Trong vài ngày nữ chủ nhân đều chưa trở về. Đỗ Long và Đường Lệ Phượng
đã có mấy đêm tốt đẹp. Vấn đề của hai người cũng là để thuận lợi tiến
tới hôn nhân rồi sinh con dưỡng cái.
Thật ra một năm qua, Đường
Lệ Phượng cũng nhiều việc, đủ mọi mối quan hệ làm cho chị thường xuyên
khuya mới về nhà. Sau khi tan tầm Đỗ Long còn rất nhiều thời gian làm
việc của mình.
Tôn Hạo Hổ nghe thấy Lại Phương Bình và Vương Tử
Dương lần lượt vào cấp cứu trong bệnh viện. Sau khi cứu chữa một người
thì bị hủy hoại dung nhan một người thì bị tàn tật. Hoàn toàn tin phục
truyền thuyết Batman, một mực cho rằng chỉ có tài năng của Batman mới có thể giữ gìn chính nghĩa, anh ta đã không hề tin tưởng sự uy nghiêm của
luật pháp.
Trên thực tế rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Đỗ Long muốn nói cho bọn họ biết quan tốt vẫn chiếm đa số. Tuy nhiên có nói
cũng không ai nghe cho nên hắn cũng không nói, chỉ có thể cố gắng hết
sức hướng dẫn Tôn Hạo Hổ.
Tôn Hạo Hổ bắt đầu cuộc sống với nỗ lực phi thường. Anh ta cũng không biết Đỗ Long cần gì, chỉ tưởng tượng
trong đầu. Bắt đầu khởi hành đi đến làm việc cho người anh hùng còn chưa gặp mặt.
Sau khi Tôn Hạo Hổ vào làm ở nhà máy cơ giới mà Lâm Nhã Hân mua lại ở Lỗ Tây rất nhanh chóng đã trở thành công nhân lành nghề
kinh nghiệm nhiều hơn. Hơn nữa mọi người đều biết rằng anh ta là do bà
chủ xinh đẹp tự mình sắp xếp cho vào, cho nên mọi người đều cho rằng
cuộc sống riêng của Tôn Hạo Hổ ở ban duy tu đều rất bình thường với anh
ta. Người lại thấy anh ta toàn dùng phế liệu, có người còn nói thật ra
anh ta rất có năng khiếu, bởi vì rất nhiều người đều làm như vậy.
Nghe nói như vậy, Tôn Hạo Hổ chỉ cười mà không nghe bọn họ nói, cũng không
đi tố cáo. Anh ta chỉ im lặng chờ lúc không có người mới xách những đồ
vật kỳ lạ đó đi, không ngừng cắt kim loại, mài đồ đúc, hàn…. Lặp lại thí nghiệm… Thời gian rảnh rỗi của anh ta gần như để vẽ bản đồ và làm những cái đó.
Đỗ Long cũng không biết rằng Tôn Hạo Hổ ra sức làm những cái đó cho hắn. Đầu năm từ lúc hắn nhận được điện thoại của Phó Hồng
Tuyết. Phó Hồng Tuyết đã bay về thành phố Ngọc Minh, khoảng tám giờ tối
bay về Lỗ Tây, Đỗ Long phải đi đón bọn họ.
Đỗ Long nghĩ đến phải đối mặt với bộ mặt bị lừa dối của Hồ Tuyết Mai thấy có chút đau đầu.
Nhưng hắn vẫn đáp ứng, buối tối Đường Lệ Phượng lại đi tham gia hội diễn văn nghệ tân xuân. Đỗ Long gọi điện thoại cho chị nói mình phải đi làm
nhiệm vụ rồi, Đường Lệ Phượng dặn dò hắn chú ý an toàn. Hai người vừa
phải tách ra một thời gian ngắn, giờ mới được hưởng không khí gia đình
riêng tư ấm áp Đường Lệ Phượng thật không nỡ.
Hơn tám giờ, Đỗ Long lái xe đến sân bay Lỗ Tây. Đợi không bao lâu chuyến bay từ thành phố Ngọc Minh đã hạ cánh.
Lúc Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình và Hồ Tuyết Mai sóng vai xuất hiện trước
mặt Đỗ Long, hai mắt Đỗ Long lập tức sáng lên. Ngay cả hắn cũng như vậy, những người đến đón người bên cạnh đó cũng không khỏi ngây người nhìn.
Sức hút của mỹ nhân thật kinh người, huống chi là cả ba đồng thời xuất
hiện, làm cho cảm giác tăng lên theo cấp số nhân.
Đỗ Long đã quen với sự xinh đẹp của Phó Hồng Tuyết va Âu Dương Đình, cho nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng gặp lại Hồ Tuyết Mai, đã thấy có sự ngạc nhiên về sắc đẹp. Vẫn là quần bò, vẫn là cài áo ngủ, khiến cho người ta cảm thấy không đồng bộ. Hồ Tuyết Mai có một mái tóc dài xõa xuống như
thác nước ở vai, rất quyến rũ, rất dịu dàng, khuôn mặt cô có thừa sự
xinh đẹp và nhu hòa, không còn sự trẻ nửa vời như lúc đầu, biến thành
một cô gái chân chính.
– Sư huynh!
Phó Hồng Tuyết và Âu
Dương Đình lại gần Đỗ Long thân thiết chào hỏi. Hồ Tuyết Mai thấy Đỗ
Long không biết sao trong lòng đột nhiên hốt hoảng, hai khóe miệng cô co rúm, sửng sốt không biết nên xưng hô như thế nào.
