Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 637: Q.3 - Chương 637: Anh hùng cứu mỹ nhân




Mười giờ sáng ngày hôm sau Đỗ Long trở về Cục Công An, là Lý Tùng Lâm gọi hắn tới. Ở phòng làm việc của Lý Tùng Lâm, ông nói cho hắn biết một tin tốt lành. Dưới áp lực ở nhiều phương diện, tổ điều tra của Ủy Ban Kỷ Luật Tỉnh đã giải tán.

Đỗ Long vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng vô cùng đau đớn nói:

-Nên tra thì không tra, không nên tra lại tra tới tra lui, thật sự là hao tài tốn của quá.

Lý Tùng Lâm nói:

-Cậu đã được lợi lại còn tỏ vẻ. Việc này tuy rằng đã giải quyết xong, nhưng vì không thỏa đáng, sẽ để lại không ít hậu hoạn đấy. Sau này làm chuyện gì đều phải cẩn thận một chút, đừng cho người khác bắt được cái đuôi. Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, cậu quay lại làm việc đi.

Đỗ Long vui vẻ cúi chào nói:

-Vâng! ... Cục trưởng, lần trước báo danh tham gia cuộc thi đấu võ toàn quốc có tin tức gì chưa ạ?

Lý Tùng Lâm nói:

-Còn chưa bắt đầu báo danh mà, cậu gấp cái gì. Hai ngày nữa sẽ dán thông báo chính thức, đến lúc đó sẽ báo danh giúp cậu. Tuy nhiên một người tham gia nhiều hạng mục … Hơn nữa báo danh nhiều hạng mục cùng loại thì không được tốt cho lắm, nếu cậu thực sự tự tin như vậy..., tôi sẽ thay cậu báo danh tất cả các hạng mục.

Đỗ Long cười nói:

-Vậy cũng được, khi nào bắt đầu kiểm tra nội bộ thành phố Thụy Bảo của chúng ta?

Lý Tùng Lâm nói:

-Chắc là tháng tám đấy? Còn sớm mà, gấp làm gì... Đúng rồi, đây là quà của uỷ viên Lưu tặng cậu, rất có giá trị đấy. Tuy nhiên suy xét ra thì cô ta không cần phải ... hối lộ cậu, hơn nữa sự việc là có nguyên nhân, cho nên tôi đã nhận thay cậu. Thứ này đã lập hồ sơ ở phòng kiểm tra kỷ luật, cậu mang về dùng đi, đừng khoe khoang khắp nơi là được.

Đỗ Long ồ một tiếng, nhận cái hộp đóng gói một cách tinh xảo, mở ra xem, hoá ra vật nằm ở bên trong giống với chiếc mắt kính râm lúc trước của hắn.

Đỗ Long cười nói:

-Tôi sẽ nhận, cục trưởng Lý còn có dặn dò gì không?

Lý Tùng Lâm nói:

- Không, cậu có thể đi rồi.

Đỗ Long lập tức chuồn mất. Đến chập tối, Đỗ Long trở về dưới lầu cục Công an và gặp bọn Thẩm Băng Thanh, sau đó bọn họ liền cùng nhau đi đến nhà hàng Vĩnh Xương. Đỗ Long đến quá trễ nên không đặt được phòng riêng, đành phải ngồi tại một bàn trong đại sảnh.

Ngoại trừ Tổ trưởng tổ trọng án trên danh nghĩa kia ra, mọi người trong tổ trọng án đều đến đông đủ. Đợi sau khi mọi ngưới ổn định vị trí. Đỗ Long liền cười nói:

-Tổ trọng án đã thành lập được gần một tuần lễ, hôm nay là lần đầu tiên họp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm. Tất cả mọi người đừng khách sáo, ăn uống thoải mái, dù sao cũng có thể chi trả được.

Mọi người đang cười vui vẻ, Đỗ Long lại nói:

-Tổ trọng án là một tập thể, mỗi một người đều rất quan trọng. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, đoàn kết một lòng, mới có thể làm việc được tốt nhất, tôi nghĩ tất cả mọi người rất hiểu điều này, cho nên cũng không muốn nhấn mạnh một lần nữa. Lão Đường, anh muốn nói chút gì đó với mọi người không?

Đường Minh Hoa cười nói:

-Được rồi, tôi cũng xin tùy ý nói vài câu. Mặc dù mọi người mới được tập hợp vài ngày, tuy nhiên sự đoàn kết và cố gắng của mọi người đều rõ như ban ngày. Tôi rất vui mừng gia nhập một tập thể như vậy, ở nơi này tôi là ngưới lớn tuổi nhất, nhưng không có nghĩa là tôi giỏi hơn so với các bạn. Phá án là cần hợp mưu hợp sức, mọi người có cái gì không hiểu cứ việc tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giải đáp cho các bạn, mọi người cùng nhau tiến bộ, cùng nhau thành công!

Tất cả mọi người đều vui mừng, có người thừa cơ hỏi:

-Anh Đỗ, anh Đường, hai anh đều là cao thủ phá án, nếu gặp được cùng một vụ án, ai sẽ phá án trước đây?

