– Ma quỷCầm thú Diệp Vũ Văn khóc nức nở, miệng không ngừng lẩm bẩm.
– Đến ngay đây, đừng lầm bầm nữa. Nếu khiến Hoa thiếu gia không vừa ý, cô tự đi giải thích đi. Đỗ Long nói không chút khách khí, đồng thời hai
tay hắn dùng sức, nhấc hai mông của Diệp Vũ Văn lên.
Đến giờ
Diệp Vũ Văn nằm trên lưng Đỗ Long. Đỗ Long rốt cuộc đã hoàn thành tâm
nguyện cõng Diệp Vũ Văn. Chỉ là Diệp Vũ Văn lại không tự nguyện, mắt cá
chân trái của cô vốn trắng nõn, giờ đã sưng tím đến đáng sợ. Chân không
đi giày, đôi tất lưới tới gót chân, chỉ lộ ra một nửa đôi chân nhỏ trắng như tuyết, tương phản với vết sưng ở mắt cá chân, khiến người ta không
nén nổi động lòng, lại khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Diệp Vũ
Văn đối với Đỗ Long là vừa hận vừa sợ, buổi sáng sớm nay đối với cô mà
nói giống rơi xuống địa ngục đáng sợ. Đỗ Long giống như ma quỷ, sau khi
làm chuyện đó, lại ép Diệp Vũ Văn quay, chụp lại video, ảnh nhục nhã đó. Sau khi huấn luyện đặc biệt kết thúc, Diệp Vũ Văn lần đầu tiên nếm cảm
giác không được làm người, thật giống như huấn luyện viên lúc đó. Diệp
Vũ Văn sinh ra một loại ý thức sợ hãi, phục tùng đối với Đỗ Long.
Nghĩ đến chân của mình vừa rồi mới suýt chút nữa là rơi xuống núi đá không
biết bị trẹo đến thế nào, Diệp Vũ Văn run rẩy đứng lên. Lúc Đỗ Long tự
mình giúp Diệp Vũ Văn mặc quần áo, lúc hắn cầm chiếc chân non nớt có thể xem là hoàn mỹ không muốn rời, trong lòng Diệp Vũ Văn không khỏi có
chút kiêu ngạo. Đã từng có công ty quảng cáo bỏ ra số tiền lớn mời Diệp
Vũ Văn chụp tất chân quảng cáo, Diệp Vũ Văn cự tuyệt không chút do dự,
bởi vì cô cảm thấy đôi chân của mình là thứ hoàn mỹ nhất trên cơ thể
mình, giá công ty đó đưa ra căn bản không xứng với giá trị của nó.
Đang lúc Diệp Vũ Văn nghĩ Đỗ Long bị đôi chân hoàn mỹ của cô ta mê hoặc, Đỗ
Long bỗng nhiên lắc đầu, sau đó hai tay vặn một cái, thế là chân Diệp Vũ Văn liền bị biến thành hình dạng này. Lúc Diệp Vũ Văn đau đớn nước mắt
lưng tròng, không hiểu nổi nhìn Đỗ Long, Đỗ Long lại tủm tỉm cười nói: – Những thứ quá hoàn mỹ thì không được lâu dài, bộ dạng như bây giờ mới
tốt!
Sự hà khắc của Đỗ Long thực sự kích thích đến Diệp Vũ Văn.
Cô ta chắc chắn, chỉ cần Đỗ Long cần, hắn sẽ dùng cách thức tàn nhẫn
nhất tra tấn cô, cho dù trước mắt có là Hoa Nghĩa Cường, hắn cũng sẽ
không chút do dự làm như vậy.
Nghe trách cứ của Đỗ Long, Diệp Vũ Văn không dám khóc nữa, cô cố gắng điều chỉnh tâm lý, dùng khăn giấy
lau đi nước mắt trên mặt Trong lòng ôn lại lý do thoái thác Đỗ Long chỉ
cho cô ta trên đường, đợi chút nữa còn phải lại phối hợp với Đỗ Long
diễn kịch. Sau đó, cô sẽ chạy càng xa càng tốt, không bao giờ muốn gặp
lại Đỗ Long nữa.
Lúc Đỗ Long cõng Diệp Vũ Văn xuất hiện trước mặt mọi người, Hoa Nghĩa Cường và chị Lâm đang nghỉ phơi nắng, giật nảy
mình. Tuy rằng cơ thể họ vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn chạy ra đón chào
ngay. Chị Lâm suốt ruột nhất, cô lo lắng hỏi: – Làm sao vậy? Làm sao
vậy? Tiểu Văn, chân của cô
Diệp Vũ Văn cố gắng hết sức dùng
giọng điệu thoải mái nói: – Không sao đâu, chỉ là va quệt nhẹ thôi, Đỗ
Long nói ngày mai sẽ hết thôi.
Chị Lâm lập tức oán giận đứng
lên: – Sao lại không cẩn thận như vậy, cục trưởng Đỗ, sao anh lại không
chăm sóc tốt tiểu Văn vậy, anh không biết tiểu Văn vốn được nuông chiều
sao
Sắc mặt Diệp Vũ Văn không vui nói: – Được rồi, chị Lâm, đừng nói nữa, là tôi tự làm trẹo chân mình, chị trách Đỗ Long làm gì? Được
rồi, Đỗ Long, thả tôi xuống đi, cảm ơn anh đã cõng tôi đoạn đường về.
Chị Lâm, chị đỡ tôi về phòng đi.
