Đỗ Long cúp điện thoại. Tiếp theo đó Trương Văn Diệu phải làm thế nào là tự do y thôi.
Bây giờ Đỗ Long đang ở phân bộ Lỗ Tây công ty Quân Uy. Hắn ta ngồi trên ghế sô pha. Nằm bên cạnh là Hồ Hồng Tuyết vẫn đang ngủ say. Phó Hồng Tuyết
và Âu Dương Đình ngồi bên cạnh bóc hạt dưa.
Sau khi Đỗ Long nhận điện thoại, hắn ta nói với đám người Phó Hồng Tuyết:
– Hai em ở đây, trông coi Tuyết Mai. Anh đi đằng này một lát.
Phòng tập thể hình của công ty Quân Uy hiện tại biến thành phòng giam giữ tạm thời. Hay nói khác đi là phòng hình phạt. Đám người Tề Khải Hoa bị giam ở đây. Năm người bị trói chặt tay chân thành một vòng, ngồi dưới đất.
Bọn họ không bị tra tấn. Đoàn Huệ Minh và Vương Bá ở bên cạnh nhìn bọn
họ chằm chằm.
Đến khi Đỗ Long bước vào, Tề Khải Hoa hừ một tiếng, nói:
– Cục trưởng Đỗ! Anh tại sao không đưa chúng tôi đến cục Công an? Anh làm như này bị coi là giam giữ phi pháp đấy.
Đỗ Long mỉm cười, nói:
– Không sai. Đây chính là giam giữ phi pháp. Vậy thì đã sao? Cứ coi như
tôi kéo các anh đi chôn sống thì cũng không có gì to tát cả. Dù sao mấy
người các anh cũng là nhân vật bị người lãng quên rồi.
Tề Khải Hoa không có động tĩnh gì, cười nói:
– Anh đừng mơ tưởng sẽ có thông tin gì có liên quan đến Lão đại. Có giỏi thì giết chúng tôi đi.
Đỗ Long nói:
– Anh nghĩ tôi có nhất thiết phải có được chứng cứ từ các anh không? Chỉ
cần tôi lấy được những gì trong tay anh ta cũng đủ để giết anh ta rồi.
Tôi không đưa các anh đến cảnh sát là vì tôi cùng loại người với Lão đại của các anh. Anh ta đã dùng các anh để làm việc xấu xa. Tôi cũng có thể dùng các anh làm việc tốt. Lão đại của các anh sắp xong đời rồi. Các
anh có nguyện phản lại và làm việc cho tôi không?
Tề Khải Hoa khinh thường, nói:
– Đừng có nằm mơ! Chúng tôi sẽ không phản bội Lão đại đâu.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
– Rất tốt! Đúng là anh hùng. Tiếc rằng sự trung thành của anh đặt nhầm
chỗ rồi. Tề Khải Hoa! Anh cũng từng là quân nhân. Anh có còn nhớ lời thề của mình không?
Tề Khải Hoa cười nhạt, nói:
– Tất nhiên
là nhớ rồi. Cái thứ đó chỉ có thể lừa được trẻ con thôi. Thật sự xông
vào trận chiến, hai triệu bộ đội của chúng tôi cũng bỏ trốn hơn một nửa
rồi.
Đỗ Long nói:
– Có lẽ anh nói đúng, sẽ có rất nhiều
người bỏ trốn. Nhưng những người ở lại sẽ trở thành trụ cột của nước
nhà. Anh cũng từng là một trong số đó. Anh đừng vì một số hiện tượng bất công trong xã hội mà hủy bỏ hoàn toàn quốc gia và chính phủ của chúng
ta, trở thành kẻ thù của nhân dân. Anh hãy ngẫm lại những việc mà anh đã làm trong những năm qua. Anh thấy có xứng đáng với lương tâm mình
không?
Tề Khải Hoa không phải sinh ra đã là người xấu. Đối mặt
với chất vấn của Đỗ Long, anh ta im lặng không nói gì. Đỗ Long nói với
anh ta:
– Anh tự xét lại mình đi. Trước đây Trương Văn Diệu là
anh hùng. Nhưng anh ta rất nhanh đã trở nên thân bại danh liệt. Các anh
muốn theo anh ta tiếp tục để lại tiếng xấu muôn đời hay là muốn làm
những việc để bù đắp lại những lỗi lầm của mình. Các anh tự quyết định
đi.
