Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1353: Q.3 - Chương 1353: Cá Lọt Lưới




Đỗ Long biết trong miệng Hạ Hồng Quân giấu một chiếc răng giả, có thể tự sát bất cứ lúc nào. Lời thề của Hạ Hồng Quân chắc chắn không phải là giả. Hắn vội nói:

-Cũng không đến mức phóng đại như thế, hoặc là mạnh hơn bất cứ thứ gì, nhưng anh không được tùy tiện tự sát. Bất kể anh gặp phải nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ kịp thời cứu anh. Thực ra mỗi lần trước khi anh đi làm nhiệm vụ, cứ tới gặp tôi, để tôi dự đoán cho anh, hoặc là gọi Tuyết Mai tới cũng được. Tôi sẽ cho các anh một vài chỉ dẫn, chỉ cần làm theo là được. Bảo đảm các anh cùng lắm là có kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm, sống lâu trăm tuổi.

Hạ Hồng Quân nhếch miệng cười, nói:

– Được sau này nhờ cả vào cậu đấy… cậu thật là có thể nhìn xuyên thấu, lại còn có thể tiên đoán được à? Cái này đúng là có chút khó tin….

Đỗ Long ngạo nghễ nói:

– Đúng là tôi thần thông như vậy đấy, không tin tôi có thể nghiệm chứng tại chỗ cho anh …Bình thường tôi không nhìn xuyên thấu quần áo của đàn ông, hôm nay ngoại lệ một lần. Có cần tôi nói quần lót của anh màu gì không?

Hạ Hồng Quân vội nói:

– Đừng… Tuy tắm cùng nhau không biết bao nhiều lần rồi, nhưng bị nhìn xuyên thấu thế này vẫn có cảm giác kỳ quặc. Trong túi tôi có những thứ gì, cậu đoán thử là thứ gì là được rồi.

Đỗ Long chớp mắt một cái, nhìn về hướng cái túi của Hạ Hồng Quân, hắn nói:

-Tôi còn tưởng có thứ gì hay ho cơ, chỉ có một bao thuốc Hồng Tháp Sơn và một cái bật lửa Ngũ Lương Dạ tặng thôi.

– Móa, bị cậu nói đúng rồi!

Hạ Hồng Quân hưng phấn nói:

– Nói như vậy thì bất cứ cô gái nào đi đến trước mặt, cậu đều có thể trực tiếp nhìn thấy thân thể của cô ta?

Đỗ Long ngạo nghễ nói:

– Chuyện vặt, chỉ có điều không phải với ai tôi cũng làm như thế, phải đủ xinh mới được. Hơn nữa, trong tình huống không có vấn đề gì về đạo đức…tôi phải rất cẩn thận.

Hạ Hồng Quân hưng phấn nói:

– Bây giờ tôi càng muốn kéo cậu vào tiểu đội của tôi rồi. Nếu có cậu, thực lực của chúng tôi không chỉ lên thêm một nấc mới, mà chúng tôi chắc chắn chính là vô địch thiên hạ.

Đỗ Long cười ngạo nghễ nói:

– Đúng thế, đáng tiếc hiện giờ chức quan của tôi càng ngày càng to, thời gian riêng tư càng lúc càng ít, khó có thể cùng các anh chuồn ra nước ngoài đi chơi như trước đây nữa.

– Đúng vậy…

Hạ Hồng Quân có chút bất lực nói:

– Khó khăn lắm cậu mới ngồi vào được vị trí này, tiền đồ rộng lớn, cũng không thể vứt bỏ sự nghiệp của mình cùng chúng tôi ra ngoài mạo hiểm….

Đỗ Long nói:

– Để sau này nhé, đợi tôi hoàn thành được tâm nguyện của mình, tôi sẽ không do dự từ chức. Đến lúc ấy có thể đem theo người phụ nữ của tôi đi khắp chân trời góc biển, cùng các anh vào sinh ra tử, xả láng hưởng thụ cuộc sống

– Tâm nguyện của cậu? Cậu có tâm nguyện gì à?

