– Tề Khải Hoa! Đừng ngoan cố chống cự nữa. Lập tức bỏ hung khí xuống. Giơ tay đầu hàng đi.
Đỗ Long giơ súng lên ngắm chuẩn vào đầu Đạo Ly. Nếu cần thiết, hắn có thể
cho một phát súng bắn vỡ đầu Đạo Ly mà không làm Phó Hồng Tuyết bị
thương chút nào. Nhưng có thể khẳng định rằng điều này căn bản không cần thiết.
Trong lòng Đạo Ly chấn động mạnh. Hắn gào lên thảm thiết:
– Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Ai là Tề Khải Hoa? Các anh mau lùi lại phía
sau, thu súng lại. Nếu không, hãy chuẩn bị nhặt xác cô bé này đi.
Đỗ Long nói mà không mảy may gì:
– Đường đường là người ba lần nhận huân chương danh dự cá nhân cấp một,
vậy mà đến tên mình cũng không dám nói ra sao? Tề Khải Hoa! Hãy bỏ vũ
khí xuống, giơ tay đầu hàng đi. Nếu không thì anh sẽ phải hối hận đấy.
Ai đến bên cạnh anh rồi kìa. Dương Bồi Bồi – vị hôn thê của anh đó, anh
nhận ra không?
Đạo Ly vốn tên là Tề Khải Hoa. Hắn đúng là từng có vị hôn thê tên là Dương Bồi Bồi. Nhưng sau khi trải qua những biến đổi
lớn, Đạo Ly đã nhiều năm không gặp lại cô ấy. Nghe thấy Đỗ Long nói vậy, Tề Khải Hoa thoáng như đang ở trong mơ vậy. Đến đại ca mình cũng không
biết lí lịch của mình. Vậy Đỗ Long làm sao mà biết được? Lẽ nào hắn ta
thật sự đã tìm Dương Bồi Bồi đến sao?
Trong lòng Đạo Ly rối loạn. Hắn ta theo bản năng hướng về phía mà Đỗ Long chỉ. Tay của hắn cũng
thoáng trệch khỏi cổ Phó Hồng Tuyết. Chính cái lệch khỏi quỹ đạo một cm
này đã quyết định số phận thất bại của Đạo Ly.
Phó Hồng Tuyết bị
Tề Khải Hoa che ở trước mặt, chỉ đơn giản là bị trói ngược hai tay.
Nhưng không biết từ lúc nào cô ấy đã giãy ra được. Trong lúc mà tay Tề
Khải Hoa rời cổ cô ra, cô đã truyền tín hiệu đến mắt Đỗ Long. Cô ngay
lập tức hướng thân lên đưa Tề Khải Hoa về sau đỉnh đầu. Tề Khải Hoa bất
ngờ không đề phòng đã bị đè đến sát lưng. Sau đó khuỷu tay Phó Hồng
Tuyết đưa ra sau đánh vào bụng Tề Khải Hoa. Tề Khải Hoa đau đớn. Đang
lúc định có phản ứng thì hai tay Phó Hồng Tuyết đã nắm lấy khuỷu tay
hắn. Cô dùng sức nhéo một cái….
Trong tình huống mặt đối mặt,
Phó Hồng Tuyết gần như không có bất cứ cơ hội nào đánh bại một cao thủ
như Tề Khải Hoa. Nhưng trong không gian chật hẹp, tiến hành công kích
bất ngờ lại là bản lĩnh sở trường của Phó Hồng Tuyết. Tề Khải Hoa nhất
thời không trở ngại gì, lập tức trúng chiêu. Khuỷu tay của Phó Hồng
Tuyết làm cho tay của hắn ta tạm thời không thể dùng sức được. Kết quả
là bị Phó Hồng Tuyết dễ dàng xoay ngược cánh tay phải lại. Đồng thời cô
đoạt lấy dao găm, làm hắn phản chế.
