Từ Lâm gia đi ra, Nhạc Băng Phong vẫn còn không ngừng cười khanh khách,
Đỗ Long lại có chút hậm hực. Thấy Nhạc Băng Phong vẫn còn không ngừng
cười, Đỗ Long hậm hực nói:
– Vốn dĩ sắp sang năm mới muốn cho tiểu tử thối đó một cái lì xì lớn, bây giờ hết rồi.
Nhạc Băng Phong cười nói:
– Cha nuôi không cho mẹ nuôi cho. Tiểu Huy dễ thương như vậy, không được ức hiếp nó.
Đỗ Long liếc cô một cái nói:
-Trẻ con không phải cưng chiều như vậy được đâu.
Nhạc Băng Phong đắc ý cười nói:
– Em chính là thích cưng chiều nó, anh có thể làm gì em?
Đỗ Long không còn cách nào rồi. Qua được một lát, Nhạc Băng Phong đột nhiên lắc lắc tay Đỗ Long nói:
– Đỗ Long, có một vấn đề anh phải trả lời thành thật với em. Nếu như anh lừa em, em sẽ không để ý tới anh nữa.
Đỗ Long nói:
– Làm sao đột nhiên lại nói nghiêm trọng như vậy? Em hỏi đi. anh sẽ tận lực nói sự thật.
Nhạc Băng Phong tức giận nhéo hắn một cái nói:
-Tận lực? Anh nhất định phải nói thật! Mau nói, anh và Trương Hiểu Lan là
quan hệ như thế nào? Lâm Minh Huy có phải là anh và Trương Hiểu Lan sinh ra không?
Đỗ Long sửng sốt, sau đo bật cười ha hả. Nhạc Băng
Phong nhìn thấy hắn cười vui vẻ như vậy, trong lòng đột nhiên có chút
không kiên định chủ ý rồi.
Đỗ Long thật không dễ để dừng tiếng cười, hắn nói:
– Giữa anh và Trương Hiểu Lan rất trong sáng đấy. Không tin em có thể lấy một sợi tóc của anh sau đó lấy một sợi tóc của Tiểu Huy, giao cho đồng
nghiệp trước của em đối chiếu một chút DNA à.
Nhạc Băng Phong hừ một tiếng nói:
– Nếu đã không có quan hệ gì, tại sao anh đối với bọn họ tốt như vậy? Tại sao anh còn đặc biệt quan tâm đến gia đình họ. Còn tính đưa Tiểu Huy đi học trường quý tộc. Dựa vào tiền lương của anh có đưa được không?
Đỗ Long giải thích một chút, Nhạc Băng Phong lúc này mới thoải mái, không
tiếp tục nghi ngờ quan hệ giữa Đỗ Long và Trương Hiểu Lan có gian tình.
Nhưng Đỗ Long lại biết rất rõ cô nàng đã cất giấu tóc của Lâm Minh Huy
trong túi, không chừng có ngày đi kiểm tra DNA đấy.
Buổi tiệc tối ăn mừng, Đỗ Long có lòng không muốn đi, nhưng Bạch Tùng Tiết tỏ vẻ hắn
là nhân vật chính. Vậy thì không đi không được rồi. Làm cho người ta có
chút bất ngờ chính là trong tiệc mừng công, có vài vị khách quý thân
phận không nhỏ đến. Mấy vị lãnh đạo tỉnh buồi chiều Đỗ Long cùng Lâm
Khai Thái nhắc tới đều đến.
Bí thư tỉnh ủy Lưu Chí Đan trước tiên phát biểu nói chuyện đầy nhiệt tình, hết mức tán dương thành tích công
tác xuất sắc của tổ chuyên án. Theo sau chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào và
Bạch Tùng Tiết cùng nói vài câu, yến hội liền bắt đầu.
