Lâm Khai Thái, Sở Vân Phi, Dương Khánh, ba tên ăn chơi trác táng này chán nản bỏ đi. Đỗ Long nói với Uẩn Cảnh Huy:
- Sếp Uẩn, tôi xin lỗi, tôi thật tình không cố ý.
Uẩn Cảnh Huy thầm nghĩ cậu không dạy dỗ chúng mới là chuyện lạ, nhưng y không trách Đỗ Long. Chỉ cần là đàn ông, nếu gặp phải chuyện như vầy,
sẽ không có ai đi giảng hòa với đối phương, ngoại trừ bọn ẻo lả ra. Uẩn
Cảnh Huy khoát tay, giống như thể xua mấy con ruồi phiền phức, nói:
- Quan tâm chúng làm gì, cũng may chưa mang thức ăn lên, đừng để chúng
làm hỏng rượu thịt của chúng ta. Tiểu Vương, nói nhân viên phục vụ có
thể mang thức ăn lên được rồi.
Sau khi tiểu Vương rời đi, Uẩn Cảnh Huy buồn bực nói:
- Đỗ Long, nếu cậu biết chúng đang giở trò, tại sao cậu không tóm cổ
tên Dương Khánh đang chụp lén trong vườn hoa? Chẳng lẽ trước khi chuyện
xảy ra, cậu và bạn gái đã định liệu trước rồi à?
Đỗ Long cười nói:
- Không có, bắt hắn tại chỗ cũng vô dụng. Chúng cũng sẽ nghĩ cách khác
đến hại tôi. Tôi cũng chẳng nói với bạn gái, bây giờ cô ấy đang giận,
bởi vì lúc nãy bắt điện thoại tôi nói tôi đi cửa hàng, sếp cũng nghe
thấy rồi đó.
Uẩn Cảnh Huy cười ha hả nói:
- Cậu đã biết đây là âm mưu sao không nói thật với cô ấy?
Đỗ Long nói:
- Tôi muốn cô ấy ghen, đau lòng một chút, nếu không thì cô ấy sẽ xem
tôi như không khí, cái này gọi là rèn luyện độ lượng. Nếu cô ấy một chút độ lượng cũng không có, thì sau này khi ghen sẽ càng đau lòng hơn, bình dấm chua như vậy tôi cũng không muốn.
Uẩn Cảnh Huy cười nói:
- Tiểu tử cậu khá lắm! Chưa kết hôn mà dám giở ra trò này, xem ra cậu
đã chuẩn bị cho một tương lai đầy phong lưu rồi, cẩn thận coi chừng công dã tràng đấy.
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Sếp Uẩn đừng
nói chuyện cô ấy nữa, tôi kính sếp một ly, chúc sếp đường làm quan rộng
mở, sẵn cũng giúp tôi cửa quan rộng mở.
Uẩn Cảnh Huy cười ha hả, vui vẻ cùng Đỗ Long cạn một ly. Đỗ Long lấy điện thoại ra nhìn rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi nên gọi điện cho mẹ nuôi tôi, sếp Uẩn thật ngại quá, tôi ra ngoài một lát.
Đỗ Long bấm số của Tân Mỹ Linh nhưng người nghe là Mã Quang Minh, hắn hỏi:
- Chú Mã, tình hình phẫu thuật của mẹ nuôi thế nào rồi?
Mã Quang Minh đáp:
- Bà ấy đã ra phòng rồi, nhưng thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, cho nên
còn đang ngủ. Bác sĩ nói phẫu thuật rất thuận lợi, bởi vì phát hiện sớm
nên cơ hội hồi phục rất cao. Đỗ Long à, thật sự phải cảm ơn con, nếu
không có con bệnh tình của mẹ nuôi chắc sẽ còn kéo dài.
Đỗ Long cười nói:
- Đối với mẹ nuôi con đương nhiên phải dốc hết sức mình, chú không cần
cảm kích con, sau này nếu con có chuyện nhờ chỉ mong chú giúp đỡ là được rồi.
