Thằng bé tuổi thoạt nhìn đại khái chừng 3, 4 tuổi, bộ dạng rất đáng yêu. Cậu ta hoạt bát nhanh nhẹn chạy đến phía sau Lâm Khai Thái, trực tiếp
đâm vào đùi của Lâm Khai Thái mới dừng lại. Sau đó dang hai tay ôm lấy
đùi Lâm Khai Thái, tò mò trừng trừng mở to mắt nhìn về phía Đỗ Long và
Nhạc Băng Phong. Bộ dạng đáng yêu này có thể trong nháy mắt giết bất kỳ
cô gái nào có tình thương.
– Đứa nhỏ này tên Lâm Minh Huy, là con nuôi của anh.
Đỗ Long giới thiệu một chút, sau đó ngồi xổm xuống cười nói với Lâm Minh Huy:
– Tiểu Huy Huy, con còn nhớ cha không? Cha là cha nuôi của con à.
Tiểu tử mau quên, Lâm Minh Huy mở to hai mắt, nhìn mặt Đỗ Long cảm thấy rất
quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp hắn ở đâu.
– Mau gọi cha nuôi! Đi để cha nuôi ôm một cái!
Lâm Khai Thái nói. Lâm Minh Huy ngọt ngào kêu một tiếng:
– Cha nuôi…
Sau đó tức khắc lao vào trong lòng Đỗ Long. Đỗ Long vui vẻ hôn lên mặt nhỏ
của thằng bé, ôm lấy Lâm Minh Huy quay một vòng. Lâm Minh Huy vui vẻ
cười khanh khách, Nhạc băng Phong ở một bên cũng cảm thấy có chút ghen
tị.
– Mau cho em ôm một cái!
Nhạc Băng Phong yêu cầu nói.
Đỗ Long chuyển khuôn mặt nhỏ của Lâm Minh Huy sang phía Nhạc Băng Phong, cười nói:
– Tiểu Huy, mau gọi mẹ nuôi!
– Mẹ nuôi!
Lâm Minh Huy lanh lảnh kêu lên.
Nhạc Băng Phong khuôn mặt xinh đẹp cười như hoa nở, cô mừng rạo rực nói:
– Tốt, thật ngoan!
Lâm Khai Thái biết thân phận của cô, thấy cô trả lời một cách dễ chịu như
vậy, anh ta không khỏi khâm phục nhìn về phía Đỗ Long. Gần đây có lời
đồn đại nói, Bạch Tùng Tiết phải về hưu, Đỗ Long sẽ xong đời rồi. Không
ngờ rằng Đỗ Long vô thanh vô tức lại tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn. Những người muốn nhân cơ hội trừng trị hắn lại phải thất vọng hoàn toàn rồi.
Trương Hiển Lan đi ra, mừng rỡ chào hỏi Đỗ Long. Đỗ Long gật đầu với cô cười nói:
– Khí sắc của cô không tệ, tiểu tử kia không có ức hiếp cô chứ?
Trương Hiểu Lan liếc nhìn Lâm Khai Thái một cái nói:
– Anh ấy dám!
Lâm Khai Thái cười khổ nói:
– Mẹ cao quý vì con, bây giờ tôi không có dám.
Đỗ Long cười nói:
– Vốn là nên như vậy… Băng Phong, em cùng Hiểu Lan còn cả con nuôi chơi trước. Anh và Khai Thái trò chuyện một chút.
Nhạc Băng Phong cùng Lâm Minh Huy chơi rất hăng say, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Đỗ Long. Lâm Khai Thái đưa Đỗ Long đến phòng sách. Vừa đóng cửa
lại, Lâm Khai Thái nói:
– Đỗ Long, bạn gái của anh không phải là con gái của Bí Thư Bạch sao? Làm sao biến thành Nhạc tiểu thư rồi?
Đỗ Long nói:
– Cậu thật là lắm chuyện, cái này vẫn còn cần cậu quan tâm. Cũng một thời gian không về thành phố Ngọc Minh rồi, bây giờ trong tỉnh tình hình như thế nào?