Chị Lâm giúp Diệp Vũ Văn về,
còn thấp giọng oán giận. Diệp Vũ Văn đầy bụng tức giận đang không có chỗ nào xả giận, gặp chị Lâm không ngừng lải nhải, cô bực mình nói: – Chị
Lâm, tôi đã nói rất nhiều lần với chị rồi, sao chị vẫn nhiều lời như
vậy, từ ngày mai chị không cần theo tôi nữa.
Chị Lâm nghe thấy
lời nói tuyệt tình của Diệp Vũ Văn liền hoảng sợ, vội vã cầu khẩn, nhưng Diệp Vũ Văn không đổi ý. Chị Lâm thấy cô ta tuyệt tình như vậy, lại nhớ tới hàng ngày phải chịu đựng cô ta, cô cũng bạo phát. Chị Lâm giận dữ
đẩy Diệp Vũ Văn ngã xuống đất, chỉ vào mũi cô ta mắng: – Diệp Vũ Văn, cô cũng quá tuyệt tình rồi. Nếu không phải tôi chăm sóc cô cẩn thận, cô có thể có ngày hôm nay? Cô lại vì một việc nhỏ lại muốn hất cẳng tôi! Cô
nghĩ cô là ai? Tôi cằm ràm một chút, không phải vì muốn tốt cho cô sao?
Cô cho rằng tôi thực sự thích công việc trong ngoài không phải người này sao? Tôi nói cho cô biết, lão nương đây không thèm! Ở đâu tôi cũng có
thể sống tốt hơn, không cần đợi đến ngày mai, bây giờ tôi đi luôn! Diệp Vũ Văn nhìn chị Lâm có chút luống cuống, đại minh tinh bị làm hư không
ngờ người khác cũng có hỷ nộ ái ố như mình. Chị Lâm không chút do dự
xoay người rời đi, Diệp Vũ Văn luống cuống, cô ta kêu lên: – Chị Lâm,
chi Lâm, xin lỗi, tôi sai rồi Chị đừng đi!
Bước chân của chị Lâm hơi dừng lại, nhưng cô vẫn tiếp tục rời khỏi căn phòng. Diệp Vũ Văn trơ trọi ngồi dưới đất, Hoa Nghĩa Cường bước đến muốn đỡ cô ta đứng lên,
Diệp Vũ Văn hét lớn; – Đừng lại đây, tôi không cần các người thương hại, các người tránh xa tôi ra
Hoa Nghĩa Cường đau xót nhìn Diệp Vũ
Văn, nghe thấy Đỗ Long ở bên cạnh than nhẹ. Hoa Nghĩa Cường bỗng xoay
người, thấp giọng nói với Đỗ Long: – Đỗ Long, sáng nay đã xảy ra chuyện
gì vậy? Vũ Văn giống như không bình thường cho lắm.
Đỗ Long nhún vai, nói: – Không xảy ra chuyện gì hết, cô ấy vẫn vui vẻ, đến khi bị
trật mắt cá chân, chắc là do làm trễ lịch quay phim?
Hoa Nghĩa
Cường nói: – Ôi, phải làm sao bây giờ? Chị Lâm tuy hơi nói hơi nhiều,
nhưng trong công ty đã xem như người đại diện tương đối tốt rồi
Đỗ Long nói:
– Tôi, cam đoan không có vấn đề gì.
Một lúc sau chị Lâm đem theo túi đồ đi ra, cô trầm mặt bước ra ngoài. Diệp
Vũ Văn nhìn chị Lâm hết sức tội nghiệp, nhỏ giọng gọi một tiếng chị Lâm, nhưng chị Lâm lại không để ý. Đỗ Long nghênh tiếp trước, nói: – Chị
Lâm, chị không thể đi.
Chị Lâm quay đầu ngạo nghễ nhìn Đỗ Long nói: – Dựa vào cái gì mà không thể đi? Chẳng lẽ cục trưởng Đỗ muốn bắt tôi lại?
Đỗ Long nói: – Chị Lâm, bây giờ là lúc Diệp tiểu thư rất cần có chị. Nếu
như bây giờ chị đi, người xưa nói chính là hãm chủ bất nghĩa, còn hiện
đại, tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ chị cũng khó mà tìm được công
việc tốt. Đương nhiên, không phải tôi uy hiếp chị, chẳng qua là tôi
thấy, tình cảm của chị và Diệp tiểu thư, không đến mức chỉ vì một chuyện nhỏ mà trở mặt như vậy? Diệp tiểu thư đã nói xin lỗi chị rồi, xem như
một người đại diện chuyên nghiệp, thậm chí xem như là một trưởng bối,
chị tha thứ cho cô ấy đi.
– Chị Lâm Diệp Vũ Văn đáng thương nhấc chiếc chân trên mặt đất đứng dậy, sau đó nhảy lại bên người chị Lâm. Cô nằm bò trong tay chị Lâm, cầu khẩn nói: – Chị Lâm, chị tha thứ cho tôi
đi, về sau tôi không dám vậy nữa. Đỗ Long nói chân của tôi ngày mai có
thể bình phục hoàn toàn, ngày mai chúng ta trở về đoàn phim được không?
Đỗ Long cười nói: – Tối nay tôi xoa bóp cho cô một chút, đảm bảo sáng mai
cô có thể chạy nhảy được. Y thuật của tôi rất lợi hại đấy, không tin mọi người có thể hỏi nhân viên phục vụ, hoặc là ngày mai đến phòng vinh dự
của đồn công an xã Mãnh Tú xem họ trao cờ thưởng cho tôi.
Chị
Lâm hít vào một hơi, than nhiên nói: – Không dám làm phiền cục trưởng
Đỗ, đoàn phim có thầy thuốc chuyên nghiệp. Sáng mai chúng ta trở về đoàn phim, tiểu Văn, tôi đỡ cô về nghỉ ngơi.