ta lại tạo thành thương tổn lớn như thế với y?
Đỗ Long trong lòng cân nhắc một chút, ngẩng đầu nói với Nhạc Băng Phong:
– Băng Phong, hiện tại không có việc gì rồi, cô về sớm nghỉ ngơi.
Nhạc Băng Phong biết rằng có một số việc không tiện để cô biết, liền nói:
– Vậy được, tôi về đi ngủ, các anh cũng đừng làm quá muộn, thân thể của mình quan trọng hơn.
Nhạc Băng Phong đi rồi, Hứa Hải cười híp mắt nói với Đỗ Long:
– Phó Cục trưởng, thôi thì anh cùng chị dâu về nghỉ ngơi đi? Mấy người chúng tôi có thể xử lý tên kia mà.Đỗ Long suy nghĩ một chút, nói:
– Được, vậy giao cho các cậu. Tên kia thật không đơn giản, lúc thẩm vấn phải cẩn thận, đừng cho y tìm cớ trốn tránh.
Mọi người nhìn tên tội phạm đang niệm giống như lão hòa thượng ở trong
phòng thẩm tra, họ đều gật đầu theo bản năng. Thẩm Băng Thanh nói:
– Chúng tôi nhiều người như vậy đối phó với một mình y, cậu cứ yên tâm.
Đỗ Long nói:
– Vậy thì tốt, giao cho các cậu, sáng ngày mai cho tôi tin tốt… Tôi đi đây.
Mọi người nhìn bóng lưng của Đỗ Long, vẻ mặt hâm mộ khỏi nói, chỉ có Thẩm Băng Thanh vẫn duy trì bình tĩnh, y nói:
– Được rồi, mọi người khẩn trương làm xong vụ án để về nhà với người phụ
nữ của mình đi… Hoàng Nham, chúng ta tới thương lượng một chút, xem làm
thế nào thu thập tên kia, đối với y không cần phải khách khí…
…
Nhạc Băng Phong hơi thất vọng trở lại phòng, khi đang định lên mạng rồi tắm
rửa nghỉ ngơi, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Từ khóe mắt, Nhạc Băng Phong
thấy khuôn mặt tươi cười xấu xa của Đỗ Long.
– Sao anh lại về đây?
Nhạc Băng Phong giống một người vợ vui mừng mở cửa, sau đó vờ như rất bình tĩnh hỏi han.
Đỗ Long chen vào cánh cửa đang mở hờ, hắn cười hì hì nói:
– Anh nhớ em rồi, chúng ta cùng nhau tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhạc Băng Phong do dự nói:
– Chuyện này… không tốt lắm? Sẽ bị nói xấu đấy.
Đỗ Long khóa cửa lại, hắn nói:
– Ai dám nói xấu? Không cần em ra tay anh cũng có thể giết y. Nào, để tiểu nhân cởi áo giúp Cách Cách…
Đỗ Long sờ soạng trên người Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong bị hắn khiến
cho toàn thân ngứa ngáy, không kìm nổi cười khúc khích. Loay hoay cởi
được nửa thân trần, khi cô chống hai tay về phía sau ngồi trên giường,
Đỗ Long ngồi xổm ở trước mặt cô, hai tay mơn trớn dọc theo cặp đùi thon
dài trắng ngần của cô. Cuối cùng hắn nắm chặt mắt cá chân của cô, nâng
lên đầu gối, Đỗ Long nhẹ xoa bàn chân đó rồi ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ
giọng nói:
– Cách Cách, chân của con gái không thể tùy tiện cho người khác thấy, nếu bị tiểu nhân nhìn thấy thì phải gả cho tiểu nhân…
Trong lòng Nhạc Băng Phong tựa như dòng nước ấm, cô dịu dàng nói:
– Gả thì gả, ai bảo em thích tên xấu xa là anh làm gì?
Đỗ Long hì hì cười, nhẹ nhàng cởi chiếc vớ trên chân cô, nâng chân cô lên hôn, sau đó cười nói:
– Chân của Cách cách thơm thật đấy…
Nhạc Băng Phong mặt đỏ lên, nói:
– Đi cả ngày rồi…
Đỗ Long cười nói:
– Anh nói thật đấy, chỉ cần là mùi của em, anh thích hết.
Nhạc Băng Phong thấy thế cười khúc khích, giơ chân lên nói:
– Vậy anh hôn cho đủ nhe.
Đỗ Long bắt lấy chân Nhạc Băng Phong để một bên, cởi chiếc vớ còn lại giúp cô. Hắn cũng hôn lên mu bàn chân, sau đó nhanh như chớp đứng dậy hôn
lên miệng của Nhạc Băng Phong, lúc này mới đắc ý nói:
– Như thế nào? Thơm hay không thơm?
Nhạc Băng Phong vừa thẹn vừa giận, đang định lấy gối đập tới, Đỗ Long đã
xoay người chạy vào phòng tắm, vì vậy Nhạc Băng Phong lập tức chạy theo
truy sát…