Đỗ Long và Hoàng Hào Kiệt được sắp xếp ngồi cùng lãnh đạo tỉnh. Vị trí của Bí thư
Lưu Chí Đan ngay cạnh Đỗ Long. Ông ta cười cười gật đầu với Đỗ Long, sau đó nâng chén rượu lên mời mọi người.
Bọn người Lưu Chí đan những người lãnh đạo từng bàn từng bàn kính tới. Bọn Đỗ Long cùng đi theo,
giới thiệu với các lãnh đạo thành viên tổ chuyên án.
Dạo một vòng sau đó mọi người mới quay về chỗ ngồi, Lưu Chí Đan cười nói:
– Mọi người đừng khách khí, bắt đầu thôi.
Lưu Chí Đan làm tượng trưng gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, mọi người
mới bắt đầu động đũa. Lưu Chí Đan nhìn Đỗ Long và Hoàng Hào Kiệt một
cái, sau đó nói với Bạch Tùng Tiết:
-Thị trưởng Bạch, anh thật
dám dùng những người trẻ tuổi à. Hai vị trưởng phó đều trẻ như vậy, anh
không sợ bọn họ kinh nghiệm không đủ ư?
Bạch Tùng Tiết cười nói:
– Bọn họ đều là tôi trông coi đến lớn, đều là những tay hình sự ưu tú lão luyện. Đoàn đội bọn họ đích thân dẫn theo đều là hàng đầu toàn tỉnh
đấy. Mà bọn họ trước đây đã từng hợp tác, phối hợp, lại thêm có Phó giám đốc sở Trì áp trận, tôi đối với bọn họ có tin tưởng.
Lưu Chí Đan cười nói:
– Nói rất hay, lời của Thị trưởng Bạch nói rất đúng. Chúng ta làm lãnh
đạo nhất định không ngừng phát hiện, bối dưỡng nhân tài trẻ tuổi, còn
phải gan lớn đề bạt sử dụng bọn họ. Lần này tổ chuyên án nhanh chóng
giải quyết các án tồn đọng ở thành phố Song Môn. Minh chứng sở công an
tỉnh đang phát hiện, bồi dưỡng nhân tài trẻ tuổi về mặt này làm rất tốt. Thị trưởng Bạch lợi hại à.
Bạch Tùng Tiết không biết trong hồ lô của Lưu Chí Đan bán là thuốc gì, ông ta ha hả cười nói:
– Đây đều là kết quả bọn họ tự mình cố gắng. Bao gồm cả trong hệ thống công an, người có năng lực sẽ không bị mai một.
Lưu Chí Đan gật gật đầu nói:
-Trong các hệ thống khác cũng nhất định nên như vậy. Chính là cái cơ chế bồi
dưỡng ưu tú này, khiến đảng chúng ta vĩnh viễn đều có một đại lượng máu
mới bổ sung tiến vào. Sinh mạng mênh mông mệnh lực và sức sáng tạo mới
không bao giờ bị khô kiệt…
Chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào cười nói:
-Bí thư Lưu nói thật hay quá, nhưng bất luận chế độ gì cũng là cái chết.
Đều cũng là chỗ trống có thể chui đấy. Nếu như không có đề phòng cẩn
thận hữu hiệu cùng với cơ chế giám sát, chế độ có tốt hơn đều sẽ thành
trở ngại phát triển của xã hội.
Đỗ Long nghe lời nói của hai đại
cự đầu, trong lòng lại chỉ muốn ngủ gà ngủ gật. Những thứ này có ai
không biết chứ, có nhất thiết khi đang ăn cơm còn phải nhấn mạnh một
chút không?
Lưu Chí Đan mỉm cười vuốt cằm, ông ta quay đầu hướng Đỗ Long nhìn nói:
-Kỳ thực tôi tiếp xúc với Tiểu Đỗ đã không phải là lần đầu rồi, mọi người
có lẽ không biết. Tiểu Đỗ là ân nhân của gia đình chúng tôi à…
Bao gồm cả Bạch Tùng Tiết đều kinh ngạc nhìn lại, Ngũ Duy Đào khẽ cau mày, cũng nhìn về hướng Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
– Bí thư Lưu nói khoa trương rồi, tôi chỉ là làm một chút việc thuận tay thôi. Ai thấy cũng sẽ làm như vậy.
