Cảnh sát có vũ trang phân công nhau luân phiên hành động, gần như đồng
thời xuất hiện ở các địa phương khác nhau trong khu cũ của thành phố
Song Môn, kể cả sòng bạc mà bọn Trương Minh Kế đang họp. Lúc cảnh sát có vũ trang lọt vào trong, bọn Trương Minh Kế mới nhận được tin tức từ bọn tay chân canh chừng ở bên ngoài, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Rất
nhiều cảnh sát có vũ trang đã phá cửa xông vào, cầm súng tự động trong
tay, chỉ vào đám người Trương Minh Kế, Cẩu Tử Cường, quát to:
– Giơ tay lên, ai dám lộn xộn sẽ bị bắn chết!
Nhìn thấy lực lượng cảnh sát có vũ trang chế ngự, Trương Minh Kế thấy choáng váng trước mắt. Y thật không dự đoán được Đỗ Long lại có năng lực lớn
như vậy, nhanh như vậy có thể điều được lực lượng cảnh sát có vũ trang
đến đây, hơn nữa lại vào thời điểm mấu chốt như vậy, đúng lúc vừa nắm
được bọn họ. Bây giờ chỉ có thể chờ xem Đỗ Long có thể đưa ra được chứng cớ gì, không biết bọn họ đang làm gì…
Đỗ Long mỉm cười đi vào phòng họp, hắn nhìn Trương Minh Kế và các lão đại đang ngồi đấy, đắc ý cười nói:
– Thật sự là khó có được, Trương Minh Kế, ông đang cùng chư vị lão đại khu cũ nhóm họp à?
Trương Minh kế trầm giọng nói:
– Tôi đã không phải là cảnh sát rồi, cùng các bằng hữu nói chuyện phiếm không phạm pháp chứ?
Đỗ Long cười nói:
– Đúng vậy, bằng hữu tụ tập nói chuyện không phạm pháp, tuy nhiên ông nên xem xét lại một chút đi, hàn huyên với những người như thế này, một đội phó đại đội trị an, ông lại xưng anh em cùng bọn lưu manh, ông không
thấy mất mặt sao? Các ông có thể tán gẫu chuyện gì chứ? Nói chuyện xem
làm thế nào để giết người phóng hỏa sao?
Một tên trên đỉnh đầu còn mấy sợ tóc đứng lên nói:
– Cảnh quan, anh không được nói lung tung đâu, chúng tôi đang nghe Trương Đại đội phó giáo huấn. Ông ấy thường xuyên đến đây khuyên bảo mọi người chúng tôi đấy, mọi người nói xem có đúng không?
– Đúng vậy, đúng là như vậy, Trương đại đội phó đêm nay đến đây chính là khuyên chúng tôi đóng cửa sòng bạc này đi đấy.
Một tên lưu manh cười mỉa mai nói. Hắn ta chính là Cẩu Tử Cường, nghe động
tĩnh bên ngoài, gã biết sòng bạc này đã hoàn toàn xong đời rồi, đang
tính bỏ tốt bảo vệ xe, hy vọng Trương Minh Kế có thể thuận lợi thoát
khỏi chuyện này, nếu như vậy còn có cơ hội quay lại cứu bọn họ.
Đỗ Long cười lạnh nói:
– Vậy sao? Trương đại đội phó đúng là một cảnh sát hết mình vì công việc, tuy nhiên… Tuy nhiên tôi vừa mới nghe được Trương đại đội phó muốn đánh gãy hai chân của cháu trai Phùng Bí thư, Phùng đại đội phó mới nhậm
chức đấy? Trương Đại đội phó còn nói, phải đốt mấy cửa hàng không nghe
lời, sau đó tụ tập lưu manh đến cướp bóc phá phách… Trương đại đội phó
thật sự là có lòng tốt! Trương Minh Kế, tôi đã sớm biết các cơ sở ngầm
của các ông, nhất cử nhất động của ông đã được tai mắt của tôi thu thập
lại hết, các ông đừng hòng chối tội. Phùng đại đội phó, cậu còng tay bọn họ hết lại, toàn bộ mang về thẩm vấn hết.
Đám người Trương Minh
Kế nghe thấy Đỗ Long biết hết được kế hoạch của bọn họ nắm rõ lòng bàn
tay, sắc mặt một đám lập tức thay đổi. Phùng Vi Ngũ phẫn uất nhìn vào
mặt Trương Minh Kế, lấy chiếc còng ra, còng tay đầu lĩnh của đám lưu
manh lại. Có họng súng của cảnh sát có vũ trang uy hiếp, người đó không
dám phản kháng.
Mọi việc đều thuận lợi, đến tận khi Phùng Vi Ngũ
đi đến trước mặt Trương Minh Kế. Không biết Trương Minh Kế lấy can đảm ở đâu ra, hắn ta làm bộ đưa tay ra cho Phùng Vi Ngũ còng, đúng lúc Phùng
Vi Ngũ chuẩn bị còng tay, Trương Minh Kế đột nhiên chuyển động, hắn ta
bóp chặt lấy bàn tay của Phùng Vi Ngũ, dùng sức rất mạnh… Phùng Vi Ngũ
bị bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa làm việc trong văn phòng lâu nên
thể lực không thể khỏe bằng Trương Minh Kế suốt ngày lăn lộn cùng một
chỗ với bọn du côn lưu manh, cho nên cậu ta chỉ kịp hét lên một tiếng a
lớn, thì cánh tay đã bị Trương Minh Kế bẻ ra sau lưng rồi.