– Bù đắp? Bù đắp thế nào đây?
Một người ngồi bên trái Tề Khải Hoa hỏi.
Đỗ Long nói:
– Điều này còn phải hỏi sao? Trước đây Trương Văn Diệu sai các anh làm
việc xấu. Sau này đi theo tôi làm việc tốt. Đây chính là sự bù đắp.
Người đó lại hỏi:
– Anh thật sự không đưa chúng tôi đi ngồi tù sao?
Đỗ Long nói:
– Vậy phải xem biểu hiện của các anh rồi, phải thành thật ăn năn hối cải. Tôi sẽ cho các anh cơ hội. Nếu như chần chừ muốn đục nước béo cò, bị
phát hiện sẽ trực tiếp bị ném vào nhà ngục đó. Tôi cho các anh mấy ngày
để suy nghĩ. Các anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc bỏ chạy. Bởi vì các anh đều là những cao thủ thật sự.
Người đó ủ rũ cúi đầu nhìn đám người Đoàn Huệ Minh đứng ở đằng xa, nói:
– Được rồi… Trong tay anh đã có nhiều cao thủ như vậy, vậy còn cần chúng tôi làm gì?
Đỗ Long thẳng thắn nói:– Bọn họ đều là người tốt. Có một số việc bọn họ làm không được. Nhưng
các anh thì khác. Các anh có thể giúp tôi làm một số việc xấu, hiểu
không?
– Việc xấu ư? Cái này chẳng phải là thương thiên hại lí sao?
Đỗ Long nói:
– Vì quốc gia, vì nhân dân, có một số việc phải có người làm. Việc mà tôi sai các anh làm có thể là cũng không khác việc Lão đại sai các anh làm
lắm. Chỉ có điều hắn ta làm vậy là vì tư lợi cá nhân. Nhưng tôi cao
thượng hơn hắn ta. Tôi sẽ đặt lợi ích quốc gia và lợi ích của nhân dân
lên trước lợi ích cá nhân. Các anh hiểu không?
– Tôi hiểu rồi.
Người đó nói:
-Tôi bằng lòng giúp anh. Đây cũng coi như là bù lại những tội lỗi trước đây. Tôi tên là Lí Thiên Trường, biệt hiệu là Sơn Tử. Xin hãy chỉ giáo!
Tề Khải Hoa cả giận, nói:
– Lão ngũ! Tại sao anh lại không có nghĩa khí như vậy. Anh chớ quên, Lão
tứ, Lão lục và còn cả Lão thất đều chết trong tay hắn ta! Lão đại đối
với chúng ta thế nào? Tại sao anh có thể vong ân bội nghĩa như vậy?
Đỗ Long nói:
– Ai nói bọn họ chết rồi? Chỉ cần các anh trung thành với tôi, rất nhanh
sẽ được gặp bọn họ thôi. Tôi không biết Lão đại đã làm gì đối với các
anh. Nhưng tôi rất rõ, năm đó Cừ Hoàng đã bị Lão đại của các anh vu cáo
hãm hại bỏ tù. Sau đó lại cố ý ban ơn cứu anh ta ra. Những việc này hắn
ta đã làm nhiều rồi. Mục đích chính là chọn ra những nhân tài có thể làm việc cho hắn ta. Các anh tỉ mỉ hồi tưởng lại xem, biết đâu cũng có thể
phát hiện ra điểm kỳ quái.
– Anh nói bậy!
Tề Khải Hoa phẫn nộ mắng:
– Anh chính là kẻ tiểu nhân nham hiểm. Anh vu cáo hãm hại Lão đại. Anh sẽ gặp phải báo ứng!
Đỗ Long lạnh nhạt liếc mắt một cái, nói:
– Ngày dài mới biết lòng người. Tề Khải Hoa! Anh bị mỡ lợn làm mê mờ rồi. Sơn Tử! Anh đứng lên đi cùng tôi sang vách bên cạnh nói chuyện. Những
người khác tiếp tục ở lại đây tự xét lại mình đi.