Người ngồi ở vị trí kế bên
tài xế, trong tay không có con tin. Giơ cao hai tay lên, ngây người ra
không dám giúp đỡ gì. Nhưng phía sau vẫn còn có ba kẻ cướp. Bọn chúng
nhìn thấy Đạo Ly bị quản chế, thừa dịp Phó Hồng Tuyết che ở trước mặt
muốn xông lên khống chế lại cô ấy.
Nhưng Âu Dương Đình bị trói
tròn vứt ở ghế sau cũng đã chống lại. Dây thừng ban đầu buộc chặt cũng
bị giãn ra như ảo thuật. Âu Dương Đình như con báo mẹ rướn thân mình
lên. Một chân vung từ dưới lên, đá lên thân kẻ có ý đồ đánh Phó Hồng
Tuyết. Sau đó một cú đánh của cô cắt cổ một kẻ khác. Hai kẻ này, một kẻ
kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Một kẻ im hơi lặng tiếng che cổ họng lại. Cả hai cùng ngã xuống.
Một tên còn sót lại bị sự biến hóa
đột ngột hù dọa. Hắn ta bị đồng bọn bên cạnh xô ngã ngồi ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, có một thanh dao lưỡi sắc bén ở ngay trên mí mắt hắn. Âu
Dương Đình giẫm lên tên địch nắm lưỡi dao, lạnh lùng nói:
– Cấm nhúc nhích! Nếu như dám tùy tiện làm loạn, vậy anh chết chắc rồi.
Đỗ Long thấy tình hình như đã định, liền lên trước kéo cửa khoang xe ra.
Đầu tiên bắt tên ngã đau đớn qua đường vứt lên xe. Ngay sau đó một kẻ
khác mà bị Âu Dương Đình dùng giày cao gót giẫm lên cổ đồng thời dùng
đầu gối thụi vào cột sống.
Đám người Hạ Hồng Quân giả trang cảnh
sát, nhanh chóng khống chế những người khác. Đỗ Long quan tâm đi ra hàng sau. Hắn chỉ thấy Hồ Tuyết Mai đang nằm dựa vào lưng ghế ngáy o..o.
– Vẫn may chỉ là trúng súng gây mê.
Đỗ Long nói với Đoàn Huệ Minh – người mà đang theo sát và vô cùng lo lắng.
Đoàn Huệ Minh trừng mắt nhìn hắn, nói:
– Chỉ cần ở cùng với anh thì đều xui xẻo cả.
Đỗ Long cười gượng một tiếng. Những lời này của Đoàn Huệ Minh thật sự cũng có cái đúng. Đối với Hồ Tuyết Mai mà nói, trận tai bay vạ gió này do Đỗ Long cố ý dung túng mới xảy ra. Nếu không, dựa vào năng lực của hắn
hoàn toàn có thể trực tiếp bao vây hang ổ của bọn Tề Khải Hoa và đồng
thời bắt được bọn chúng.
Tất nhiên, Đỗ Long cũng có những suy tính của mình. Điều này không nói người ngoài cũng biết.
Bọn Tề Khải Hoa nhanh chóng bị nhét vào xe cảnh sát và bị đưa đi. Chiếc xe
minibus kia cũng bị người ta lái đi. Vốn cũng không có xe nào trên
đường, ngay lập tức đã trở lại vẻ yên tĩnh.
Văn phòng Cục trưởng cục Công an ở xa thành phố Song Môn. Trương Văn Diệu đang lo lắng chờ
đợi. Đã đêm khuya rồi, Trương Văn Diệu vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi. Từ sau ngày bị Đỗ Long lẻn vào nhà hãm hại, Trương Văn Diệu có chút không dám
về nhà qua đêm. Hắn ta biết bọn Đạo Ly đêm nay sẽ hành động. Mặc dù tin
vào năng lực của Đạo Ly nhưng không biết tại sao tim Trương Văn Diệu vẫn không khỏi lo lắng. Hắn ta có dự cảm không tốt. Thời gian trôi qua, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Điện thoại di động đặt trên mặt bàn rung lên. Trương Văn Diệu cầm lên. Đó là số điện thoại
trước đó đã gọi rồi. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhận điện thoại,
nói:
– A lô! Tình hình thế nào rồi?
