Nhưng Đỗ Long lại nói:
- Đừng đi quá chậm, tốt nhất là ngáng xe bọn chúng vài lần.Dù sao cô là người đẹp lái xe, chúng sẽ bỏ qua cho. Đợi bọn chúng nôn nóng lên, rồi sẽ tìm bừa một chỗ để thả người thôi.
Hồ Tuyết Mai ngoảnh đầu nhìn Hạ Hồng Quân một cái, Hạ Hồng Quân nhún nhún vai, nói:
- Cậu ta luôn có lý, nghe cậu ta đi, dù sao chúng ta cũng đang giúp cậu ta mà.
Hồ Tuyết Mai quay đầu cười rạng rỡ với Đỗ Long, nói:
- Nếu bọn chúng bực tức không nhịn được, xuống xe đánh tôi, các anh đừng có ra tay đấy, để tôi được đã cái tay.
Đỗ Long cười nói:
- Yên tâm, cho dù bọn chúng có bắt cô về làm áp trại phu nhân thì chúng tôi cũng không quản đâu.
Hạ Hồng Quân khẽ bật cười, Hồ Tuyết Mai khinh thường nói :
- Như bọn chúng mà cũng xứng, nằm mơ cũng không đủ tư cách!
Nói xong, bốn chiếc xe đằng sau chạy tới.Vì xe của nhóm Đỗ Long đi đằng trước, cho nên những kẻ ở xe sau cũng không hoài nghi. Chúng bấm còi muốn vượt xe, Hồ Tuyết Mai đủng đỉnh không chịu nhường.Xe sau rất khó chịu, nhưng chúng cũng không muốn gây thêm rắc rối,đành phải ở phía sau tìm cơ hội. Hồ Tuyết Mai làm như vô tình hay hữu ý chặn trước chúng, sau vài lần như thế, xe minibus đằng sau cuối cùng cũng vượt lên được.
Trong lúc hai đầu xe đi ngang nhau, tên ngồi bên tay lái phụ đang định tỏ vẻ với người lái xe minibus bên này, thì Hồ Tuyết Mai bỗng mở cửa xe, giơ ngón tay giữa về phía lái xe minibus bên kia.Lái xe bên kia nhìn thấy Hồ Tuyết Mai thì không khỏi sững sờ. Gã tảng lờ ngón tay giữa đang giơ lên của Hồ Tuyết Mai, mà chỉ ngấu nghiến nhìn khuôn mặt của cô.
Hồ Tuyết Mai thả chậm tốc độ xe, để cho gã vượt qua, tới lúc gã không nhìn thấy Hồ Tuyết Mai nữa mới định thần lại, ngoảnh đầu nói với đồng bọn:
- Móa, con bé lái xe kia mặt mũi ngon thật, là đứa xinh nhất em từng gặp trong đời đấy.Bành đại ca, xung quanh đây dù sao cũng không có người, chúng ta tiện thể chơi luôn con bé ấy được không?
Tên lái xe lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Đừng mơ nữa, hôm nay là ngày gì? Sao cho mày làm xằng bậy được? Khẩn trương làm cho xong việc ông chủ Vương dặn rồi đi chỗ khác.Nếu có cơ hội thì đến lúc đó tính sau.
Tên ngồi trên ghế lái phụ thở dài một tiếng, lưu luyến nhìn chiếc xe minibus chở nhóm Đỗ Long đang dần dần biến mất, đến đèn xe cũng không nhìn thấy nữa mới lại thở dài, nói:
- Con bé ngon thế mà lại lái một chiếc xe minibus cóc ghẻ, chắc chắn là một phụ nữ thực thà, nếu em mà lấy được con vợ như thế,cả đời này cũng chẳng mơ tưởng gì nữa.
Tên Bành đại ca cười nhạt, nói:
- Tiểu Tằng mày đừng có nằm mơ nữa.Loại người như chúng ta muốn có cuộc sống tốt đẹp thì chỉ có một cách, đó là làm một món tiền lớn, sau đó muốn làm gì thì làm cho đã đi rồi chết cũng đáng.
Tên Tiểu Tằng thở dài:
- Dựa vào cái gì mà chúng ta đã đời xong rồi chết? Dựa vào cái gì mà người như ông chủ Vương được hưởng hết vinh hoa phú quý?
Bành đại ca sắc mặt lạnh xuống, y nói:
- Tiểu Tằng, ông chủ Vương là người mày có thể sao sánh được sao? Ông ta có thể làm cho tao giết người xong được phóng thích vô tội, mày làm được không? Sau này đừng để tao nghe thấy những điều này, coi chừng đồn đến tai ông chủ Vương, mày sẽ gặp phiền toái đấy. Mày muốn trách chỉ có thể trách hai thứ, thứ nhất là mày sinh ra không đúng chỗ, thứ hai là mày không có cái đầu khôn ngoan!
Tiểu Tằng ngượng ngùng nói:
- Em cũng chỉ nói vậy thôi, Bành đại ca đừng giận, em sẽ không nói lung tung với người khác đâu....
Bành đại ca nhìn thời gian, trong bụng có chút nôn nóng, y nhìn về phía sau, đạp chân ga, nói:
- Gọi điện thoại cho bọn đằng sau, bảo chúng nó theo sát một chút, phía trước có con đường nhỏ, tao sắp vào trong núi rồi!
Bốn chiếc xe tăng tốc một đoạn phóng về phía trước, bỏ lại chiếc xe minibus đằng sau mất hút rồi rẽ vào một con đường nhỏ. Bành đại ca vừa lái xe tiến về phía trước vừa ngó phía sau, rẽ vào xong cũng không thấy có ánh đèn xe đằng sau, lúc này y mới yên tâm. Đi thêm vài phút nữa, y tìm một hang núi hẻo lánh khuất gió dừng xe ở gần đó.