Hạ Hồng Quân nói:

– Có cần tôi giúp đỡ không?

Suy nghĩ của Đỗ Long thoắt chốc bay đến một nơi xa xôi, hắn lắc đầu nói:

– Không, vũ lực không cách nào hoàn thành được tâm nguyện của tôi. Việc đó chỉ có thể giải quyết bằng trí óc và thực lực tổng thể. Tạm thời tôi cũng không có cách nào giải thích cho anh được, nếu sau này cần, tôi sẽ tìm tới anh.

Hạ Hồng Quân gật đầu, không truy vấn thêm nữa, lại quay lại chủ đề lúc đầu, Hạ Hồng Quân nói:

– Đỗ Long, chuyện này của cậu quả thật khó giải thích. Nếu có người tới hỏi cậu, cậu định giải thích với họ thế nào?

Đỗ Long nói:

– Anh yên tâm đi, bố tôi sẽ giúp tôi giải quyết, ông ấy biết một chút chuyện của tôi, tóm lại sẽ không coi tôi như gián điệp mà bắt giữ đâu.

Hạ Hồng Quân lo lắng nói:

– Vì chúng tôi,mà làm khó cho cậu rồi.

Đỗ Long cười nói:

– Anh đừng lo lắng nữa, chuyện đâu sẽ có đó, chuyện cỏn con này lẽ nào tôi còn khô ng xử lý được sao? Đừng nói về chuyện này nữa, tôi có chút việc muốn nhờ anh. Trước mắ Bát Tuấn đã bị người của chúng ta tóm được sáu tên, ngoài đại ca của bọn chúng không thể động tới ra, còn có một tên em út tên là Lục Nhĩ, tên này giảo hoạt nhất, hiện tại đã bỏ trốn. Anh phải nghĩ cách bắt hắn ta lại. Theo như tôi biết sáng mai hắn ta sẽ xuất hiện bên ngoài chỗ đại đội trinh sát, mục tiêu của hắn là tôi.

Hạ Hồng Quân nói:

– Tên đó cuối cùng không nhịn được, sắp ra tay với cậu rồi hả?

Đỗ Long nói:

– Vừa rồi tôi chiếu tướng hết cờ của hắn, hắn muốn liều mạng với tôi cũng là chuyện thường. Tôi sẽ cho hắn biết thế nào là tuyệt vọng hoàn toàn.

Hạ Hồng Quân nói:

– Hắn sẽ ra tay thế nào? Dùng súng bắn tỉa hay thứ gì để tấn công cậu?

Đỗ Long nói:

– Mẹ kiếp, hắn sẽ quỳ dưới một cái cây bên đường đợi xe của tôi đi qua, sau đó triển khai tập kích. Dưới cái cây ấy có hai ông già đang ngồi chơi cờ, người xem xung quanh cũng không ít, cho nên tương đối khuất.

Hạ Hồng Quân nói:

– Ừ, mục tiêu rõ ràng thế này thì không có vấn đề gì. Ngày mai cậu cứ yên tâm đi làm đi.

Đỗ Long cười nói:

– Thế thì nhờ anh đấy.

Hạ Hồng Quân nói:

– Thế này có được tính là cứu cậu một lần không?

Đỗ Long cười ha hả nói:

– Đương nhiên không tính. Cái này sao tính được? Đây là anh làm việc ấy theo sự chỉ đạo của tôi. Hơn nữa, cho dù anh không đi, thì tên đó cũng chỉ bắn được vài lỗ lên cái xe của tôi thôi, cơ bản chưa làm tôi bị thương đã bị tôi bắn chết rồi. Đây là tôi đang cứu hắn, chứ không phải anh cứu tôi đâu.

Hạ Hồng Quân bất lực, nói:

– Xem ra tôi chỉ có thể nợ cậu cả đời rồi, làm gì có cơ hội trả cơ chứ….