Trương Minh Kế đang muốn dùng Phùng Vi Ngũ làm con tin để đi ra ngoài, đột
nhiên trên cổ bị một cú đánh bất ngờ. Trương Minh Kế dường như nghe thấy âm thanh của khí quản mình bị vỡ vụn ra, hô hấp của gã nhất thời bị
đình trệ, gã ôm lấy cổ lùi lại một bước, ngã sấp xuống ghế, gần như
không ai thấy rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Đỗ Long đã vung tay lên mà thôi.
Đỗ Long một cước dẫm trên mặt đất, xoay người nhặt đồng xu đang lăn lên, đồng thời thản nhiên nói:
– Còng!Phùng Vi Ngũ đỏ bừng mặt, cậu ta phẫn nộ cầm lấy tay của Trương Minh Kế trên
mặt đất, đưa vòng ra lưng còng lại. Những người khác đều là còng tay ở
phía trước hết, như vậy có thể thấy được Phùng Vi Ngũ hận Trương Minh Kế đến mức nào rồi.
– Báo cáo!
Một gã cảnh sát có vũ trang đi đến, hắn ta hướng Đỗ Long cúi chào nói:
– Bắt được tổng cộng ba mươi hai người là dân cờ bạc, năm nhân viên sòng bạc, thu được tám mươi chín vạn tiền đánh bạc.
Đỗ Long nói:
– Không thể ít như vậy được, lục soát lại kỹ một chút, xem có cất giấu trong két hay chỗ nào khác không.
– Vâng!
Sau khi tên cảnh sát có vũ trang quay đầu đi ra ngoài rồi, một lát sau tin
chiến thắng liên tiếp truyền đến. Ở chỗ Cẩu Tử Cường và các tên lưu manh khác quản lý, tìm ra các vật phẩm cấm, ma túy là chủ yếu, bắt được nghi phạm tại chỗ là hơn năm trăm người.
Bởi vì hành động tiến hành
lúc đêm khuya, bởi vậy cũng không làm kinh động đến nhiều người dân lắm. Uẩn Cảnh Huy tự mình trấn thủ cục Công an, và thu người trở về. Nhìn
thấy nhiều người bị bắt, lại thu được nhiều đồ vật như vậy, Uẩn Cảnh Huy vô cùng khiếp sợ. Đúng là sự hiểu biết của y đối với tình hình thành
phố Song Môn còn quá ít, mới đầu thấy Đỗ Long có ý tưởng xin điều động
cảnh sát vũ trang đi bắt người còn cảm thấy hơi quá rồi, nhưng giờ nhìn
thấy chiến quả trước mắt, Uẩn Cảnh Huy bỗng nhiên giật mình. Vấn đề của
thành phố Song Môn không ngờ nghiêm trọng như vậy, Đỗ Long lần này là
đối nghịch!
Bởi vì bắt quá nhiều người, trong lúc nhất thời mọi
chỗ trong cục đều chật kín người. Uẩn Cảnh Huy nhanh chóng sai người đi
thẩm vấn, căn cứ vào nguyên tắc chỉ bắt giữ những tên đầu sỏ, còn dân cờ bạc thì gọi điện thoại thông báo cho người nhà mang tiền đến bảo lãnh
về, những tên du côn, lưu manh côn đồ, giáo huấn một lúc rồi cũng đem
thả. Đỗ Long điểm danh gần hai mươi người, bọn họ bị tạm giam ở đồn Công an, để Đỗ Long tự mình thẩm vấn.
Trương Minh Kế chính là một
trong những tên đó. Từ sau khi bị bắt mang về mặt gã tối sầm lại, không
nói một tiếng, khi Đỗ Long thẩm vấn, gã không ngừng cười lạnh.
Đỗ Long biết rõ chỗ dựa của Trương Minh Kế là ai, hắn không nói những lời
vô nghĩa với Trương Minh Kế nữa, mà trực tiếp dùng máy tính bảng lên
mạng tìm tư liệu, hắn nói:
– Trương Minh Kế, ông không mở miệng
cũng vô dụng. Tôi đã nắm rõ lai lịch của ông trong lòng bàn tay. Từ năm
năm trước ông đảm nhiệm chức Đại đội phó đội trị an quản lý khu cũ nội
thành tới nay, ông đã nâng đỡ, biến khu cũ thành chướng khí mù mịt. Mỗi
tháng ông thu tiền tham ô từ đám người của Cẩu Tử Cường đến hơn mười
vạn, đây chỉ là một phần nhỏ mà ông thu vào. Ông dùng tiền đó đến khu
nam mua biệt thự, dùng tên giả, căn biệt thự này trở thành công cụ trọng yếu để ông nịnh bợ một số lãnh đạo.
Trương Minh Kế hoảng sợ ở trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn biểu hiện như cũ, gã nói:
– Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi thu tiền đen? Cậu có chứng cứ gì nào?
Đỗ Long cười lạnh nói:
– Ông đừng có quên, sổ sách của ông đã lập đấy, số sổ sách đó đã tìm được ở trong nhà của ông rồi. Tuy rằng trên giấy tờ viết không rõ ràng nhưng trong mắt tôi đó chỉ là trò chơi của trẻ con, đã sớm giúp ông giải mã
rành mạch rồi, lại đem đối chiếu với tài khoản của ông, sự thật vừa xem
thì hiểu ngay rồi.
Trương Minh Kế lại ngậm miệng lại, đến chết cũng không thừa nhận. Đỗ Long nói:
– Ông là người hiểu biết pháp luật, bây giờ khẩu cung cũng không quan
trọng nữa, quan trọng là… Chứng cớ, tôi đã phái người tới nhà mẹ đẻ của
vợ ông, ông thu tiền đen, dùng thân phận giả để mở tài khoản ngân hàng
để gửi tiền vào đó? Tôi khuyên ông tốt nhất là nên nhanh chóng nhận tội, tự thú các tình tiết trong đó, nếu không ông chính là đang tự làm khổ
mình rồi.