Mã Quang Minh tâm tình rất tốt, cười mắng hắn một câu:
- Hôm nay là thứ hai rồi, con có đến trường không ?
Đỗ Long biết Mã Quang Minh đang nói chuyện gì, bèn cười nói:
- Hôm nay công việc rất nhiều, cho nên cháu không đến trường, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng nhanh chóng điều tra chân tướng sự việc.
Mã Quang Minh dặn dò vài câu liền cúp điện thoại, có thể thấy được ông
ta rất quan tâm đối với đứa con gái này. Đỗ Long quay trở lại bàn rượu,
Uẩn Cảnh Huy thuận miệng hỏi:
- Đỗ Long, cậu có mẹ nuôi à ?
Đỗ Long cười nói:
- Nhận lúc nói giỡn qua loa ấy mà, đừng cho là thật. Sếp Uẩn, tôi nghe
nói sếp là ngàn ly không say, hôm nay tôi muốn cùng sếp uống một bữa cho đã. Nếu như say thì phiền sếp bảo tiểu Vương đưa tôi về nhà. Nào, chúng ta uống thôi !
Uống qua uống lại, Uẩn Cành Huy có chút say, y thấy Đỗ Long vẫn không có vẻ gì là say, bèn cười khổ nâng cốc nói:
- Già rồi, uống không lại tiểu tử cậu. Tối nay còn có ca trực, không uống nhiều được…
Đỗ Long cũng không cho mình hơn, mọi người cùng nhau ăn uống, tài xế
tiểu Vương thì ngồi đó nghe mọi người nói rất ít mở lời. Khoảng bảy giờ, tiểu Vương nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, xe của anh đã được đưa đến bãi đậu xe dưới lầu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi thường xuyên phải đi bệnh viện Nhân dân, chiếc xe này không biết
sau này phải theo tôi chịu bao nhiêu tội nữa đây…Sếp Uẩn, sếp thấy tờ
chi phiếu này ngày mai tôi nên đem đổi hay là đốt đi? Nếu đã bị bọn
chúng bỏ rồi, tôi cũng không muốn mất người này.
Uẩn Cảnh Huy nói:
- Những tên khốn nạn đó nếu dám phá xe cậu nữa thì cứ báo cảnh sát, mẹ
kiếp chúng nó. Tôi giúp cậu chuyển chiếc này thành xe công vụ, không tốn chi phí, đứa nào dám phá nó chính là phá hoại của công, trực tiếp bắt
giam lại. Còn tờ chi phiếu của cậu thì đưa cho tiểu Vương, ngày mai đi
lãnh cho cậu, nếu lấy không được thì tôi đích thân đem tiền về cho.
Đỗ Long không muốn để Chu Thu Cường đợi quá lâu, nên nhân lúc xe được
đưa đến liền chào Uẩn Cảnh Huy ra về. Uẩn Cảnh Huy cũng rượu thịt no
say, nên cũng đứng dậy, cả ba người cùng đến xem xe của Đỗ Long. Vị sư
phụ sửa xe của nhà máy nói rằng chiếc xe này đã được kiểm tra và chỉnh
sửa rất tỉ mỉ, chuyên nghiệp. Gắn thêm hệ thống phanh ABS, bộ khuếch đại công suất lớn 71 âm-li của Yamaha, cửa sổ cũng sửa thành cửa tự động,
loại tốt nhất, nước sơn màu xanh đã được sơn lại thành màu trắng, hai
bên thân xe đều có dán chữ Police và Công an.
Chi phí sữa chữa chắc cũng phải lên đến vài chục ngàn tệ, Đỗ Long rất hài lòng, nhưng có điều số tiền đó…
Uẩn Cảnh Huy vỗ vỗ vai Đỗ Long, nháy mắt với hắn một cái, Độ Long hiểu ý không nhắc đến chuyện tiền bạc nữa. Uẩn Cảnh Huy thuận miệng khen vài
câu sửa chữa rất tốt, khiến cho vị sư phụ sửa xe cũng phấn khởi trong
lòng, liền nói, sếp Uẩn rất quan tâm đến công việc làm ăn của mình, điều này cũng nên làm. Lúc này Đỗ Long mới biết được thì ra y chính là ông
chủ của xưởng sửa xe.
