Đỗ Long cùng Kỷ Quân San hàn huyên nửa ngày, rốt cục lúc trấn an được cô thì cũng chín giờ. Kỷ Quân San phải tắm đi ngủ nên gác máy. Sau đó Đỗ
Long nhìn thấy có vài cuộc điện thoại gọi đến, thì ra là Lâm Nhã Hân
gọi.
Đỗ Long gọi lại, sau khi bắt máy Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đỗ Long, cậu đang nấu cháo điện thoại với bạn gái à, muốn nói vài câu với cậu mà phải đợi lâu như vậy.
Đỗ Long cười nói:
- Chị Lâm, xin lỗi đã để chị đợi lâu, chị muốn nói với tôi chuyện mua cổ phiếu à? Hôm nay chị mua chưa?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tin tức của cậu thật sự rất chính xác, những cổ phiếu cậu nói đều
tăng cao, nhưng tiếc là tôi không vào sàn, nếu không đã kiếm được một
chút tiền rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Chị Lâm thật cẩn thận, bây giờ chị tin tôi chưa?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tin, cậu còn nhớ những lời tối qua chúng ta nói với nhau chứ? Tôi
nghĩ kỹ rồi, tôi nghĩ chúng ta phải đổi cách khác tốt hơn, tôi biết mục
tiêu của cậu lớn, nhưng chuyện đầu tư dựa dẫm này không nên có lần thứ
hai. Thà tôi bỏ tiền cho cậu đầu tư cổ phiếu còn hơn, có gì không dứt
khoát thì để tôi làm, cậu chỉ cần cho tôi thông tin là được. Mỗi năm đều nhận được hoa hồng nhất định. Pháp luật không hề có quy định làm quan
không thể đầu tư cổ phiếu? Cậu thấy thế nào?
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Như thế không phải là không được, nhưng chị định chia hoa hồng cho tôi thế nào, chiếm bao nhiêu phần trăm cổ phần?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Cậu luôn miệng gọi tôi là chị Lâm, làm sao tôi nỡ hại cậu, chúng ta
ký hợp đồng đầu tư mới. Tôi giữ 51% cổ phần, cậu giữ 49% cổ phần, một
năm chia hoa hồng một lần. Cụ thể ra sao ngày mai cậu đến nhà tôi rồi
bàn tiếp, bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu tiền?
Đỗ Long cười nói:
- Chị Lâm, mấy ngày này tôi không rảnh, chuyện này không gấp, ngày nào
cũng có cơ hội đầu tư, chỉ cần nắm chắc là được. Đợi khi nào tôi rảnh sẽ liên hệ với chị. Trước mắt trừ số tiền một triệu chị cho tôi mượn thì
trong tay tôi còn khoảng một triệu, hợp tác không thành vấn đề. Nhưng…
tin tức tôi cung cấp mới là then chốt. Chị thấy phương diện này có thể
giống như việc nhập cổ phần, chuyển thành cổ phần có được không?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Việc này nếu cậu không nói tôi cũng tính vào cho cậu, như vầy đi,
tính cậu một triệu, cộng thêm vào cổ phần một triệu bốn trăm năm mươi
ngàn… Tổng cộng là hai triệu bốn trăm năm mươi ngàn. Một mình tôi bỏ vốn hai triệu năm trăm năm mươi ngàn, cộng lại đủ năm triệu. Như thế thì cổ phần chúng ta vừa đúng là 49% và 51%, cậu thấy thế nào?
Tuy
rằng tin tức đầu tư mới là quan trọng nhất, cổ phần của Đỗ Long hơi ít
một tí nhưng lòng không thể tham không đáy, bởi vì Đỗ Long không thể ra
mặt, nên chỉ có thể cho Lâm Nhã Hân nhiều cổ phần hơn một chút.