Sơn Tử đứng
lên. Thân thể anh ta chắc nịch, ngực đập như muốn phá vải băng. Anh ta
chính là người vừa rồi phá kính để vào phòng. Kết quả là đã trúng một
dao.
Đỗ Long rút dao găm cắt đứt dây thừng ở chân tay Sơn Tử. Sơn Tử xoa nhẹ cổ tay. Trong mắt hắn ta thoáng qua một tia khác lạ. Đỗ Long giả vờ không nhìn thấy. Lúc đó, người bên phải Tề Khải Hoa đột nhiên
nói:
– Tôi là Lão tam, hiệu Bạch Nghĩa. Tôi không có hoài bão gì
lớn. Chỉ cần anh cho tôi nhiều ưu đãi, tôi sẽ giúp anh. Bất luận giết
người, phóng hỏa hay là cứu nước cứu dân. Người như tôi anh cần không?
Đỗ Long đáp:
– Cần chứ! Nhưng chỉ cần anh thề sẽ trung thành với tôi, không phản bội
lại tôi. Nếu không anh sẽ chết vô cùng đau đớn đấy. Tôi sẽ đáp ứng các
yêu cầu bình thường của các anh. Nếu như yêu cầu quá đáng quá thì không
có cách nào cả.
Bạch Nghĩa bất đắc dĩ nói:
– Chết tử tế
không bằng tiếp tục tồn tại. Chỉ cần đừng cung cấp cho chúng tôi kém xa
Xích Ký là được. Vậy hãy giải thoát cho tôi đi.
Đỗ Long cũng cắt
dây thừng cho Bạch Nghĩa. Tề Khải Hoa phẫn nộ mắng những kẻ phản bội.
Bạch Nghĩa đá Tề Khải Hoa một cái, cười nhạt nói:
– Tôi chịu đủ cằn nhằn của anh rồi. Bây giờ anh là tù nhân. Chúng tôi là thuộc hạ của Lão đại mới.
Đỗ Long kéo cánh tay Bạch Nghĩa, nói:
– Được rồi. giam anh ta mấy ngày anh ta sẽ chuyển ý thôi.
Đúng lúc này Bạch Nghĩa đột nhiên khẽ lật còng tay ở cổ tay Đỗ Long, uốn
xuống dưới, muốn khống chế Đỗ Long. Đồng thời Sơn Tử ở đằng sau Đỗ Long
cũng đánh bất ngờ hắn ta.
Đoàn Huệ Minh và Vương Bá đứng ở đàng
xa, thấy vậy liền phẫn nộ quát một tiếng rồi chạy lại bên đó. Nhưng nếu
như đợi bọn họ đuổi tới thì đều muộn rồi. Chỉ thấy cổ tay Đỗ Long bất
động ở dưới cúc áo của Bạch Nghĩa. Bạch Nghĩa hết sức sững sờ. Đỗ Long
đột nhiên phát lực, nhấc ngược người Bạch Nghĩa lên. Sơn Tử lấy hết sức
đá vào háng Bạch Nghĩa một cái. Bạch Nghĩa đau đến mức hai mắt trắng dã. Hôm nay anh ta thật xui xẻo. Đây đã là cái chân thứ hai rồi.
Sơn Tử thấy đá nhầm người, vội vàng thu chân lại. Tay của Đỗ Long nhanh như tia chớp nhéo ở cổ anh ta, lạnh lùng nói:
– Chỉ dựa vào các anh mà dám đánh lén tôi sao. Đúng là chán sống rồi! Đi chết đi!
Đỗ Long nắm lấy cổ Sơn Tử, lấy đầu anh ta đập vào đầu Bạch Nghĩa. Hai cái
đầu đập vào nhau bịch một tiếng. Hai người cùng ngất đi. Đỗ Long ném hai người xuống đất, cười nhạt nói:
– Lôi hai kẻ ngu ngốc này đi! Đem lên núi chôn sống! Đúng là những kẻ không biết điều.