Đỗ Long gật đầu với Phó Hồng Tuyết nhìn Hồ Tuyết Mai cười nói:
– Tiểu Mai, mấy hôm không gặp tóc của cô nhanh dài vậy. Một năm không cắt tóc … tóc của cô dài hơn tóc công chúa rồi.
Hồ Tuyết Mai thấy Đỗ Long trêu chọc mình, thì thở phào một cái, giống như
trước vậy, liếc mắt trừng một cái, đang muốn nói chuyện, đột nhiên dưới
bụng truyền lên một tiếng động làm mọi người đều phải chú ý, Hồ Tuyết
Mai hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, khóe miệng cô nhất thời, ủy khuất nói:
– Anh chỉ biết ức hiếp tôi.. Đây là tóc giả đấy…
Đỗ Long biết là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn thầm nghĩ. Một nữ bộ
đội đặc chủng kiên cường như vậy, không ngờ nhờ Phó Hồng Tuyết dạy dỗ
lại chỉ ngoan ngoãn giống một con mèo nhỏ. Đây không phải Phó Hồng Tuyết thủ đoạn cao minh, mà là vì trong thâm tâm cô đã yêu… chỉ có yêu một
cách thật lòng mới làm một cô gái hy sinh lớn như vậy.
Đỗ Long âm thầm trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, khẽ giơ tay về phía cô không để lại dấu vết nói:
– Sao mang nhiêu đồ về thế? Đưa tôi xách giúp các cô một ít.
Phó Hồng Tuyết hiểu ý đưa Đỗ Long một túi xách và lặng lẽ nhét một chiếc điều khiển từ xa vào trong tay nói:
– Đều là đặc sản nhà tiểu Đình, có cái là chúng tôi mua, đa số đều là bố mẹ tiểu Đình chuẩn bị.
Đỗ Long cười nói:
– Đều là món ngon sao? Vậy thì tốt rồi, có thích hợp để ăn bữa khuya không?
Âu Dương Đình vui rạo rực nói:
– Có, khi về em sẽ tự mình cùng mẹ làm bánh ngọt để cho anh ăn, anh thích mùi thơm khi dầu đang sôi, mùi vị bánh này không giống như vậy.
Đỗ Long cười nói:
– Vậy chiên dầu đi…
Hồ Tuyết Mai vẫn cúi đầu, đi vào bãi đỗ xe. Phó Hồng Tuyết thấy Đỗ Long mở một chiếc xe mới tinh có rèm che sản xuất trong nước, cô kinh ngạc hỏi:
– Anh, đây là mượn hay là mua? Sao không dùng xe chuyên dụng của anh?
Đỗ Long nói:
– Mua, lúc nào cũng dùng xe công cũng không tốt lắm, liền mua một cái không khác lắm để lái, như vậy cho tiện.
Phó Hồng Tuyết bĩu môi, hiển nhiên có phần không cho là đúng. Cô muốn lái
thử xe mới, sau đó Âu Dương Đình ngồi ở lái phụ, Hồ Tuyết Mai cũng chỉ
còn ngồi ở ghế sau cùng với Đỗ Long, cũng may xe này không gian lớn, ghế sau cũng rất thoải mái.
Đỗ Long thấy Hồ Tuyết Mai sau khi lên xe vẫn không lên tiếng. Như vậy cũng không được, hắn đã nói:
– Tiểu Mai, điện thoại di động của cô vẫn tắt máy à? Hồng Quân hỏi mấy
lần, cô có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho cậu ấy đi.
Hồ
Tuyết Mai ừ một tiếng, vẫn không nói chuyện. Đỗ Long để tay ở trên đùi,
vừa lúc đụng vào chiếc điều khiển từ xa ở trong túi quần, không biết tại sao, luôn luôn thúc giục hắn khiến hắn mở chốt cửa ra. Hoàn toàn khống
chế cô gái đẹp độc đáo như vậy đúng là rất hấp dẫn. Tuy nhiên cô không
phải Lâm Nhã Hân, cũng không phải Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình. Đỗ
Long khống chế được vẻ hấp dẫn này hắn nói:
– Quê tiểu Đình thú vị không?
Hồ Tuyết Mai nói:
– Rất tốt…
Cô bé trước kia khá sang sảng đấy, giờ sao lại lạnh như kem đánh răng rồi, muốn thể hiện một chút mới có thể chen chúc điểm kem đánh răng đi ra.
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại cười nói:
– Đúng là thú vị đấy, chúng tôi hẹn lần sau đến nhà chị Tuyết Mai. Thảo
nguyên Đại Tuyết Sơn tôi còn chưa được nhìn thấy, nhất định chơi cũng
rất vui.
Đỗ Long cười nói:
– Là vậy sao? Tôi cũng muốn đi, thật không biết khi nào thì có nhiều thời gian vậy…
Đỗ Long chạy xe đến tiểu viện Lâm Nhã Hân mua, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương
Đình đi vào trong bếp, để Hồ Tuyết Mai và Đỗ Long ở lại trong phòng
khách.
Hồ Tuyết Mai vẫn cúi đầu không nói, Đỗ Long nói:
– Tiểu Mai, dạo này thế nào? Bọn tiểu Tuyết có bắt nạt cô không?
Cuối cùng Hồ Tuyết Mai lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nói với Đỗ Long:
– Đỗ Long, anh không thích tôi một chút nào phải không? Chỉ cần anh nói
một tiếng không, tôi liền lập tức rời khỏi, và vĩnh viễn cũng không đến
làm phiền anh …