Đỗ Long cười nói:
- Nhiều như vậy à, chị Lâm chị thật rất chiếu cố tôi, đại khái quyết
định như thế đi. Nhưng gần đây tôi không rảnh, đợi rảnh tôi sẽ liên hệ
với chị. Chị cũng đừng có gấp.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tôi mới không gấp, không biết tuần trước ai tìm tôi vay tiền đầu tư cổ
phiếu, được rồi, không phiền cậu nghỉ ngơi nữa. Ngoại trừ đầu tháng và
cuối tháng thì lúc nào tôi cũng ở nhà.
...
Sáng
sớm hôm sau, Đỗ Long đã thức dậy, hắn không tập thể dục buổi sáng mà mở
máy tính lên mạng. Có một sát thủ là bộ đội đặc chủng xuất thân đang
theo dõi hắn, hắn không dám chạy lung tung như thường ngày nữa.
Gần bảy giờ, Đỗ Long đánh thức Thẩm Băng Thanh, y đến nửa đêm qua mới
về nhà. Lúc đợi y làm vệ sinh cá nhân, Đỗ Long chuẩn bị điểm tâm sáng,
sau khi ăn no cả hai cùng nhau đi làm.
Sau khi Thẩm Băng
Thanh nhìn thấy xe mới của Đỗ Long thì không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy Đỗ Long đi vòng quanh xe, cuối xuống xem dưới sàn xe, sau đó mở cửa lên
xe.
Thẫm Băng Thanh sau khi lên xe càng thêm kinh ngạc, không kìm được cười hỏi:
- Đỗ Long, tôi thấy anh nên đem xe cho người khác đập thêm vài lần nữa, lần sau sẽ đổi thành bên ngoài dát vàng, bên trong khảm kim cương.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Tôi rất muốn, nhưng bọn chúng không dám đập xe tôi nữa đâu.
Đỗ Long vẫn chưa nói với Thẩm Băng Thanh chuyện có người muốn giết hắn, hắn cũng không muốn mọi người đều biết chuyện. 8 giờ 30 sáng, Trưởng
phòng công an quận Tây Sơn triệu tập tất cả cảnh sát, mở một buổi lễ
biểu dương ngắn ngọn nhưng đầy long trọng. Trung đội 1 đội hình sự quận
Tây Sơn được huân chương chiến công hạng ba. Trưởng phòng công an quận
đích thân phát giấy khen và huân chương cho mọi người, khen thưởng họ đã mang lại vinh quang cho công an quận Tây Sơn. Đồng thời cũng khyến
khích họ tiếp tục không ngừng cố gắng.
Sau buổi lễ, Hoàng
Kiệt Hào tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong trung đội 1. Nhân lúc mọi người đang cao hứng, y muốn tuyên dương công lao của Đỗ Long, sau đó sắp xếp
công tác mới. Y muốn tách Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh ra, để Lưu Vĩnh An
và Đỗ Long thành một đội đi xử lý vụ án một phụ nữ trung niên bị trúng
độc chết.
Đỗ Long hơi khó chịu với sự sắp xếp của Hoàng Kiệt
Hào, hắn và Thẩm Băng Thanh phối hợp ngày càng ăn ý. Lưu Vĩnh An căn bản chưa từng hợp tác cùng hắn, nên lúc phối hợp chắc chắn sẽ không quen.
Đỗ Long cũng không tỏ vẻ phản đối, vừa đúng lúc vài ngày này hắn gặp
nguy hiểm. Nếu dẫn theo Thẩm Băng Thanh sẽ phải lo lắng cho y bị thương, còn dẫn theo Lưu Vĩnh An thì không có gánh nặng gì.
Đỗ Long
và Lưu Vĩnh An đến trung tâm nghiệm thi để kiểm tra thi thể được đem về. Nạn nhân sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không cứu chữa
được và chết. Bác sĩ giám định đưa ra kết luận rằng nạn nhân trúng độc
mà chết, thành phần hóa học của chất gây chí mạng là ô đầu (aconitine).
