– Vâng Diệp Vũ Văn khẽ giọng đáp, chị Lâm đỡ cô đi tới phòng khách. Lúc
sắp đi lên cầu thang, Diệp Vũ Văn quay đầu liếc Đỗ Long một cái, Đỗ Long nhìn cô cười đắc ý. Diệp Vũ Văn giống như con thỏ con bị giật mình, vội vàng quay đầu trở lại.
Hoa Nghĩa Cường đứng ở bên cạnh Đỗ Long
nói: – Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy bể, tiểu Văn sao lại lãnh đạm
với tôi như vậy Ôi, hôm nay vốn là một cơ hội tốt, lại không thắng được
cái bụng Tiểu Văn nhất định là trách tôi không cùng cô ấy đi leo núi
Đỗ Long cười nói: – Anh đừng nghĩ lung tung, Diệp tiểu thư của tôi rất tốt đấy, mỹ nữ mà, thỉnh thoảng uốn éo rắc kiều dưới tóc cũng là bình
thường. Sáng mai hồi phục rồi, a, tôi sắp khốn khổ rồi, tôi về trước ngủ một giấc, không cần gọi tôi ăn cơm đâu.
– Cậu chờ một chút! Hoa Nghĩa Cường bắt lấy bả vai Đỗ Long, hung tợn trừng mắt nói: – Tên tiểu
tử thối này, tôi theo đuổi cô ấy mấy năm nay cũng chưa được sờ vào người cô ấy, cậu được lắm, không những cõng cô ấy xuống núi, hơn nữa chắc
chắn có sờ qua chân cô ấy rồi đúng không?
Đỗ Long cười khổ nói: – Anh Hoa, cái này cũng không nên trách tôi, chẳng lẽ tôi lại vứt cô ấy ở trên núi một mình? Hay là anh thấy tôi dùng cách nào tốt hơn mang cô ấy xuống núi? Về phần mát xa, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho cô ấy cứ thế
đau đớn sao?
Hoa Nghĩa Cường nói:
– Tôi mặc kệ, tên khốn nhà cậu chiếm tiện nghi của tiểu Văn, tôi thật muốn bóp chết cậu!
Đỗ Long nhìn hắn chắp tay thở dài nói: – Anh Hoa, tôi không phải cố ý,
thật sự không phải, anh bỏ qua cho điểm không phải này cho tiểu đệ đi.
Hoa Nghĩa Cường nói: – Muốn tôi bỏ qua, cậu phải tạo cơ hội cho tôi tiếp cận cô ấy, hiểu chưa?
Đỗ Long cười khổ, gật gật đầu nói: – Tôi sẽ cố hết sức.
Hoa Nghĩa Cường nó:
– Nhất định phải làm được! Nghe rõ chưa!
Hoa Nghĩa Cường lại quay ngoắt, mặt dày cười ha hả nói: – Đỗ Long, chân
tiểu Văn có non hay không? Có trơn hay không? Ở góc độ gần như vậy, nhất định rất thích đúng không?
Đỗ Long cau mày dùng ánh mắt là lại
nhìn Hoa Nghĩa Cường, nói: – Anh Hoa, cô ấy là cô gái anh thích, theo
tôi, thảo luận mấy chuyện này có chút không ổn?
Mặt Hoa Nghĩa Cường mê mẩn nói: – Chúng ta là anh em mà, nói chút thì có sao? Nói đi, cảm giác như thế nào?
Đỗ Long nói:
– Chuyện này thật sự không biết nói thế nào, nếu anh muốn biết, có cơ hội thì tự mình sờ đi. Tôi mệt rồi, về ngủ đây
Đỗ Phong nhìn Hoa Nghĩa Cường phất tay, trở về phòng. Hoa Nghĩa Cường chỉ
có thể ở đó tự mình ý dâm. Đỗ Long trở về phòng, phát hiện Phó Hồng
Tuyết và Âu Dương Đình đang trốn trên giường của hắn, dùng chăn chăn đắp trùm lên người. Thấy Đỗ Long bước vào, bọn họ xốc chăn lên đứn dây,
chạy tới chỗ Đỗ Long, cả người chỉ mặc chiếc quần lót.
– Các em bụng không sao chứ? Đỗ Long hỏi.
Phó Hồng Tuyết cười đắc ý nói: – Vừa về đến liền nhổ ra rồi, bụng chỉ có
chút không thoải mái mà thôi. Không giống như Hoa thiếu gia với chị Lâm
kia, phun ra được rồi mà còn rồi tinh rối mù
Đỗ Long cười nói: – Không sao là tốt rồi, các em không ở phòng mình nghỉ ngơi, tìm anh làm gì?
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình ngửi người Đỗ Long vài cái, Phó Hồng Tuyết
cười hì hì nói: – Chủ nhân, bộ dạng anh đầy gió xuân, nhất định là rất
thuận lợi? Diệp Vũ Văn bị anhCái đó rồi đúng không?
Đỗ Long đem ba lô đưa cho Phó Hồng Tuyết nói: – Đều chụp được rồi, tự mình xem đi. Hai người hoan hô, đặt ba lô xuống giường, sau đó liền từ bên trong lấy ra camera, mở màn hình lên.
Hai cô vừa bình luận, thỉnh thoảng nói chủ nhân thật mãnh liệt, thật là lợi hại các loại, các cô cũng bình luận dáng người Diệp Vũ Văn một phen.
Cuối cùng, hai cô có chút tiếc nuối nói với Đỗ Long: – Chủ nhân, sao
ngài đối với cô ấy ôn nhu như vậy? Lúc trước ngài không đối với chúng em như vậy, hay làChủ nhân thấy cô ta xinh đẹp hơn chúng em nên thích cô
ta hơn?