Ba chiếc xe đằng sau cũng lần lượt dừng lại.Bành đại ca và Tiểu Tằng đi đến bên cạnh hai chiếc xe tải, những tên khác trên ba chiếc xe còn lại cũng ào ào xuống xe. Tổng cộng 22 tên tập trung lại bàn bạc một hồi, Bành đại ca ra lệnh nói:
- Đưa hết người xuống, nhanh lên, còn phải về chở thêm một chuyến nữa đấy.
Mấy tên đáp lại, lật tấm vải buồm trên xe tải ra, mở cửa sau, lấy đèn pin rọi vào bên trong, quát nạt:
- Xuống xe hết, yên phận chút, chúng mày sắp được tự do rồi.Đứa nào không nghe lời, tao giết rồi vứt xác vào núi nuôi chó hoang! Xuống xe!
Dưới ánh đèn pin chói rọi, những người đang ngồi trong xe vội vàng lấy tay che ánh sáng, hoặc cúi đầu , quay đầu. Chỉ thấy họ ai ai cũng quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, mặt mày lem luốc xanh xao.Nghe tin được thả ra cũng chẳng có ai có vẻ mặt xúc động gì. Lâu ngày bị giam cầm và ép bức lao động đã giày vò họ đến mức phản ứng chậm chạp, tinh thần chai sạn.
- Nhanh lên, dậy hết cho tao, xuống xe! Muốn tao dùng roi quất chúng mày có phải không?
Bằng đại ca gầm lên, những người trên xe lúc này mới có động tĩnh, người trên xe lần lượt xuống, sau đó lại bị dồn lại một chỗ xếp thành một đội hình dày đặc, quỳ rạp trên mặt đất.
Bành đại ca quất mấy roi trong không trung, tiếng roi vừa vang lên baa~ , mấy người đang quỳ rạp dưới đất hầu như cùng lúc run bắn lên.Mấy tháng vừa rồi hiếm có người nào chưa từng bị ăn roi, nên đều hình thành phản ứng bản năng.
Bành đại ca mặt đầy râu ria, tướng mạo hung ác, y lạnh lùng nói:
- Mấy thằng ranh chúng mày yên phận chút cho tao, quỳ ở đây hai giờ là chúng mày được tự do rồi.Nhưng nếu đứa nào dám lộn xộn nói lung tung, hoặc ngẩng đầu nhìn ngó lung tung thì đứa đấy chết chắc! Tiểu Tằng, giao chúng nó cho mày đấy, canh kỹ cho tao, cây súng này giao cho mày, đứa nào dám không nghe lời lập tức bắn chết.
Gã Tiểu Tằng phô trương thanh thế nói:
- Vâng, Bành đại ca, em sẽ không nương tay đâu! Với tài súng của chúng ta, bắn chúng nó dễ hơn bắn thỏ nhiều!
Tiểu Tằng cũng thuộc hạng lòng dạ độc ác, những người bị bắt cóc tới đây nếm không ít đau khổ từ gã.Nghe gã nói thế, những nhân công nô lệ chịu đủ sự hành hạ không ai còn dám manh động nữa, lúc này trên xe có tên hỏi:
- Bành đại ca, thằng cảnh sát này có cần vứt xuống xe không?
Bành đại ca nói:
- Vứt xuống đi, đoạn đường này xóc nảy, nhưng đừng để nó chết, hai thằng lên khiêng nó xuống!
Hai tên tay chân của khu mỏ khênh một người xuống từ trên xe. Chỉ thấy người đó đã hôn mê bất tỉnh, đầu rủ xuống, thân trên bị dây thừng trói chằng chịt, trên mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bị roi quật rách tươm tả, lộ ra lớp da thịt chằng chịt vết thương.Càng đáng sợ hơn là hai bàn chân, bắp chân, nhìn rõ bắp chân bị gãy xương sưng to như đùi vậy.Ống quần bị xé rách tự bao giờ, lộ ra hai khoảng da thịt tím bầm,sưng phồng như quả bóng, khiến người khác không dám nhìn.
Người này là trinh sát viên thường phục bị mất tích Lâm Vinh Anh.Anh ta bị bắt mới hơn một ngày, nhưng đã bị hành hạ đến thoi thóp. Sau khi bị vứt xuống đất đã không còn nhúc nhích. Bành đại ca sợ Lâm Vinh Anh chết, cho người đem thảm trải giường ra quấn anh ta lại.
Lúc lật cơ thể của Lâm Vinh Anh, anh ta đau quá khẽ rên một tiếng rồi tỉnh lại. Bành đại ca ngồi xổm trước mặt Lâm Vinh Anh , rít một hơi thuốc phả lên mặt anh ta, nói:
- Tỉnh rồi à? Chúc mừng mày sắp được cứu rồi, lần sau đừng để rơi vào tay ông, bằng không không tốt số thế này đâu.Nào, cho mày điếu thuốc hút cho tỉnh táo, đừng có chịu không nổi mà chết ở đây nhé.
Nói xong Bành đại ca đảo ngược đầu điếu thuốc nhét vào lỗ mũi Lâm Vinh Anh. Lâm Vinh Anh miệng bị nhét, cơ thể bị trói chặt, trong tình trạng bị thương nặng lại càng không có sức phản kháng, đành bị ép hút thuốc bằng lỗ mũi. Bọn Tiểu Tằng chứng kiến dáng vẻ thảm hại của Lâm Vinh Anh khi hút thuốc bằng mũi đều cười ầm lên. Thậm chí có tên còn lấy điện thoại ra chụp hình Lâm Vinh Anh, nói là phải lưu làm kỷ niệm.