Đỗ Long trả lời rất sảng khoái, trong lòng kỳ thật đang phát sầu. Kết
hôn không phải chuyện đơn giản như đi chơi, kỳ thật thân phận của Đường
Lệ Phượng bày ra ỏ đó, hôn lễ nhất định sẽ kinh động rất nhiều người. Là em trai kết nghĩa của Đường Lệ Phượng, Đỗ Long có thể không có mặt sao? Đỗ Long mà Lý Văn Quân đóng giả có thể làm bậy một chút ở một số trường hợp nào đó, ở hiện trường hôn lễ của Đường Lệ Phượng, y có thể ứng phó
được không?
“Mặc kệ, đi một bước tính một bước thôi.” Đỗ Long
đành châm điếu thuốc, vừa hút vừa gọi điện chúc Tết lãnh đạo, sau đó là
đám anh em của hắn.
Sau khi Đỗ Long trở về vẫn không có liên lạc
với Hạ Hồng Quân, vì bọn Hạ Hồng Quân cũng đều tự ai mấy về nhà ăn Tết.
Sau khi Hạ Hồng Quân nói tiếng chúc Tết với hắn, liền hỏi:
– Đỗ Long, cậu nói chuyện với Tiểu Mai chưa?
Đỗ Long cũng vẫn chưa gặp được Hồ Tuyết Mai, hắn nói:
– Tôi không có gặp được cô ấy, trong điện thoại ngược lại nói chuyện mấy
lần, cũng không có nói lâu. Nhưng tâm tình của cô ấy hình như rất tốt,
có lẽ không cần lo lắng cho cô ấy đâu.
Hạ Hồng Quân nói:
– Di động cô ấy luôn tắt, lúc nãy tôi gọi điện tới nhà cô ấy, người nhà
cô ấy nói năm nay cô ấy không về nhà, chỉ là gửi chút tiền về. Tôi luôn
cảm thấy có gì đó không đúng. Đỗ Long, nếu cậu vẫn có thể liên lạc với
cô ấy, gặp cô ấy thì nói chuyện hỏi han cô ấy nhé. Chỉ cần cô ấy vui,
cái khác tôi cũng mặc kệ.
Đỗ Long nói:
– Thấy cậu nói lời
này, hình như tôi giống như sẽ hại cô ấy… Tôi tận lực rồi, cảm thấy bây
giờ cô ấy hình như đang lẩn tránh tôi…
Hạ Hồng Quân nói:
– Qua mấy ngày nữa có nhiệm vụ, xem ra cô ấy là không đến kịp. Bây giờ cô ấy ở trạng thái này, cũng không thích hợp làm nhiệm vụ. Cứ như vậy nhé, sau khi cậu gặp được cô ấy thì gọi điện cho tôi.
Đỗ Long nói:
– Lại muốn ra nước ngoài à? Cẩn thận một chút.
Hạ Hồng Quần nói:
– Yên tâm, tôi sẽ cận thận, nhiệm vụ này cũng không khó…
Đỗ Long gọi điện chúc Tết Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh nói:
– Đỗ Long, tối qua tôi và Tư Nhạn thương lượng một chút, chúng tôi quyết
định Mồng 5 bày rượu, tới lúc đó cậu phải làm phù rể cho tôi đấy.
Chân mày của Đỗ Long khóa chặt, Thẩm Băng Thanh bọn họ cũng thật là biết
chọn thời gian, sao có thể gom một cục, cái này bảo hắn làm sao phân
thân tham gia hôn lễ của hai bên đây ah!
Thật không dễ dàng mới
gọi điện chúc Tết gần xong. Đỗ Long nhớ đến lời nói của Hạ Hồng Quân,
liền gọi điện cho Phó Hồng Tuyết. Vì hắn biết Hồ Tuyết Mai ở cùng Phó
Hồng Tuyết, đi Giang Tây rồi.
Phó Hồng Tuyết vui mừng tranh nói trước:
– Chủ nhân, Năm mới vui vẻ. Anh một mình ở Lỗ Tây có phải cô đơn không?
Em và Tiểu Đình thương lượng rồi, chúng em Mồng 4 thì trở về.
Đỗ Long nói:
– Năm mới vui vẻ! Các em nhanh như vậy thì trở về rồi à? Không phải nói phải ở đến ngày 10 sao?
Phó Hồng Tuyết hạ thấp giọng, nói:
– Tối qua mẹ Tiểu Đình thăm dò, hy vọng cô ấy có thể đưa tiền cho em trai cô ấy mua nhà. Tiểu Đình hứa đưa một số tiền, kết quả em trai cô ấy vẫn chê ít, làm mọi người đều rất không vui. Nếu đã như vậy, vậy chúng em
nên đi sớm một chút.
Đỗ Long cười nói:
– Thái độ của Tiểu Đình thế nào? Cô ấy nghĩ thế nào.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Thái độ của cô ấy rất kiên quyết, tất cả của cô ấy đều là của chủ nhân, cô ấy không thể tùy tiện tiêu xài bậy tiền của chủ nhân. Vả lại ba mẹ
cô ấy cũng không thể nuông chiều con trai như vậy.
Đỗ Long nói:
– Tiểu Đình làm rất đúng, lúc cần cự tuyệt thì phải cự tuyệt. Nhưng các
cô cũng không cần tức giận, tư tưởng phong kiến mấy ngàn năm nghĩ không
phải dễ dàng như vậy thì thay đổi. Nuôi con dưỡng già, con gái là bát
nước đổ đi mà… Nếu sống không vui thì về đây, tôi vẫn nhớ các cô.
