Trước mặt người có khả năng nhìn thấu tâm linh người khác như
Đỗ Long, chẳng mấy người có thế kiên trì cãi cố đến
cùng.Trương Minh Kế cũng không làm được, khi Đỗ Long lôi hết gốc gác nội tình của gã ra, cứ như thể là đang đếm của quý trong nhà, thì Trương Minh Kế hoàn toàn suy sụp. Gã khai ra chân
tướng phạm tội của bản thân, và khai ra rất nhiều tình tiết
phạm tội của những người khác. Còn về bọn Cẩu Tử Cường thì
càng đơn giản hơn, qua suốt một đêm thâu đêm xét hỏi, thành quả
vô cùng rực rỡ, rất nhiều vụ án tích tụ lại từ nhiều năm đã được phá giải. Đỗ Long dùng biện pháp chớp nhoáng giải quyết xong vấn đề khúc mắc nhiều năm qua của khu thành cổ thành phố Song Môn.
Đương nhiên, chỉ có hành động chớp nhoáng quét
sạch sào huyệt thì không thể hoàn toàn giải quyết được vấn
đề. Tuy nhiên, điều này đã mở ra sự khởi đầu tốt. Sáng sớm
hôm sau, khi Đỗ Long đứng ở cửa đại đội trị an gác thay cho đội trị an ninh, thì khu thành cổ vọng lại tiếng pháo nổ từng
đợt. Đó là những người dân mới sáng ra nghe được tin tức nên
đốt pháo chúc mừng. Nhu cầu của người dân kỳ thực rất đơn
giản, họ chỉ hy vọng an cư lạc nghiệp, bình yên. Nếu ngay đến
điều này cũng không thể bảo đảm, thì những người cảnh sát
mặc cảnh phục cầm tiền lương cần phải tự hỏi lòng mình, đã
làm tròn trách nhiệm của mình chưa.
Thành viên của đại
đội trị an vừa sáng ra cũng nghe nói về hành động tối qua, họ đều có cái nhìn khác đối với sự quyết tâm và bản lĩnh của
vị phó cục trưởng mới tới. Những người thông minh nhanh nhẹn
một chút đều đến đại đội trị an từ sớm, trông thấy phó cục
trưởng và đội trưởng, phó đội trưởng mới nhậm chức đang đứng
ở cổng, những người này trong lúc chào hỏi, trong lòng cũng
thầm vui mừng là mình không bị tóm.
Cũng có những người chậm chạp hơn, hoặc không biết được tin tức, họ vẫn đến muộn
như thường, thậm chí cơ bản còn định nghỉ làm. Đối với những
người này, biện pháp của Đỗ Long là nhờ ông lão gác cổng
chuyển lời, hôm nay họ không cần tới làm việc nữa, nửa tháng
tiếp theo cũng không cần đi làm.Hàng ngày trước giờ đi làm nộp một bản kiểm điểm cho Đỗ Long xem. Chỉ cần có một ngày không
hoàn thành nhiệm vụ hoặc bản kiểm điểm không vừa ý Đỗ Long,
thì sau này không cần tới làm việc nữa.
– Các anh là cảnh sát! Không phải là du côn lưu manh!
Đỗ Long yêu cầu người của đại đội trị an tập trung đứng trước khu đất bằng phẳng của tòa nhà để tiếp nhận sự giáo huấn của
hắn:
– Sau này mỗi tháng đi muộn năm lần trở lên hoặc
vắng mặt một lần, bị cảnh cáo một lần.Nếu tháng thứ hai còn vi phạm, thì sa thải thẳng! Bắt đầu từ hôm nay,trong thời gian
làm việc, ai không ra ngoài tuần tra theo điều lệ, chế độ, mà
làm việc cá nhân hoặc cờ bạc vui chơi, nếu bị phát hiện lập
tức sa thải! Bất kể là ai, đều bình đẳng như nhau, sau khi vi
phạm đừng có đứng trước mặt tôi mà nói bố tôi hay là ai ai đó của tôi là ai, tôi sẽ cho người đó cái tát rồi đá thẳng ra
ngoài.Tự mình mất mặt là đủ rồi, chơi bố à!