Đỗ Long và Uẩn Cảnh Huy mỗi người mỗi
ngả. Chiếc xe này sau khi sửa chữa đã tốt hơn rất nhiều, không phải chỉ
vì được đổi đồ mới, xịt lên lớp sơn mới, mà còn bên trong xe cũng có mùi mới. Đỗ Long mở cửa sổ, một làn gió mát tràn vào, mùi xe thoáng chốc
giảm đi rất nhiều.
Đỗ Long thử bộ âm thanh mới, hệ thống âm
thanh vòm mới lắp quả nhiên hơn hẳn cái cũ. Lúc hắn đang thưởng thức
nhạc thì phía sau xuất hiện một chiếc xe rất khả nghi. Hắn cẩn thận quan sát, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong xe, thì ra là bọn người
Chu Thu Cường.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Chu Thu Cường, nói
rằng hắn phải về nhà, rồi lại đưa địa chỉ nhà cho Chu Thu Cường. Xe của
Chu Thu Cường vượt lên đi trước xe hắn.
Từ quận Bạch Hoa đến
quận Tây Sơn cũng cách một đoạn, Đỗ Long nghĩ nếu hắn điều đến quận Bạch Hoa, thì đi làm sẽ xa hơn nhiều, mỗi ngày đều phải mất thêm một tiếng
lái xe, vậy thì thật phí thời gian.
Đỗ Long về đến nhà thì
phát hiện Thẩm Băng Thanh vẫn chưa về, tên này khẳng định là bị người ta làm khó rồi . Lúc y ở cùng với Đỗ Long thì rất nhàn hạ, mỗi ngày chỉ
việc ăn cơm, nghỉ ngơi, rất ít khi đi làm, nếu như Đỗ Long điều đi rồi, y ở lại khẳng định rất thảm đây.
Đỗ Long tắm xong mới 8:30,
hắn lên giường nằm gọi điện cho Kỷ Quân San, điện thoại mới reo hai
tiếng liền bị ngắt. Đỗ Long biết Kỷ Quân San vẫn còn giận, nên tiếp tục
gọi. Sau khi bị ngắt đến bảy tám lần thì đến lần thứ chín Kỷ Quân San
cũng bắt máy.
- Quân San, anh biết vì sao em giận, anh đã gạt em, nhưng bên trong thật sự có nguyên nhân
Đỗ Long gọi vài tiếng, Quân San vẫn không trả lời, Đỗ Long tiếp tục nói:
- Hôm nay, cảnh sát trưởng quận Bạch Hoa gọi anh đến khách sạn Hải
Thiên ăn cơm, anh đến đó rồi, không ngờ họ còn mời ba người bọn Lâm Khai Thái cặn bã đó. Em biết không? Tuần này anh hai lần đến bệnh viện em
làm việc, xe của anh bị bọn chúng đập phá hai lần. Nể mặt sếp Uẩnr /> Kỷ Quân San vẫn chưa nguôi giận:
- Anh nói khoác, anh mới làm
công an hình sự vài ngày, chúng dựa vào đâu bắt cóc anh? Lại còn thuê
sát thủ giết anh, anh cho đây là phim truyền hình à?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Anh nói thật mà, anh bị cuốn vào một vụ án lớn, em không tin thì chat video với anh. Bây giờ ngay cả đi ngủ anh cũng phải mặc áo chống đạn,
dưới gối còn giấu cả súng. Trước đây em có thấy anh căng thẳng như thế
bao giờ không?
Trước sự giải thích thành khẩn của Đỗ Long, Kỷ Quân San dần dần tin lời hắn, bắt đầu lo lắng cho hắn…