Đỗ Long cười gian xảo nói:

– Anh hiểu là được, haha…

– Đỗ Long!

Đỗ Long và Hạ Hồng Quân càng tán gẫu càng hăng say, không biết mất bao lâu,tiếng Hồ Tuyết Mai bỗng nhiên truyền tới, hơn nữa nghe có vẻ hình như không khách khí cho lắm. Đỗ Long nói với Hạ Hồng Quân:

– Haha, Tuyết Mai sắp tới hỏi tội rồi, anh thay tôi chặn lại một lát, tôi chuồn qua cửa sau đây…

– Đội trưởng, Đỗ Long đâu?

Hồ Tuyết Mai xông thẳng vào văn phòng, chỉ thấy Hạ Hồng Quân ở đó, cô có chút ngượng ngùng hỏi:

– Đội trưởng, anh vẫn chưa ngủ à? Anh có thấy Đỗ Long đâu không?

Hạ Hồng Quân nhìn Hồ Tuyết Mai, dáng vẻ có chút phức tạp, anh ta coi Hồ Tuyết Mai như cô em gái nhỏ, nhưng Đỗ Long lại là anh em với anh ta, bị ép ở giữa đúng là hơi khó xử. Cũng may ít nhất Hồ Tuyết Mai lúc này còn đang vui vẻ, Hạ Hồng Quân nói:

– Tiểu Mai, Đỗ Long vừa đi khỏi, hai hôm nay tôi không có thời gian nói chuyện riêng với cô, nhân cơ hội này chúng ta nói chuyện một chút nhé.

Hồ Tuyết Mai nóng mặt nói:

– Nói chuyện gì? Không phải lại chuyện đó chứ?

Hạ Hồng Quân lắc đầu nói:

– Nếu cô đã chọn lựa ở bên Đỗ Long, tôi tin là Đỗ Long cũng sẽ không ức hiếp cô đâu, chỉ cần cô thấy vui là tốt rồi. Bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện khác, cô cũng không còn nhỏ nữa, hiện giờ cũng có người để yêu rồi, cô còn muốn tiếp tục cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ không?

Hồ Tuyết Mai giật mình, cô nói:

– Đội trưởng, tôi làm gì sai rồi sao? Lẽ nào anh không cần đến tôi nữa?

Hạ Hồng Quân nói:

– Ở lại trong nước không những có thể trợ giúp Đỗ Long, còn có thể có nhiều thời gian ở bên cậu ấy hơn, thế chẳng hay à? Hà tất phải cùng đi mạo hiểm với chúng tôi?

Hồ Tuyết Mai vội nói:

– Nhưng tôi thích thế! Đội trưởng, êm đẹp với Đỗ Long là một chuyện, nhưng tôi không thể từ bỏ mọi người. Trừ phi đội trưởng thật tâm ghét bỏ tôi, không cần tôi nữa….

Hạ Hồng Quân nói:

– Cô đừng vội, tôi chẳng qua chỉ góp ý thế thôi. Nếu cô quyết định tiếp tục cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ thì cũng tùy cô. Tuy nhiên… trong lúc làm nhiệm vụ cô đừng phân tâm đấy, nếu phạm sai lầm, thì đừng trách tôi đá cô về thẳng đấy, rõ chưa?

– Rõ!

Hồ Tuyết Mai từ giận chuyển sang vui mừng, nói:

– Đội trưởng, Đỗ Long đi đâu rồi? Tôi phải cho anh ta một bài học!

Hạ Hồng Quân nói:

– Đừng lộn xộn nữa, cậu ta còn có việc. Hơn nữa, cô tìm được cậu ta thì người bị bắt nạt là ai còn chưa biết đâu, nghỉ sớm đi, sáng mai có nhiệm vụ.

-Đội trưởng…

Hồ Tuyết Mai ngượng ngùng dậm chân, quay người đi mất, đây đúng là hình ảnh khó thấy trước đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.