Có người ở phía dưới khẽ bật cười, Đỗ Long liếc người đó một cái, nói:
– Được lắm, có người còn cười được, cậu kia, ra khỏi hàng cho tôi, báo danh ra đây!
Trước những ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác ở xung quanh,
người đó sải bước ra khỏi hàng, giơ tay chào Đỗ Long rất đúng
tiêu chuẩn, nói:
– Báo cáo cục trưởng Đỗ, tôi là trung
sĩ sĩ quan cảnh sát Bành Xuân Phong, thuộc khu đông, cũng chính
là trung đội khu Đại Đồn.
Đỗ Long nói:
– Vừa rồi cậu cười cái gì?
Bành Xuân Phong đáp:
– Cục trưởng Đỗ nói rất hài hước, bình thường những người kia
thường so bố (thói con ông cháu cha, so bì xem bố ai làm to hơn), bây giờ đổi thành chơi bố, chẳng phải rất buồn cười sao?
Đỗ Long nói:
– Tôi không nghĩ là có gì đáng cười, nếu có cơ hội tôi cũng
muốn so xem bố ai to hơn.Tuy nhiên, trong lúc so bố ai to hơn thì
cũng đừng quên làm rạng rỡ mặt mày cho bố mình. So bố biến
thành chơi bố đúng là bi kịch…. Bành Xuân Phong, cậu tham gia
công tác được mấy năm rồi? Có quen thuộc với thành phố Song Môn và công việc của đại đội trị an không?
Bành Xuân Phong ngạo nghễ nói:
– Tôi tham gia công tác được 3 năm rồi, nắm rõ như lòng bàn tay
thành phố Song Môn và công việc của đại độitrị an. Đáng tiếc
là mãi không có cơ hội thi triển quyền cước, nếu không tình
hình trị an ở thành phố Song Môn chắc chắn không phải như hiện
nay.
Đỗ Long nói:
– Chí khí đáng khen, nhưng có bản lĩnh thực sự hay không còn phải xem biểu hiện của cậu. Nếu
cậu đã oán trách nói không có cơ hội thi triển quyền cước,
thì tôi cũng sẽ cho cậu cơ hội này. Bắt đầu từ hôm nay, cậu
là trợ thủ của phó đội trưởng Phùng, phụ tá đội phó Phùng
làm tình hình trị an ở khu thành cổ cũng là khu Tích Thành
khá lên, cậu có niềm tin hay không?
Ánh mắt Bành Xuân Phong long lanh hưng phấn, anh ta lớn tiếng đáp:
– Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Đỗ Long gật đầu nói:
– Quy chế của đại đội an ninh trật tự rất kiện toàn, đáng tiếc là từ trước tới giờ đều không có người chấp hành theo. Bắt
đầu từ hôm nay, các anh chấp hành theo từng điều trong quy chế
cho tôi, có thể tố giác lẫn nhau, nhưng phàm là những người vi
phạm chế độ, sau khi cảnh cáo không có hiệu quả đều sa thải
thẳng!
Có người nói:
– Cục trưởng Đỗ, theo chế độ quy chế, sa thải cần phải có thủ tục nghiêm ngặt, anh cứ động cái lại nói sa thải, đấy cũng là trái với quy tắc chế độ.
Đỗ Long nói;
– Cậu cũng rất thuộc chế độ quy chế nhỉ, rất tốt,bắt đầu từ
hôm nay, cậu chính là đội trưởng đội kiểm tra kỷ luật của đội trị an. Bất cứ ai vi phạm chế độ quy chế đều do cậu phụ
trách xử lý. Lúc này là thời kỳ đặc biệt, cho nên phải chấp
hành chế độ đặc biệt, ai không phục thì có thể khiếu nại lên
cấp trên hoặc bộ phận kiểm tra kỷ luật. Nhưng trước khi khiếu
kiện tôi, thì hãy tự quản cho tốt bản thân mình! Được rồi, tôi chỉ nói tới đây thôi, công việc tiếp theo sẽ giao cho đại đội
trưởng Thẩm.