Trong điện thoại vẳng
lại tiếng cười đắc ý của Đỗ Long. Lòng Trương Văn Diệu nhất thời trầm
xuống. Hắn ta chỉ nghe thấy Đỗ Long nói:
– A lô! Là Lão đại đấy
ư? Chúng ta thất bại rồi. Toàn quân đã bị diệt… Bát tuấn chỉ còn lại anh thôi. Khi nào đi đầu hàng tự thú cùng nhau ngồi tù nhé?
Trương Văn Diệu chỉ cảm thấy một luồng khí độc hướng lên từ ngực bụng. Hắn ta giận giữ hét:
– Đỗ Long! Mày…. ặc
Trương Văn Diệu cổ họng ngòn ngọt, phun ra máu tươi. Bản báo cáo trước mặt và mặt bàn loang lổ màu đỏ sẫm. Đông Long ân cần hỏi:
– Lão đại! Anh làm sao thế? Phải chú ý sức khỏe chứ. Nhất thiết không
được để cảm lạnh, cũng đừng tức giận. Nếu không sẽ không tốt cho sức
khỏe đâu. Có biết câu cười một cái sẽ trẻ mười năm không? Phải duy trì
tâm trạng vui vẻ nhé.
Đỗ Long ở đó nói những lời vô ích. Trương
Văn Diệu khó khăn lắm mới kìm được lửa giận trong lòng. Anh ta hít một
hơi thật sâu, nói:
– Đỗ Long! Tên khốn khiếp này! Mày đang làm cái quái gì trên người tao thế này.
Đỗ Long cười hì hì, nói:
– Có sao? Tại sao tôi không nhớ nhỉ? Cục trưởng Trương! Những câu nói vừa rồi của tôi anh phải ghi nhớ đó. Nếu không anh hùng trẻ tuổi mất sớm
thì không thể trách tôi được.
Trương Văn Diệu xác nhận, vấn đề của mình xuất hiện là ở Đỗ Long. Hắn ta tức giận đến mức cắn răng mình, căm hận nói:
– Tên họ Đỗ Kia. Tao mới mày không thù không oán. Tại sao lại muốn dùng những thủ đoạn thâm độc với tao.
Đỗ Long nói:
– Thủ đoạn thâm độc? So với những gì anh đã làm, cái này nào có phải thâm độc gì? Lúc anh cử người đến giết tôi, tại sao không nghĩ như vậy? Cục
trưởng Trương! Tôi thừa nhận, anh làm việc rất chu đáo chặt chẽ. Có thể
coi như tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn. Ngay cả tôi cũng rất khó bắt
được điểm yếu của anh. Hơn nữa anh lại có bối cảnh rất lớn. Vì vậy công
an, kiểm sát, tòa án đều không có cách nào bắt anh. Nhưng anh lại gặp
phải tôi. Anh nói đúng, tôi rất giống anh. Khi làm chuyện gì có khi
không từ thủ đoạn nào. Tôi cho rằng anh đáng chết thì anh sẽ không có
kết cục tốt đẹp đâu. Nếu như anh vẫn giữ được tâm thế bình tĩnh và sống
được một năm. Nếu như cả ngày vẫn muốn hại người thì sống được nhiều
nhất cũng không quá ba tháng đâu. Có nhiều thời gian như vậy, anh có thể nghĩ thật kĩ. Tại sao bản thân mình lại rơi vào tình cảnh như vậy. Nếu
như sớm tỉnh ngộ, có lẽ anh sẽ có kết cục tốt hơn. Nếu không, vào ngày
anh chết, tôi sẽ giao nộp tất cả chứng cứ phạm tội của anh cho Ủy ban Kỷ luật thậm chí tuyên bố trên mạng nữa. Anh tự lo liệu đi.