Phó Hồng Tuyết cười hì hì nói:
– Chúng em cũng nhớ chủ nhân, chủ nhân nhớ chị Tuyết Mai không?
Đỗ Long nói:
– Em cứ thích làm loạn, đợi lúc cô ấy biết em là đang gạt cô ấy, cẩn thận cô ấy biết trở mặt.
Phó Hồng Tuyết cười nói:– Chỉ cần chủ nhân che giấu cho em, chị ấy làm sao có thể biết chứ? Chủ nhân anh nói đúng không? Rất nhớ à…
Đỗ Long nói:
– Anh cũng rất nhớ… quất em mười mấy roi, xem em còn dám làm bậy!
Phó Hồng Tuyết khanh khách cười lên. Đỗ Long cũng hết cách với cô, cô bé
này thật là đùa dai, không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận
giọng điệu đó…
Sau đó Lại Phương Bình thuận lợi bị bắt, vụ án của Tôn Hạo Long xem như hoàn toàn phá xong. Tôn Hạo Hổ làm việc rất gọn
gàng sạch sẽ, ngày thứ hai nhận được giấy chứng tử thì anh y được đưa đi hỏa táng, tro cốt chuyển lên núi. Dùng lời nói của y mà nói như vậy khá tiết kiệm, sau này cũng khá bớt chuyện. Sau này Tết thanh minh trong
nhà đốt mấy nén hương tùy tiện cúng bái là được, mộ phần lớn hơn nữa sớm muộn cũng bị người ta đào lên, cần gì lãng phí tiền bạc?
Đỗ Long tham gia lễ truy điệu đơn giản của Tôn Hạo Long, cũng phát ngôn trên lễ truy điệu. Hắn là khách tôn quý nhất trong lễ tang, cả nhà Tôn Hạo Hổ
vô cùng cảm kích hắn.
Đêm đó Tôn Hạo Hổ một mình ngồi trong nhà
uống rượu giải sầu, di động đột nhiên vang lên. Tôn Hạo Hổ thấy số điện
thoại lạ thì liền từ chối nghe. Bây giờ y không muốn nhận bất cứ cuộc
điện thoại nào. Nhưng tiếng chuông điện thoại một lần lại một lần vang
lên, cuối cùng Tôn Hạo Hổ nhận nghe. Vốn y muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ
tới dặn dò của Đỗ Long, sau khi y hít sâu hỏi:
– Ai đấy, hôm nay tôi tâm tình không tốt, không có chuyện gì đừng đến làm phiền tôi.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp:
– Tôi biết cậu tâm tình không tốt, nếu có thể làm cậu trút giận, phải
chăng tâm tình cậu tốt một chút? Ví dụ như giúp cậu tiêu diệt người hại
chết anh cậu v.v…
Tôn Hạo Hổ sửng sốt, hỏi:
– Ông là ai?
Giọng nói trong điện thoại truyền ra:
– Tôi là Batman…
Lúc Đỗ Long nói chính hắn cũng có chút cảm giác buồn nôn. Nhưng phản ứng
của Tôn Hảo Hổ lại hoàn toàn không giống, y vui mừng nói:
– Batman? Ông là Batman? Tôi dựa vào cái gì tin ông là Batman? Tại sao ông lại muốn giúp tôi báo thù?
Đỗ Long nói:
– Nội trong ba ngày tôi sẽ làm kẻ chủ mưu và sát thủ hại chết anh cậu
chịu trừng phạt. Cậu chờ xem, tới lúc đó cậu biết tôi có phải đang gạt
cậu không.
Tôn Hạo Hổ truy hỏi:
– Tại sao ông muốn giúp tôi?
Đỗ Long nói:
– Vì cậu là người tốt, và tôi có chút chuyện cần cậu giúp, cậu chịu giúp tôi không?
Tôn Hạo Hổ cảnh giác lên, y nói:
– Tôi trên có già dưới có trẻ, chuyện phạm pháp tôi không làm!
Đỗ Long nói:
– Chỉ là tôi nghe nói cậu thủ nghệ rất giỏi, hy vọng cậu có thể giúp tôi
làm một dụng cụ hơi đặc biệt… Thấy qua Batman và Ironman chưa? Bọn họ
đều có thể tự mình thiết kế trang bị hoặc có người giúp bọn họ thiết kế
và chế tạo trang bị…
Tôn Hạo Hổ thoải mái nói:
– Cái này
ngược lại có thể. Ông muốn tôi giúp ông làm trang bị gì? Tôi biết không
biết về khoa học kỹ thuật cao, tôi chỉ biết một chút về lắp ráp sữa chữa dụng cụ máy móc thôi…
Đỗ Long cười nói:
– Như vậy là đủ
rồi, yêu cầu của tôi cũng không cao. Tôi cần một ít dụng cụ giúp ích cho việc leo tường. Tôi cùng cần cầu giúp tôi sửa đổi chiếc xe một chút.
Tôi không hy vọng ngày nào đó bị cảnh sát đuổi tới nhà.
Tôn Hạo Hổ nói:
– Chỉ những cái này?
Đỗ Long nói:
– Không khác gì mấy, tạm thời chỉ nghĩ tới số này, cậu muốn giúp tôi không?
Tôn Hạo Hổ hai mắt sáng lên, nói:
– Ông giúp tôi giết hai tên khốn đó, thì tôi giúp ông làm thiết bị. Tuy
tôi không có năng lực tự mình đi trừ bạo giúp yếu, thay trời hành đạo,
nhưng tôi có thể giúp ông làm như vậy. Chủ ý này đúng là rất hay, cuối
cùng tôi tìm được mục tiêu của cuộc đời rồi.