Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 636: Q.3 - Chương 636: Tảng đá điên khùng




Lời nói của Kỷ Lỗi khiến sắc mặt Đỗ Long biến đổi nhẹ, hắn cười nhạt nói:

-Kỷ lão gia, ông thực sự bán cho tôi sao? Việc này không thể nuốt lời được.

Kỷ Lỗi cười rất vui vẻ, y nói:

-Tôi tuyệt đối không nuốt lời, chúng ta tiền trao cháo múc.

Đỗ Long lại nhắc nhở:

-Đây là mộtkhốinguyên liệu thô, không phải là tảng đá bị vỡ, bên trong rất có khả năng là nguyên liệu cực phẩm.

Kỷ Lỗi cười nói:

-Dù bên trong có một mét vuông Đế Vương Lục cực phẩm tôi cũng không dám đánh cược, bán cho cậu 30 triệu, cậu có thể giải ngay tại chỗ, sau đó bán lại cho tôi với giá gấp trăm lần.

Đỗ Long chậc chậc môi, nói:

-Được, 30 triệu, khối nguyên liệu thô này thuộc về tôi. Có điều tạm thời tôi không mang nhiều tiền như vậy, tảng đá kia cứ để tạm chỗ ông, ông đừng kêu người giải giúp tôi đấy. Tôi muốn đích thân giải, khi nào tôi mang tiền đến thì sẽ mang đá đi.

Nhìn thần thái Đỗ Long, Kỷ Lỗi càng cười vui vẻ, may mắn lãokhông đánh cược vào ván bài này, tên tiểu tử Đỗ Long khốn khiếp, mục đích hắn đến hôm nay chỉ là để kích động lão, nếu như hắn thực sự mang khối đá này đi giải, không phải là giống Thủy Diễm 20 năm về trước sao? 30 triệu ném ra cửa sổ rồi.

Kỷ Lỗi tiễn Đỗ Long đến sân đỗ xe, nói với hắn:

-Chu tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ mang khối đá kia về chỗ cũ, và dùng mộtlồng thủy tinh bao nó lại, nếu ai làm rơimộtmẩu đá vụn vào đó, tôi sẽ bắt người ấy đền một tỷ. Chúng tôi gần đây thực sự rất thiếu tiền, hy vọng Chu tiên sinh sớm đến lấy bảo bối này.

Đỗ Long cười ha hả, nói:

-Cũng không cần đến lồng thủy tinh, người đại diện của tôi sẽ mang tiền đến trong vòng mộttuần, trong tay cô ấy còn một ít hàng tồn, có thể tạm thời giải quyết tình trạng khẩn cấp của các ông.

Kỷ Lỗi không khỏi vui vẻ, ba mươi triệu dùng để nhập hàng cũng chỉ như muối bỏ biển. Nếu đã có nguyên liệu Phỷ Thúy, vậy có thể trực tiếp sản xuất ra sản phẩm mang bán, đối với công ty Thái Hưng mà nói hiện nay đây mới là việc cần nhất.

Đỗ Long liếc nhìn Kỷ Quân San, Kỷ Quân San lưu luyến không muốn rời, muốn nói nhưng lại thôi, Đỗ Long trong lòng thầm than, nói với cô:

-Cô chú ý nghỉ ngơi, đồng thời học kỹ năng kinh doanh cũng như quản lý gia tộc từ ông nội, nếu cần, tôi sẽ liên lạc với cô, đừng làm tôi thất vọng.

Kỷ Quân San dùng sức gật đầu, nhu thuận nói:

-Em sẽ cố gắng gấp bội lần, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng lần nữa.

Trong lòng mấy người Kỷ Lỗi đều thấy chua xót, con gái lớn không giữ được, nghe theo lời người ngoài, xem vừa rồi cô ấy đối xử với người nhà mình thế nào đấy...

Đỗ Long cũng gật gật đầu, vẫy tay từ biệt Kỷ Lỗi, sau đó liền lên xe.Đại hùng quay đầu xe, rời Kỷ gia, sau đó ra khỏi Kỷ Gia Bảo, quay về thành phố Thụy Bảo.

Trên xe Thẩm Băng Thanh không nói gì cả, Đỗ Long nhìn cậu tamấy lần cậu ta cũng không để ý tôii, Đỗ Long rốt cục cười nói:

- Băng Thanh, cậu giận tôisao? Tôiđâu có đồng ý làm hòa với cô ta, tôichỉ mượn tay cô ta để thu được món lợi lớn hơn thôi mà.

Thẩm Băng Thanh nói:

-Anhmuốn cùng cô ta thế nào thì sẽ là thế vậy, không liên quan đến tôi, tôi chỉ thấy Kỷ Quân San không có chủ kiến, cô ta quá mềm yếu. Tuy hôm nay cô ta đã bày tỏ thái độ trước mặt ông nội, nhưng nói không chừng vừa quay đầu lại cô ta lại phản bội cậu, tôi lo lắng cậu lại bị cô ta làm tổn thương

.

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

-Trước khác, bây giờ khác, tôi tin nếu chịu áp lực cô ấy sẽ thay đổi. Hơn nữa tôi khống chế nguồn nguyên liệu của bọn họ chẳng khác nào nắm giữ mạng sống của họ, người Kỷ gia trên dưới sẽ không cho phép cô ta phản bội tôi.