Lưu Chí Đan tập chung kìm nén sự hấp dẫn, ông ta ha hả cười nói:
– Con trai tôi Lưu Long Thịnh khá thích gây chuyện, có một hôm nó lái xe
hơi nhanh một chút, kết quả xảy ra chuyện. Lúc đó Tiểu Đỗ vừa vặn có mặt ở đó, cậu ấy cứu con tôi từ trong xe chuyển ra ven đường. Còn nói cho
nó biết xương sườn bị gãy khả năng làm bị thương phổi. Nếu không phải Đỗ Long dặn dò, nói không chừng tiểu tử kia không hiểu gì sẽ vô tình mang
cái mệnh nhỏ tặng đi rồi. Các anh nói Đỗ Long có thể là đại ân nhân nhà
tôi không?
Mọi người lúc này mới hiểu ra, Bạch Tùng Tiết cười nói:
-Thì ra là như vậy. Y thuật của Đỗ Long không tệ, điểm ấy không thể nghi
ngờ. Nghe nói cậu ấy trong thời điểm ở đồn công an xã Mãnh Tú, rất nhiều dân chúng tặng cho cậu ấy không ít cờ thưởng thi đấu biển thước, cậu ấy vẫn còn đang treo ở trong sở công an đấy.
Mọi người đều cười, Đỗ Long cười khổ nói:
– Thị trưởng Bạch, ông đừng dìm tôi xuống đáy nữa. Tôi cũng không muốn à. Không phải là muốn giả trang thần ý chữa bệnh cho bọn họ, ở xã Mãnh Tú
căn bản là không có dùng danh nghĩa cục đi phát triển công việc à. Nói
thêm dân chúng trong núi xem bệnh không dễ, tôi gặp phải thì có thể giúp liền giúp à.
Lưu Chí Đan cười nói:
– Nói rất hay. Đỗ Long à, từ khi tổ chuyên án đến thành phố Song Môn điều tra, nhà tôi có hai
người ngày ngày chú ý cậu. Cậu đoán đều là hai người nào?
Đỗ Long cười nói:
– Một người nhất định là Lưu đại ca rồi? Còn một người chẳng lẽ là Hàn
Mộng Điệp? Cô ấy vẫn chưa về Bắc Kinh sao? Đều đã nghỉ lâu như vậy rồi.
Lưu Chí Đan cười nói:
– Hoàn toàn chính xác, không hổ là cao thủ hình sự. Tiểu nha đầu đó vốn
dĩ mua xong vé máy bay rồi. Nhưng sau khi nhìn thấy tin tức mới của tổ
chuyên án thì đột nhiên đem lùi vé máy bay, nói là muốn xem thần tượng
phá án. Đỗ Long, cậu bây giờ chính là nhân vật thần tượng rồi. Tiểu nha
đầu vẫn đang đợi cậu cho nó chữ ký kìa.
Lưu Chí Đan đối với Đỗ
Long nhiệt tình ngoài mức dự đoán của mọi người, làm mọi người đều rất
kinh ngạc. Các loại dự đoán trong lòng mọi người bắt đầu nảy sinh. Đỗ
Long có chút không hiểu ra sao cả, Bạch Tùng Tiết thân làm người xem lại có chút ngộ ra. Lưu Chí Đan đây là muốn kéo gần hơn và biểu lộ quan hệ, hay là muốn trong bộc lộ quan hệ tạo ra ngăn cách? Cái vấn đề này mỗi
người một ý rồi, Đỗ Long cũng không muốn làm ra bất kỳ cái biểu hiện
không ổn gì.