Lâm Khai Thái thuộc như lòng bàn tay nói:
– Có
vài vị sắpphải về hưu rồi, bao gồm Bí thư Bạch. Trước mắt, vấn đề chủ
yếu chưa xác định chính là Bí thư Lưu Chí Đan cuối cùng là liên nhiệm
hay là triệu hồi về trung ương. Gần đây, chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào hoạt
động tương đối nhiều. Hơn nữa sau khi Lưu Chí Đan đến tỉnh Thiên Nam
dường như không có làm ra thành tích gì đặc biệt bắt mắt, cho nên rất
nhiều người cảm thấy Ngũ Duy Đào xác suất đi lên tương đối lớn.
Đỗ Long nói:
– Cậu cảm thấy sao?
Lâm Khai Thái nói:
– Tôi cảm thấy mà… Thuận theo tự nhiên mà trị có lúc so với các hành động lớn còn tốt hơn. Ngũ Duy Đào rất có thể còn phải đợi thêm mấy năm nữa.
Đỗ Long nói:
– Tình hình của phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ như thế nào?
Lâm Khai Thái nói:
– Ông ấy cũng rất sôi nổi, là một viên tướng tài dưới tay Ngũ Duy Đào.
Nếu như Ngũ Duy Đào lên rồi, Chúc Hồng Kỳ có thể chính là chủ tịch tỉnh
rồi.
Đỗ Long khinh miệt cười cười, hắn nói:
– Vậy sao? Tôi thấy có chút khó a…
Lâm Khai Thái kinh ngạc nói:
– Như thế nào? Trong tay anh có tin tức à?
Đỗ Long nói:
– Không có tin tức, nhưng tôi hiểu rất rõ Chúc Hồng Kỳ. Năm đó thành phố
Thiết Lĩnh phát sinh náo loạn, tôi đích thân từng trải qua. Chúc Hồng Kỳ là người như thế nào tôi rất rõ ràng. Người này rất biết làm đường
ngang ngõ tắt, không thể có quan hệ quá thân mật với ông ta, sẽ xui xẻo.
Lâm Khai Thái nói:
– Ah… Nói như vậy Ngũ Duy Đào sẽ chịu liên lụy của Chúc Hồng Kỳ? Tuy nhiên ít nhất bây giờ vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu gì à.
Đỗ Long nói:
– Mấu chốt là có người muốn chỉnh Chúc Hồng Kỳ hay không. Nếu có người
bắt lấy cơ hội khiến ông ta biến thành một mặt của con cờ trí mạng, như
vậy Ngũ Duy Đào sẽ phiền toái rồi.
Lâm Khai Thái có chút mê muội
nhìn Đỗ Long. Đỗ Long nói như thế nào cũng phải xem là mngười trong hệ
thống của chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào. Nhưng từ biểu hiện hiện tại xem ra
hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, hắn lại giống như là người
của Bí thư…
Đỗ Long rất nhanh cắt đứt những suy nghĩ lung tung của Lâm Khai Thái, Đỗ Long nói:
– Chúng ta chỉ là tiểu tốt. Những chuyện kia còn chưa tới phiên chúng ta
tới quản. Tình hình của thành phố Ngọc Minh như thế nào?
Lâm Khai Thái đem tất cả tình hình mà bản thân hiểu rõ kể lại tỉ mỉ cho Đỗ Long
một lượt. Anh ta thậm chí còn vẽ một bản đồ quan hệ mọi người hết sức
phức tạp để làm phụ trợ thuyết minh.
Đợi đến khi Đỗ Long và Lâm
Khai Thái từ trong phòng đi ra, Nhạc Băng Phong vẫn đang cùng Lâm Minh
Huy chơi đùa. Lâm Minh Huy hoạt bát dễ thương rất được lòng cô.
Đỗ Long cười nói:
– Băng Phong, chúng ta cần phải đi rồi.