Aconitine là một loại độc có trong thảo dược trung y. Pháp y Cảnh Vệ
Đông vì nguyên nhân gia quyến nên không có kiểm tra toàn diện thi thể.
Nhưng dựa vào những dấu hiệu trên thi thể đã có thể xác định nạn nhân
chết lúc tâm luật thất thường, giống như bị trúng độc aconitine. Cảnh Vệ Đông còn lấy máu ở dạ dày đưa cho trợ lý đi phân tích.
Đỗ
Long không chút kiêng kỵ gì đi kiểm tra tử thi, phán đoán của Cảnh Vệ
Đông là chính xác. Đỗ Long lấy di động ghi âm lại, sau đó cùng Lưu Vĩnh
An lái xe đến nhà nạn nhân.
Lúc bọn người Đỗ Long đến nhà thì người nhà nạn nhân không có ở đấy. Thông qua lời giới thiệu của hàng
xóm, họ đến khu chợ gần đó. Chỉ thấy trước cửa tụ tập một đám người,
tiếng vài nam nữ cãi nhau truyền ra. Đỗ Long chen vào xem thì thấy công
an đang can những người cãi nhau, bọn người Đỗ Long đến thì mấy vị công
��ng uống ngay lập tức. Vì thế vị bác sĩ kia không cho rằng mình sai.
Nếu người này thừa nhận mình kê toa thuốc có chứa aconitine cho nạn
nhân, thì vụ án này trên cơ bản là đã rõ. Còn phán xét như thế nào là
chuyện của tòa án. Cho nên Đỗ Long tạm giam vị bác sĩ kia trước, đồng
thời muốn phòng khám tạm thời đóng cửa. Sau khi bác sĩ bị còng tay, cô y tá đột nhiên không làm nữa, ngồi trên đất khóc lóc om sòm. Lúc bọn
người Đỗ Long giải bác sĩ lên xe, không ngờ cô ta nằm giữa bốn bánh xe,
nói nếu muốn bắt chồng cô ta đi thì hãy chạy lên xác cô ta.
Loại đàn bà chanh chua này rất khó đối phó, giải quyết không xong thì sẽ làm lớn chuyện, còn đem mình trở thành vật cản. Đỗ Long để Lưu Vĩnh An
và công an kia giữ hiện trường, hắn chuyển hướng đi vào phòng khám chưa
đóng cửa, người phụ nữ kia chợt không làm loạn nữa, nhanh chóng chui ra
khỏi gầm xe, trừng mắt kêu lên:
- Anh muốn làm gì?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Tôi nghi ngờ mấy người không có giấy phép hành nghề y, tôi muốn kiểm tra giấy phép khám chữa bệnh của mấy người!
Nghe Đỗ Long nói, ánh mắt người phụ nữ kia thoáng hiện lên vẻ bối rối,
điều này càng khiến cho Đỗ Long càng khẳng định phán đoán của mình là
đúng. Hắn dùng tay giữ vai của người phụ nữ kia đẩy vào phòng khám. Đỗ
Long còn không nhìn xem xung quanh, bên ngoài có người kêu to lên, người phụ nữ kia bỏ chồng nhanh chân chạy trốn.
Đương nhiên là
không thể chạy thoát, người phụ nữ chanh chua này bị người dân bắt lại.
Đỗ Long còng cô ta lại, hai người đều bị giải về đồn, vụ án này coi như
kết thúc.
Sau khi Đỗ Long về đến đồn công an thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lẫm Nhã Hân, bắt điện thoại, Đỗ Long cười nói:
- Chị Lâm, chị có chỉ thị gì?
Lâm Nhã Hân nũng nịu nói:
- A Long, sao cậu gọi tôi xa lạ thế? Có phải là không tiện không? Vầy
đi, tối nay cậu qua ăn cơm, tôi làm món thịt kho cậu thích ăn nhất,
thuận tiện mang theo tiền, chúng ta sẽ ký hợp đồng đầu tư mới, sau đó
chúng ta…