Thẩm Băng Thanh thở dài, nói:

-Hy vọng là như thế...trong tảng đá kia rốt cuộc có bảo bối gì không? Tại sao tôi lại cảm thấy dường như cậu phải chịu thiệt? Cậu vốn dự định lừa Kỷ gia? Cuối cùng lại bị Kỷ gia đánh bại rồi.

Đỗ Long cười mỉm vì gian kế đã thực hiện được, hắn nói:

-Tôi lấy 30 triệu ra để đùa giỡn hay sao? Rất nhanh sẽ có người đồng ý bỏ ra cái giá gấp 10 lần để mua lại khối đá này, tôi còn không tình nguyện bán ấy chứ.

Thẩm Băng Thanh nghĩ lại, cậu talập tức bừng tỉnh, nói:

-Cậu muốn dụ Du Tinh Thần đến.

Đỗ Long cười nói:

-Đây chỉ là một phần kế hoạch của tôi, chờ mà xem, tảng đá kia còn nhiều tác dụng lắm.

Thẩm Băng Thanh hỏi lại nhưng Đỗ Long không chịu nói gì, Thẩm Băng Thanh buồn bã không vui ngậm miệng lại.

Lúc này bộ đàm trên vai Liệp Báo đột nhiên truyền đến tiếng nói:

-Đằng sau có người bám theo, các cậu đi trước đi, chúng tôi sẽ cắt đuôi hắn.

Liệp Báo ấn phím nghe nói:

-Được, các anh làm gọn mộtchút, đừng để lại dấu vết gì.

Chiếc Toyota đằng sau đi chậm dần lại, trong nháy mắt đã bị bỏ lại phía sau, Đỗ Long cười nói:

-Gặp phải tình huống này các anh thường làm thế nào? Như thế nào mới được coi là không để lại dấu vết gì?

Liệp Báo cười nói:

-Bình thường chúng tôi sẽ không gây chuyện, cùng lắm thì ép đối phương ngừng lại. Đợi chúng tôi đi xa rồi, tự bọn họ sẽ trở về công ty, nếu thực sự không ổn thì sẽ tự gây ra tai nạn xe, đụng bọn họ mộtcái, sau đó báo cảnh sát xử lý. Nếu vẫn không được thì chỉ có thể dùng đến sức mạnh, hy vọng những người theo đuôi không quá cố chấp, quá cố chấp thì sẽ bị thương.

Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:

-Cùng lắm cũng chỉ bị thương? Quá dễ dãi cho bọn họ rồi, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ dạy dỗ họ mộttrận, để bọn họ về sau chỉ cần nhớ đến tôi thì sẽ sợ hãi.

Đại Hùng ha hả cười nói:

-Nếu chúng tôi còn là bộ đội đặc chủng, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy. Tuy nhiên hiện tại không giống như lúc trước, lão đại thường xuyên nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi phải làm kinh doanh lâu dài, không thể làm loạn được.

Đỗ Long cười nói:

-Ông ấy trái lại đã nghĩ thông suốt rồi...trước đây các anh có quen ông ấy không? Tại sao tôi lại cảm thấy dường như các anh rất tin phục ông ấy?

Liệp Báo cười nói:

-Có vài người quen ông ấy, đa số đều không quen, là bộ đội truyền nhau, tự tìm đến ông ấy. Lúc mới đến có vài người rất chảnh, lão đại sẽ đích thân giáo huấn những người này, làm cho họ bọn họ tâm phục khẩu phục mới thôi. Bọn họ đều phục rồi, những người khác càng không thể không phục.

Đỗ Long cười nói:

-Hóa ra là ông ta dùng cách của bộ đội, dùng thực lực nói chuyện, đối phó với những người lính dày dặn các anh, đúng là chỉ có thể làm như vậy.

Thực ra Hạ Hồng Quân cũng không chỉ là dùng nắm đấm để đối phó với những người lính dày dặn này. Sau khi làm bọn họ phục, kỷ luật nghiêm minh, tiền lương cũng không tệ lắm, ngoài ra còn có các loại phúc lợi khác, đều làm cho những người gia nhập công ty vệ sĩ Quân Uy nhanh chóng quy thuận. Dưới bầu không khí hài hòa này, cho dù công ty khác lương có cao tới đâu, muốn đoạt người về cơ bản cũng rất ít thành công.

Mấy người Đỗ Long cuối cùng cũng về nhà an toàn, lúc Thẩm Băng Thanh súc miệng chuẩn bị đi ngủ, Đỗ Long nói với y:

-Tối mai kêu mọi người đi khách sạn ăn tối, tổ trọng án chúng ta từ khi thành lập đến nay chưa uống rượu cùng nhau lần nào.

Thẩm Băng Thanh chần chờ một chút, nói:

-Được, tôi đi thông báo với bọn họ, tuy nhiên...tôi không uống rượu, tôi ăn cơm một mình cũng được.

Đỗ Long nói:

-Uống một chút đi, chắc sẽ không có ai rót cho cậu đâu.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu. Đỗ Long trở lại phòng của mình, hắn nằm lên giường liền nhắn tin cho Tống Tư Nhạn. Tống Tư Nhạn nghe nói có bữa tiệc lớn miễn phí, liền đồng ý kế hoạch của Đỗ Long. Chỉ có điều cô tỏ ý mộtngười đi chơi không vui, cô muốn mang theo một người bạn, hơn nữa lại là mỹ nữ, hơn một người cũng không nhiều lắm. Nghĩ đến mộtđám đàn ông độc thân, Đỗ Long còn ước gì cô mang theo nhiều mỹ nữ nữa, sự việc cứ như thế được quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.