Đỗ Long cười nói: – Không phải, đừng nghĩ lung tung, sở
dĩ tôi đối với cô ấy dịu dàng hơn chút, chẳng qua là vì thân phận cô ta
có chút đặc biệt, lại có Hoa thiếu gia nữa. Tôi không có cách nào khống
chế lâu cô ta lâu dài, chỉ có thể ý tứ thôi, nhưng tin là đã để lại ấn
tượng khắc sâu với cô ấy. Hơn nữa trong tay chúng ta có video và ảnh
chụp, còn sợ cô ta chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?
Âu Dương Đình nói:
– Cô ta không chạy sao? Thân phận cũng bị bại lộ rồi.
Đỗ Long nói: – Ai nói cô ta bị bại lộ? Nếu cô ta kỹ xảo một chút, thông
minh một chút sẽ tìm được cái cớ che dấu sự tình. Đoàn Kết Xã thật không dễ gì bồi dưỡng được một mỹ nữ sát thủ cao cấp như vậy, sẽ không dễ
dàng vứt bỏ đâu.
– Ah Phó Hồng Tuyết hưng phấn, nói: – Nói như vậySớm muộn gì em đều có cơ hội thay chủ nhân chăm sóc cho cô ta rồi?
Đỗ Long nhìn cô, mỉm cười nói: – Cô đúng là cao tay rồi, ăn trong bát nhìn trong nồi. Thu thập tốt sư tỷ sư muội của cô đi thôi. Diệp Vũ Văn cô
làm không được đâu, tôi phải tự mình ra tay, cô nhiều nhất cũng chỉ ở
bên cạnh tôi quan sát thôi.
Phó Hồng Tuyết cười hì hì nói: – Có
thể quan sát cũng tốt Chủ nhân, ngài sáng nay thật thỏa mãn? Đạn pháo
dùng hết rồi đúng không? Mảnh đất ngài còn giữ lại cũng chưa khai khẩn
Đỗ Long cười nói: – Thật là một tiểu dâm nữ, được rồi, tôi đi tắm một chút sau đó sẽ giúp các cô hết ngứa
.
Vì Diệp Vũ Văn bị thương bị trẹo chân, kế hoạch du lịch bị ngưng lại, ngày hôm đó, mọi người không đi đâu hết. Sẩm tối, Diệp Vũ Văn cùng chị Lâm
đều ăn tối trong phòng ăn, buổi tối cũng không có ai đi ra suối nước
nóng tắm. Hoa Nghĩa Cường không biết Diệp Vũ Văn bị làm sao, tự oán tự
trách rất khó chịu. Nhưng từ việc hắn nguyện cùng người khác chia sẻ
chuyện đó của người phụ nữ mình yêu, hắn yêu thực ra cũng thật nông cạn. Bởi vậy, Đỗ Long với cái loại yêu này của hắn cũng không có tâm lý gánh nặng.
Nửa đem, Diệp Vũ Văn không ngủ được, thức dậy ngồi ở
ngoài sân thượng đếm sao tâm sự. Bỗng nhiên cô nghe thấy có chút động
tĩnh, không đợt cô kịp phản ứng, Đỗ Long đã bay qua lan can bò lên.
– A! Diệp Vũ Văn nhớ lại sắc mặt hung bạo của Đỗ Long sáng nay, trong
lòng hết sức lo sợ. Đỗ Long lại đột nhiên xuất hiện, Diệp Vũ Văn sợ đến
mức kinh hô lên một tiếng, sau đó mới hạ gọng uy hiếp nói:
– Anh làm gì mà bò lên đây? Đừng làm bậy, Hoa thiếu gia và chị Lâm đều gần đây, tôi có thể gọi người đấy!
Đỗ Long cười tủm tỉm nói: – Tôi đến mát xa trị liệu cho cô. Cô yên tâm,
sáng nay cô để cho tôi uống bình nước kia, tôi chia một chút cho đám Hoa thiếu gia ăn rồi, bây giờ đều đang nằm ngáy o..o rồi. Cô có kêu đến nát họng cũng không có ai đến cứu cô đâu.
Diệp Vũ Văn tức giận đến hộc máu, cô phẫn nộ nói: – Tên ma quỷ nhà anh, anh đừng khinh người quá đáng!
Đỗ Long cười nói: – Buổi sáng cô không phải cũng rất thỏa mãn sao? Nếu
không phải cô muốn tôi, tôi mới lười làm cô thôi. Này, tôi đưa cho cô
cái này, nhờ tôi cắt ghép biên tập, đảm bảo sắc lộ hoàn mỹ. Cô cô thể
dùng làm ảnh để trên bàn, thỉnh thoảng nhớ lại hương vị cũ một chút.
Diệp Vũ Văn giơ tay định đoạt lấy, Đỗ Long cầm chặt lấy cái đó không buông
tay, hắn lạnh nhạt nói: – Cô dám quăng, tôi đảm bảo thứ bên trong sáng
mai sẽ truyền khắp toàn bộ thế giới.
Nói xong Đỗ Long mới buông tay. Diệp Vũ Văn cướp máy tính bảng, lại phẫn nộ mà khóc rống lên.
Đỗ Long ngồi xổm người xuống, không chút khách khí nâng hai chân Diệp Vũ
Văn lên, cởi đôi tất dưới dép lê, nhìn bên phải đôi chân xinh đẹp tuyệt
trần khi sương tái tuyết (khi dễ hạt sương, ức hiếp bông tuyết), Đỗ Long thở dài nói:
– Thật hận không thể mãi ôm trong lòng Hoa thiếu
gia từng hỏi tôi, mát xa chân cho cô có cảm nhận gì, tôi cũng chưa nói
cho hắn biết, biết tại sao không?