Đoàn Huệ Minh và Vương Bá đi tới, nhìn ánh mắt của Đỗ Long có chút không giống như bình thường. Mặc dù bọn họ không trực tiếp đánh nhau với hai
người kia. Nhưng dựa vào thói quen nghề nghiệp, bọn họ vẫn tiến hành
phán đoán đối với thực lực của những người như Tề Khải Hoa.
Sơn
Tử và Bạch Nghĩa có thể được Trương Văn Diệu chọn trúng, có thể thấy
rằng thực lực của bọn họ không hề yếu. Cứ coi như không bằng đám người
Đoàn Huệ Minh nhưng chênh lệch cũng có giới hạn thôi. Dưới sự liên kết
đánh bất ngờ của bọn họ, Đỗ Long cứ coi như có đề phòng, có thể nhẹ
nhàng chế phục được bọn họ cũng phải là rất lợi hại. Chỉ có Đỗ Long một
tay nhấc Sơn Tử chắc nịch lên. Chiêu này ngay cả Vương Bá sở trường về
dùng lực cũng không làm được dễ dàng vậy.
Đám người Đoàn Huệ Minh có nhận thức càng rõ ràng hơn đối với thực lực của Đỗ Long. Cuối cùng
họ cũng hiểu tại sao ngay cả đội trưởng mà họ kính trọng cũng hoàn toàn
bái phục Đỗ Long.
“ Đúng vậy. Từ thực lực cá nhân mà nói, anh ta
thật sự rất mạnh. Nhưng… cũng là công tử hào hoa mà thôi” Đoàn Huệ Minh
nghĩ thầm trong lòng.
Vương Bá và Đoàn Huệ Minh mỗi người cầm một chân của Bạch Nghĩa và Sơn Tử, cứ như thế kéo bọn họ ra ngoài. Đỗ Long
lạnh lùng nhìn về phía ba người còn lại, nói:
– Các anh còn ai muốn thử không?
Tề Khải Hoa trơ mắt nhìn Sơn Tử và Bạch Nghĩa bị lôi đi. Lúc bọn họ sắp bị lôi ra cửa, Tề Khải Hoa đột nhiên nói:
– Dừng tay! Đỗ Long, bảo bọn họ dừng tay! Hãy cho chúng tôi chút thời gian. Chúng tôi sẽ suy nghĩ kĩ.
Đỗ Long nói:
– Lão Đoàn! Kéo bọn họ về. Trói chặt lại và tiếp tục trông chừng. Ngày
mai tôi vẫn phải đi làm, không rảnh hao tổn theo bọn họ. Tối mai tôi lại đến. Không cần cho bọn họ ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh. Dù sao bọn họ
không đầu hàng thì chỉ có một con đường chết. Chúng ta cũng không phải
quan tâm đào nhiều hố chôn người nữa… Cứ như vậy, đừng để bọn họ chạy
thoát.
Đoàn Huệ Minh tức giận nói:
– Yên tâm đi! Nhân
chứng sống chúng tôi bắt nhiều rồi, chưa thấy ai trốn được cả. Bọn họ
dám trốn, tôi sẽ một đao một chọc thành cái sàng. Để cho bọn họ từ từ
chảy máu.
Tề Khải Hoa bĩu môi, có chút khinh thường đối với sự uy hiếp của Đoàn Huệ Minh. Nhưng sắc mặt của hai người khác lại có chút
khó coi.
Đỗ Long rời khỏi phòng tập thể hình, chỉ thấy Hạ Hồng Quân đi lại phía hắn ta. Hạ Hồng Quân nói:
– Làm xong rồi sao? Vừa rồi đến văn phòng tìm anh. Nghe nói anh đã đến đây rồi.
Đỗ Long đáp:
– Có chút kết quả rồi. Nhưng muốn có kết quả cuối cùng thì có lẽ phải đợi một thời gian nữa.
Hạ Hồng Quân nói:
– Phải đợi cái gì?
Đỗ Long nói:
– Bọn chúng vẫn rất trung thành với tên kia. Muốn bọn chúng đầu hàng thì vẫn phải đợi bên kia truyền thông tin đến.
Hạ Hồng Quân nói:
– À… Đỗ Long! Anh có rảnh không? Tôi có việc muốn nói với anh.
Đỗ Long cười, nói:
– Bất cứ lúc nào cũng có thể hầu chuyện. Hãy tìm chỗ nào đó từ từ nói đi.
Hạ Hồng Quân đưa Đỗ Long đến một văn phòng khác, trầm giọng nói:
– Hôm nay bên Afghanistan truyền tin đến. Người của chúng ta tương kế tựu kế đánh người của Cia rồi, bị thương khá nặng. Cia ở bên Afghanistan
nhất thời không khôi phục được công việc. Điều này rất có lợi với tình
thế của chúng ta. Cấp trên hỏi tôi, tin tức từ đâu đến. Anh nói xem tôi
nên trả lời thế nào?
Đỗ Long cười đáp:
– Lại nữa rồi. Nếu tôi không giải thích được thì cửa này đến anh cũng không qua nổi.
Hạ Hồng Quân bình tĩnh, nói:
– Nếu như rất khó khăn thì thôi không nói nữa. Nhưng tôi nghĩ, những
người kia rất nhanh sẽ tìm được trên người anh thôi. Đến lúc đó là đến
hỏi anh chứ không phải tôi.
Đỗ Long nói:
– Tôi hiểu. Anh có thể giúp tôi qua loa một chút được không? Cứ nói tin tức có được là từ Cục An ninh Quốc gia là được rồi.
Hạ Hồng Quân lắc đầu nói:– Hành động lần này là Cục An ninh Quốc gia liên hợp với bên quân đội. Cách nói này của anh không thể thực hiện được.