Tay Bạch Hồng Ấn này thật là chuyện gì không hỏi lại hỏi chuyện đó, thứ này cũng có thể lấy ra so sánh sao? Nhất là khi vẫn còn đang trong cùng một đội, Tạ Phong Mục khá thân thuộc với y, liền đá cho y một đá dưới gầm bàn.

Đỗ Long cười nói:

-Tôi nghĩ hẳn là anh Đường phá án trước đấy, anh Đường kinh nghiệm phong phú, mấy năm trước đứng đầu đội hình sự, tôi phá án đa số nhờ sự may mắn, anh Đường mới chính là tài năng thật sự, sau này mọi người phá án nên nhìn anh Đường mà học tập, bao gồm cả tôi trong đó!

Đường Minh Hoa cười nói:

- Phó Tổ trưởng Đỗ quá khiêm nhường rồi, lấy vụ án Lý Thụy Trân kia mà nói, tổ trưởng Đỗ đầu óc rất linh hoạt, những lúc hoàn cảnh khốn khó không còn đường lùi, tổ trưởng Đỗ lóe lên một ý tưởng, trước mặt liền có hi vọng và có được manh mối, điểm này tôi thật sự không thể bì kịp.

Vương Phu Vũ cười nói:

-Các anh một người là tổ phó, một người là tổ trưởng thứ 3, một người đầu óc linh hoạt, một người kinh nghiệm phong phú, khả năng phá án rất tốt, có hai anh lãnh đạo công tác của tổ trọng án, thực sự là vinh hạnh của chúng ta!

Đỗ Long và Đường Minh Hoa nhìn nhau cười, cả hai người đều đánh giá cao lẫn nhau. Đỗ Long ho nhẹ một tiếng rồi nói:

-Được rồi, cho dù chúng tôi càng lợi hại, không có các anh ủng hộ, công tác của chúng tôi cũng khó khăn không ít, cho nên... Mọi người cùng nhau nỗ lực lên... Vì sự đoàn kết của tổ trọng án cạn ly!

Đỗ Long giơ ly lên, nói:

-Tửu lượng tốt thì cạn ly, kém một chút thì uống tùy ý!

Thẩm Băng Thanh cạn một ly, sau đó liền đổi thành bia, Hồ Tiểu Vĩ, Vương Lập Bân không uống cạn, tửu lượng của họ không tốt lắm, nên đúng lúc cùng uống bia với Thẩm Băng Thanh.

Sau khi uống vài ly bia, Thẩm Băng Thanh đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Đỗ Long thấy thế, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, rồi gởi ngay tin nhắn đã chuẩn bị sẵn.

Một lát sau, Thẩm Băng Thanh từ nhà vệ sinh đi ra, phát hiện trên hành lang có hai tên say rượu ngăn chặn giằng co với hai cô gái xinh đẹp, một cô gái trong đó lấy tay che chở cho cô gái phía sau, lớn tiếng trách mắng:

-Các người còn không để chúng tôi đi tôi sẽ báo cảnh sát!

Một tên say rượu cười hắc hắc giơ tay sờ soạng mặt cô gái, nói:

-Người đẹp, vui đùa với anh một chút thôi, khẩn trương như vậy để làm chi? Anh cũng đâu có ăn thịt em chứ...

Cô gái tức giận đẩy tay gã ra, thuận thế bẻ cổ tay gã, dùng sức uốn éo, tên say rượu chỉ biết a ơ một tiếng, thân thể xoay theo cánh tay một vòng, sau đó đã bị khóa tay quỳ trên mặt đất, kêu to một cách đau đớn.

Tên khác thấy thế tức giận, quơ tay lấy bình hoa bên cạnh liền ném về phía cô gái. Cô gái vừa mới chế phục một người, còn chưa kịp xoay người, cô gái còn lại thấy thế sợ tới mức hét ầm lên.

Lúc mắt nhìn thấy bình hoa sắp nện vào đầu của cô gái, trên không trung đột nhiên có một cước tung lên, đá bình hoa bay trở về, nện trúng đầu tên say rượu còn lại, một âm thanh ồn ào vang lên. Tên say rượu kia la cũng không la nổi một tiếng, nằm trên mặt đất cùng với bình hoa vỡ vụn.

-Cô không sao chứ? Thẩm Băng Thanh hướng về phía cô gái đang khóa tay tên say rượu, cô gái lúc đầu giật mình, nhìn Thẩm Băng Thanh ngây người sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:

-Tôi... Tôi không sao, cảm ơn anh.

Tên bị khóa tay gào to như bị chọc tiết:

-Cứu mạng a! Đánh người á!

Giám đốc nhà hàng đi tới, thấy thế liền hỏi:

-Ở đây có chuyện gì? Các cô vì sao đánh người?

Thẩm Băng Thanh đang giải thích, tên say rượu lại nói:

-Bọn họ là một phe, bọn họ muốn lừa bịp tống tiền chúng tôi, báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát bắt bọn họ lại.

Đỗ Long tức giận xung thiên hai tay nắm chặt, hắn ngạo nghễ nói:

-Tôi chính là cảnh sát... Chuyện vừa rồi tôi đều thấy được, hai ngươi nếu như không muốn lên đồn cảnh sát thì mau xin lỗi hai cô gái này, sau đó đền tiền bình hoa rồi cút nhanh lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.