– Đã đi rồi à…
Nhạc Băng Phong kèm theo thất vọng chồm lên nói:
– Chẳng phải vẫn còn sớm sao?
Lâm Minh Huy ôm lấy Nhạc Băng Phong kêu lên:
– Mẹ nuôi đừng đi, chơi với con. Cha nuôi đi một mình đi.
Đỗ Long ngồi xổm xuống bóp bóp cái mũi của Lâm Minh Huy cười nói:
– Tiểu tử thối, con thật thông minh. Cha nuôi không có uổng công thương con…
Nhạc Băng Phong giống như bảo vệ gà con, đem Lâm Minh Huy dấu về phía sau lưng, nói:
– Không cho phép anh ức hiếp Tiểu Huy. Nếu như anh có việc thì đi trước, em vẫn còn muốn chơi cùng Tiểu Huy chút nữa.
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, xem ra anh là dư thừa rồi. Hai người tiếp tục chơi, anh ở bên cạnh xem.
Đỗ Long ngồi trên sô pha nhìn Nhạc Băng Phong và Lâm Minh Huy. Thấy bộ
dạng hai người vui vẻ hòa thuận, Đỗ Long đột nhiên có chút hâm mộ. Nếu
Lâm Minh Huy thực sự là con của mình thì tốt rồi…
– Cám ơn anh, Đỗ Long…
Lâm Khai Thái ngồi bên cạnh Đỗ Long, đột nhiên cảm thán nói:
– Nếu như không phải anh, tôi không biết bây giờ như thế nào nữa…
Đỗ Long cười nói:
– Cái này không có gì, anh cũng giúp tôi không ít à. Chúng ta đây là cùng có lợi, không có gì đáng cám ơn cả.
Lâm Khai Thái lắc đầu nói:
– Tôi không phải ngu ngốc. Tất cả những gì tôi có và những thứ anh cần
hoàn toàn không phải cùng cấp số. Cho dù không có tôi, cậu vẫn có rất
nhiều đường dây có thể tìm hiểu những tin tức kia. Mà tôi thì không
giống rồi, tôi tất nhiên sẽ mất đi mọi thứ. Tôi và Hiểu Lan đều rất
khẳng định, anh chính là đại ân nhân của gia đình chúng tôi.
Đỗ Long nói:
– Sau này những lời này đừng có lúc nào cũng giắt ở trên miệng. Nên làm
thế nào, trong lòng hiểu rõ là được rồi. Lâm Minh Huy đã đi nhà trẻ rồi
nhỉ? Tiểu học hai người định đưa nó đến đâu học à? Tôi biết một nơi, hai người có thể suy xét một chút…
Đỗ Long nói chính là nơi Hồ Hiểu
Đông học, là một trường học quý tộc. Lâm Khai Thái cảm thấy rất đắt. Dựa vào tình hình thu nhập hiện tại của anh ta, đưa con trai đến bên đó đi
học rất không thực tế. Nhưng Đỗ Long tỏ vẻ chi phí học của con nuôi thì
hắn là cha nuôi sẽ lo hết. Điều này khiến hy vọng mong con nên người của Lâm Khai Thái và Lưu Hiểu Lan đều rất cảm kích.
Lâm Minh Huy đột nhiên chạy về phía bên cạnh Đỗ Long, kéo tay hắn nói:
– Cha nuôi, cha và mẹ nuôi cùng chơi với con đi mà…
Đỗ Long ngẩng đầu, nhìn thấy Nhạc Băng Phong bên đó vui vẻ cười. Đỗ Long
lòng nóng lên, nắm lấy tay Lâm Minh Huy đi tới cười nói:
– Hai người đang chơi cái gì vậy?
Lâm Minh Huy nghiêm trang đáp:
– Chúng ta đang chơi trò chơi gia đình. Con đóng giả ba ba, mẹ nuôi làm mẹ, cha nuôi làm tiểu bảo bảo…
Đỗ Long trên trán trong nháy mắt đã thêm vài cái nếp nhăn…