Đỗ Long cũng có chút đau đầu. Chuyện này nên giải thích thế nào đây?
Hạ Hồng Quân thấy hắn ta khó xử, nói:
– Được rồi. Tôi không ép anh nữa. Nhưng trong mấy ngày này, anh tốt nhất
hãy nghĩ ra cái cớ. Rất nhanh sẽ có người đến tìm anh đó.
Nhìn thấy Hạ Hồng Quân có chút thất vọng, Đỗ Long đột nhiên có chút kích động, nói:
– Hồng Quân! Anh thật muốn biết nguyên nhân thật sự sao?
Hạ Hồng Quân nói:
– Anh bằng lòng nói cho tôi thì nói. Tôi sẽ không bắt buộc anh.
Đỗ Long cười mắng:
– Còn nói là không ép tôi. Nhìn ánh mắt kia của anh thì biết, nếu tôi
không nói thì anh không coi tôi là anh em nữa. Thôi được rồi! Tôi có thể cho anh biết. Nhưng anh không được tiết lộ ra ngoài.
Hạ Hồng Quân cả giận:
– Tôi là loại người đó sao? Anh thích nói thì nói. Không nói thì dẹp đi.
Đỗ Long đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn nói:
– Sự việc hết sức quan trọng. Ngay cả người phụ nữ thân mật nhất của tôi, còn có cha mẹ tôi nữa đều không biết bí mật này… Hồng Quân! Anh hãy
nhìn vào mắt tôi. Anh tin tôi không? Từng chữ tôi nói sau đây anh đều
phải tin. Hơn nữa không được tiết lộ cho bất cứ ai biết. Anh có thể làm
được không?
Hạ Hồng Quân nghiêm túc nhìn Đỗ Long, nói:
–
Tôi tất nhiên tin anh rồi. Những câu nói của anh tôi đều tin. Tôi tuyệt
đối sẽ không tiết lộ bí mật của anh cho bất cứ người nào biết.
Trong mắt Đỗ Long chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ. Hắn chậm rãi nói:
– Tốt lắm. Tôi cũng tin anh. Anh là anh em sống chết của tôi. Tôi biết
anh vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi mà. Trong lúc tôi cần giúp đỡ, bất
luận tôi cần anh làm gì, anh sẽ không do dự mà giúp tôi… Đúng không?
Ánh mắt Hạ Hồng Quân mê man chớp một cái rồi lại trong suốt. Anh ta nói:
– Điều đó là đương nhiên rồi. Chúng ta là chiến hữu, là anh em sống chết có nhau mà. Bất luận việc gì tôi đều sẽ giúp anh.
Đỗ Long cười, nói:
– Ừ. Tôi cũng thế. Bất luận có bao nhiêu khó khăn hiểm trở. Chỉ cần anh
yêu cầu, hô một tiếng là được. Bây giờ tôi nói cho anh bí mật của tôi.
Anh không được nói cho người khác nghe. Kể cả bố mẹ, vợ con anh, các anh em khác, đều không được nói. Nằm mơ cũng không được nói…
Hạ Hồng Quân nghiêm túc gật gật đầu, nói:
– Nói đi! Tôi sẽ thay anh giữ bí mật.
Đỗ Long nói:
– Tôi đã giữ bí mật này rất lâu rồi, cũng nên chia sẻ cho anh bí mật lớn
này… Thật ra, tôi không phải là người bình thường. Tôi là siêu nhân… Tôi là Batman… Năng lực tôi có được là rất mạnh.
Hạ Hồng Quân không
thấy kì lạ chút nào. Anh ta ngồi lẳng lặng. Hai mắt nhìn thẳng vào Đỗ
Long, nghiêm túc lắng nghe. Chỉ có điều, thỉnh thoảng trả lời một hai
câu:
– Ừ, thì ra là như vậy… chẳng trách…
Qua giải thích
cặn kẽ của Đỗ Long, Hạ Hồng Quân cuối cùng cũng hiểu được thực lực thật
sự của Đỗ Long. Tất nhiên, để đề phòng anh ta không cẩn thận tiết lộ ra, Đỗ Long đã dùng con ngươi đỏ với anh ta. Hạ Hồng Quân vốn đã rất tin
tưởng Đỗ Long, không có chút nghi ngờ nào đối với động tác nhỏ của Đỗ
Long. Nếu không phải Đỗ Long mà đổi làm một người khác, với ý chí kiên
định của Hạ Hồng Quân, muốn thôi miên anh ta gần như là không thể.
Xuất phát từ sự tôn trọng đối với Hạ Hồng Quân, Đỗ Long không giống như nhà
thôi miên bình thường. Đó là lúc thôi miên kết thúc vẫn để lại cửa sau
chẳng hạn, cũng không để lại cho Hạ Hồng Quân chỉ lệnh gì quá đáng. Hắn
ta chỉ nhẹ nhàng vỗ bàn tay, thu lại con ngươi đỏ lại. Đỗ Long dùng nội
lực, khẽ quát một tiếng:
– Hồng Quân! Điều tôi nói anh hiểu không? Bí mật của tôi đều nói cho anh rồi. Anh có thể thay tôi giữ bí mật không?
Hạ Hồng Quân mở trừng hai mắt, tỉnh lại mà không có cảm giác gì. Anh ta có vẻ hơi kích động nhìn Đỗ Long, nói:
– Đến việc bí mật như vậy anh cũng nói cho tôi. Đỗ Long! Anh đúng là
người anh em tốt của tôi. Anh yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra. Cứ coi như ngay tức khắc tự sát, tôi cũng không nói cho bất cứ ai.