Trong lúc Thẩm Băng Thanh bắt đầu phân công
nhiệm vụ cụ thể, Đỗ Long rời khỏi đại đội trị an. Hắn trở
về cục Công an, tham gia hội nghị thường vụ cục công an lần thứ nhất kể từ sau khi đến thành phố Song Môn.
Tham gia hội
nghị thường vụ có cục trưởng kiêm bí thư Đảng ủy Uẩn Cảnh
Huy, phó bí thư Đảng ủy, chính ủy Vương Nguyên Khôn và bốn cục
phó, trong đó có Đỗ Long, một chủ nhiệm phòng chính trị, một
chủ nhiệm trung tâm chỉ huy, tổng cộng có 9 người tham gia hội
nghị thường vụ.
Uẩn Cảnh Huy đầu tiên khen ngợi hành
động tối qua, khích lệ Đỗ Long tiếp tục cố gắng, nhanh chóng
xoay chuyển lại tình hình trị an của thành phố Song Môn. Đỗ
Long cũng hứa hẹn trong vòng một tháng sẽ triệt để thay đổi
tình hình trị an ở thành phố Song môn.Bí thư Đảng uỷ Vương
Nguyên Khôi thầm cười nhạt trong bụng, nhưng bề ngoài ông ta cười ha hả nói:
– Cục trưởng Đỗ, tình hình ở thành phố Song Môn vô cùng phức tạp, có lúc nghĩ thì hay, nhưng thực hiện
thì không dễ thế đâu. Chỉ cần tình hình trị an ở thành phố
Song Môn có thể liên tục chuyển biến tốt đẹp là được, cũng
không nhất định phải đưa ra kỳ hạn đâu.
Đỗ Long cười nói:
– Cảm ơn Vương chính ủy nhắc nhở, nhưng tôi cho rằng người dân
thành phố Song Môn đã đợi quá lâu rồi, chưa chắc họ đã kiên
nhẫn đợi chúng ta từ từ làm tốt công việc an ninh trật tự
được. Trước tối qua, ai mà dự đoán được tôi có thể một hơi
quét sạch cái ung nhọt về ma túy ở khu Tích Thành cơ chứ? Các anh cứ xem đi, tôi rất có lòng tin với lời hứa của mình.
Vương Nguyên Khôn cười nói:
– Dù sao cũng là người trẻ tuổi, đúng là hăng hái, thế thì chúng tôi rửa mắt trông chờ vậy,
Uẩn Cảnh Huy nói:
– Không chỉ làm tốt công tác an ninh trật tự, mọi người có mặt
tại đây đều phải cố gắng hơn nữa, làm tốt công việc của mình. Tuy rằng tôi sẽ không cho các anh thời hạn cụ thể, nhưng nếu
công việc của các anh cứ mãi không có hiệu quả gì, thế thì
tôi cũng chẳng có cách nào khác. Cấp trên điều tôi tới thành
phố Song Môn chính là muốn lập lại trật tự, giả dụ công việc
làm không tốt, bản thân tôi cũng phải cuốn xéo. Đến lúc ấy tôi cũng chẳng có hơi đâu để ý tới sắc mặt của người khác. Ân
Hạo Khoan, tối qua đã lục soát ra lượng lớn thuốc phiện trong
khu thành cổ, xem ra công tác chống ma túy của cậu cũng rất
gian khổ!
Ân Hạo Khoan gật đầu, nói:
– Tôi sẽ nhanh chóng làm quen với tình hình, tâp trung vào công việc, xin cục trưởng Uẩn yên tâm.
Uẩn Cảnh Huy gật gật đầu, bắt đầu bố trí nhiệm vụ cụ thể….