Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1206: Q.3 - Chương 1206: Cao hơn một nước cờ




Thẩm Băng Thanh tắm rửa xong đi ra, thấy Đỗ Long đã thay quần áo xong, đang hoá trang. Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên nói:

- Đã trễ thế này anh còn muốn ra ngoài?

Đỗ Long cười nói:

- Đúng vậy, cậu có đi không? Đoạn gay cấn của vụ án lần này chỉ mớivừa mới bắt đầu thôi.

Thẩm Băng Thanh không chút do dự nói:

- Đi, đương nhiên đi...

Ngay sau đó Thẩm Băng Thanh chần chừ một chút, hỏi:

- Anh lại phát hiện đầu mối gì à? Không thông báo cho sếp Hoàng bọn họ sao?”

Đỗ Long cười nói:

- Thông báo cho sếp Hoàng thì không còn gì thú vị nữa. Lát nữa Băng Phong sẽ giúp chúng ta xử lý camera, sau đó chúng ta sẽ chuồn ra ngoài. Cậu khẩn trương chuẩn bị đi, cũng hóa trang chút đi nhé.

Thẩm Băng Thanh không nói không rằng thay vào một bộ quần áo bình thường.Sau đó, Đỗ Long giúp cậu ta hóa trang, bôi mặt cho cậu ta đen đi không ít. Hai người đều biến thành vẻ ba lăm, ba sáu tuổi, dáng vẻ cũng bình thường hơn rất nhiều.

Hai người nhìn nhau cười, sau đó Đỗ Long gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong đã phá vỡ và đột nhập được vào hệ thống của nhà khách. Sau khi nhận được tín hiệu của Đỗ Long, cô nhanh chóng thay đổi hình ảnh trên camera. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhanh chóng rời phòng, treo tấm thẻ không quấy rầy ở ngoài cửa. Hai người lặng lẽ rời đi qua lối cầu thang khẩn cấp.

Hai người rời khỏi nhà khách mà không bị ai phát hiện.Đi chưa được bao lâu, một chiếc xe minibus chậm rãi đỗ lại bên cạnh hai người, cửa hông vừa mở ra, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhanh chóng lên xe. Chiếc minibus chưa kịp dừng hẳn lại nhấn ga chạy thẳng về phía trước.

Những người trên xe, Thẩm Băng Thanh đều rất quen thuộc, chính là Hạ Hồng Quân và Hồ Tuyết Mai.Mọi người chào hỏi lẫn nhau rất thân quen.Lên tiếng chào hỏi xong, Đỗ Long hỏi luôn:

- Tình hình thế nào? Bên kia có động tĩnh chưa?

Hạ Hồng Quân nói:

- Tiếu Học Binh, Trần Kiến Hải bọn họ đang trông chừng, trốn không thoát được đâu.

Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên hỏi:

- Hồng Quân, người mà các anh nói là bọn bắt cóc ở xã Diêm Hóa sao? Các anh để mắt tới bọn chúng từ lúc nào vậy?

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Cái này cậu hỏi Đỗ Long đi, bọn tôi hai ngày trước đã tới đây rồi.

Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:

- Từ khi tôi biết mình phải tới điều tra vụ án này, tôi đã để nhóm Hồng Quân tới trước âm thầm dò xét một chút tình hình. Mất tích nhiều người như vậy, Cục Công an thành phố Song Môn khó chối bỏ được trách nhiệm.Thậm chí tôi còn nghi ngờ chắc chắn có người nào đó trong nội bộ cục công an đang làm ô dù cho bọn cướp. Tổ chuyên án ở chỗ sáng, dễ bị lừa gạt, có Hồng Quân bọn họ tới đây điều tra trước, chắc có thể tìm hiểu được không ít manh mối hữu dụng.

Hồ Tuyết Mai nói:

- Còn nói nữa, bọn tôi thiếu chút nữa bại lộ thân phận, cũng may có hai cảnh sát thường phục do tỉnh cử tới đánh lạc tầm mắt của chúng. Đồng thời cũng giúp chúng tôi phát hiện ra một hầm mỏ bí mật trong khe núi.Sau đó chúng tôi liền bám sát theo dõi.

Thẩm Băng Thanh chợt nói:

- Thì ra là thế, Đỗ Long, thế mà anh không nói sớm. Hôm nay chúng ta nên lao thẳng tới xã Diêm Hóa, cứu những người bị bắt đi khai thác mỏ đó ra.

Đỗ Long nói:

- Chuyện ngày hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy.Để ngăn cản tổ chuyên án, có người gần như phát rồ. Nếu phát hiện sự việc bại lộ, tôi lo bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu. Hơn tám mươi mạng người, nếu có người muốn che giấu chân tướng, cho một quả mìn nổ tung hầm mỏ. Toàn bộ bị chôn vùi dưới núi thì làm thế nào?

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

- Vậy khi ngày mai chúng ta triển khai hành động thì những người đó không chó cùng rứt giậu à? Anh dự định lập một tiểu đội đột kích hầm mỏ?

Đỗ Long cười nói:

- Đây chỉ là hạ hạ sách, trong lúc tấn công vào hầm mỏ vẫn có khả năng xảy ra án mạng. Hôm nay tôi lớn tiếng phân tích tình tiết vụ án, chính là để đánh rắn động cỏ. Nếu đối tượng đủ khôn ngoan thì sẽ đoán được tôi còn nương tay.Trong tình huống ấy, cậu nói hắn sẽ làm thế nào? Cách tốt nhất là hủy hết tất cả chứng cứ. Nhưng mà những 80 mạng người, trong lúc tổ chuyên án xuống dưới điều tra, nếu làm như vậy thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết.Cách còn lại là thả những người đó ra, mau chóng làm sự việc lắng lại.Đợi phong ba qua đi, mỏ quặng lại có thể hoạt động.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc thốt lên:

- Đỗ Long, đầu của anh làm bằng gì vậy? Không ngờ lại có thể nghĩ sâu xa được như vậy.Bọn bắt cóc liệu có đang bắt đầu di chuyển những nhân công nô lệ bị bắt kia không?

Đỗ Long cười nói:

- Đúng vậy, nhóm Hồng Quân đã động tay vào trạm tín hiệu ở gần hầm mỏ bí mật, nghe lén tất cả các cuộc điên thoại.Cách đây không lâu, có người gọi điện thoại tới mỏ, nói là có một ông chủ Vương,bảo họ lập tức thu dọn đồ đạc,đưa những người bị bắt cóc ra ngoài, vứt bỏ ở một nơi hẻo lánh, đấy là đang muốn thoát thân.

Thẩm Băng Thanh chợt nói:

- Nếu vậy thì chúng ta phải chặn ở nửa đường hoặc là đợi chúng thả người xong rồi ra tay, mới có thể không bị sơ hở gì. Đỗ Long, trước đây tôi còn có chút không phục, lần này tôi thực sự phục anh sát đất rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Cậu kỳ thực sớm đã phục tôi sát đất rồi. Chẳng qua là cậu không nhận ra mà thôi. Hiện tại điều mà tôi nghĩ là làm thế nào một mẻ lưới tóm gọn mục tiêu. giả sửbọn chúng chia ra đưa người bỏ ở những nơi khác nhau, chúng ta lại không có đủ người.

Hạ Hồng Quân nói:

- Không cần lo lắng, những kẻ đó rõ ràng không nghe lời dặn của ông chủ Vương. Hơn nữa, cũng không đủ xe để đồng thời chở đi nhiều người như vậy.Nghe Tiếu Học Binh nói bọn chúng dùng hai chiếc xe tải cỡ trung và hai chiếc minibus, chuyến đầu khoảng 50 người, đi về hướng Tây Nam. Chúng ta đang đi tới đón đầu, đến nơi rồi tùy cơ ứng biến. Cùng lắm thì cứu người, cướp xe xong rồi giả mạo bọn chúng trở lại mỏ dò xét. Với năng lực của chúng ta, tin rằng vài tên tay chân trong mỏ cơ bản không thể phát hiện ra được, càng không có khả năng hành hung những người bị bắt.

Đỗ Long nói:

- Nói rất đúng, tôi đã quá lo lắng. Tuy nhiên, đây cũng chính là sự khác nhau giữa Cục trưởng Cục Công an và bộ đội đặc chủng, một bên chú trọng an toàn, một bên chú trọng kết quả chiến tích, không thể so sánh được.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Cậu nằm mơ đi, lúc hành động tôi cũng rất chú trọng đến sự an toàn của bản thân, và không gây thương tổn tới người dân. Tôi cũng đã từng làm không ít công việc giải cứu con tin, cậu đừng xem thường bọn tôi. Đừng tưởng làm đến Cục trưởng Cục công an thành phố quèn là giỏi lắm. Các cấp dưới của tôi năm đó hiện giờ đều là Đại đội trưởng, Tiểu đoàn trưởng rồi.

Đỗ Long cười hì hì nói:

- Nói giỡn thôi mà, đừng coi là thật... Mục tiêu hiện tại đến đâu rồi?

Hạ Hồng Quân lấy ra cái máy định vị điện tử, chỉ thấy trên màn hình có một điểm đỏ, một điểm xanh đang lấp lóe. Hai bên đang đi trên hai đường khác nhau, khoảng cách giữa hai bên đang dần dần sát lại.Bản đồ hiển thị phía trước có một cái ngã chữ Y, qua ngã đường đó hai xe sẽ chạy trên cùng một đường.

Hạ Hồng Quân nói:

- Vì đón cậu, làm trễ chút thời gian, Tuyết Mai, cô phải lái nhanh lên một chút.

Hồ Tuyết Mai đáp lại một tiếng, xe minibus bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng lao thẳng vào trong khu núi. Khi hai điểm đỏ xanh sắp giao nhau, nhóm của Đỗ Long trông thấy mấy ánh đèn xe phía đối diện một khe núi. Hạ Hồng Quân lấy ống nhòm nhìn thoáng qua, nói:

- Đúng vậy, hai chiếc xe minibus, hai chiếc xe tải cỡ trung, chính là bọn chúng.

Đỗ Long hỏi:

-Bọn Vương Bá đâu?

Hạ Hồng Quân nói:

- Chắc là đang bám theo sau từ đằng xa. Bọn họ có kính nhìn đêm, lúc theo dõi người khác thì tắt hết đèn xe đi.

Xe minibus đi qua một cây cầu nhỏ, hai con đường hòa chung làm một, Hồ Tuyết Mai thả chậm tốc độ xe, 4 chiếc xe phía sau nhanh chóng áp sát, Hạ Hồng Quân nói:

- Cứ thả bọn chúng xa xa là được, đoán chừng bọn chúng cũng sẽ không đi quá xa đâu. Đừng theo sát quá khiến chúng không dám thả con tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.