Đỗ Long dìu Chung Lâm Hoa đang lảo đảo rời khỏi quán rượu, đột nhiên có người gọi từ phía sau:
– Sư huynh!
Đỗ Long quay đầu lại thấy Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đúng hẹn lại
tới, bên cạnh bọn họ có hai mỹ nữ xinh đẹp là chị cả và chị tư mà các cô được huấn luyện cùng nhau.
Đỗ Long sớm đã hiểu về hai người này như lòng bàn tay, chỉ có điều hôm nay họ trở nên vô cùng xinh đẹp nên hắn cũng chú ý hơn.
Cô gái bên cạnh Phó Hồng Tuyết là chị cả khoảng hai bảy hai tám tuổi, dáng người không cao như Phó Hồng Tuyết nhưng cũng không nhỏ xinh như Âu
Dương Đình. Tóc dài xõa xuống vai làm cho khuôn mặt trái xoan của cô trở nên vô cùng đoan trang hào phóng.
Một đôi mắt sáng to dịu dàng,
cái mũi xinh đẹp ngạo nghễ ưỡn lên đôi môi anh đào và hàm răng trắng,
chị cả của Phó Hồng Tuyết là một mỹ nữ cổ điển có khí chất tao nhã.
Nhưng đây chỉ là vẻ ngoài, Đỗ Long dùng dị năng chín con ngươi nhìn thấu qua
quần áo của cô thấy dưới vẻ ngoài tao nhã của mỹ nữ cổ điển này là một
thân hình gợi cảm. Hơn nữa còn mặc một bộ nội y màu đen gợi cảm, ở những chỗ kín như dưới nách, đùi giấu không ít lợi khí chí mạng. Phó Hồng
Tuyết sợ nhất là chị cả, nói cô ta buồn vui bất chợt, hung ác tàn bạo,
điều này chắc không phải chuyện đùa.
Còn người kia là chị tư của
Phó Hồng Tuyết, chắc gần tuổi với cô, ấn tượng đầu tiên cô tạo cho người ta là trắng. Da cô trắng đến nỗi như có thể xuyên thấu, vậy nên cơ thể
của cô cũng khá nhỏ bé và yếu ớt, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu
cộng thêm đôi mắt sở sở động lòng người, trông cô như con chim nhỏ nép
bên cạnh Âu Dương Đình, hiển nhiên đây chính là Lâm Đại Ngọc hiện đại.
Đỗ Long nhớ lại sự miêu tả của Âu Dương Đình về người này:
– Đừng để vẻ ngoài của chị ta lừa, chị ta chính là người toan tính nhất
trong sáu chị em năm đó. Mặc dù chị ta năng lực yếu nhất, nhưng luôn nấp dưới cánh của chị cả nên những chị em chết trực tiếp hay gián tiếp dưới tay chị ta không hề ít, đối với cô ta chỉ cần có chút sơ suất thì chỉ
có một đường chết.
Trên thực tế, những sát thủ Đoàn Kết Xã huấn
luyện ra không ai là không có năng lực, ngoại trừ những người bị gục
trong tay Đỗ Long ra thì bọn họ xưa nay đều không ra đi nếu không có
lợi, nhưng… Cũng bị hủy hoại tại nơi này, Đỗ Long hiểu rõ suy nghĩ của
bọn họ như lòng bàn tay. Có thực lực lại đủ mạnh, nên chẳng sợ Đoàn Kết
Xã phái nhiều người hơn nữa tới giết hắn, dùng trăm phương nghìn kế còn
dùng cả sát thủ, kết qủa cuối cùng cũng chỉ là tiền mất tật mang.
– Sao các em lại đến đây?
Đỗ Long cười ha hả nói:
– Hai vị này là…
Phó Hồng Tuyết cười nói:
– Họ là bạn cấp ba của em đến du lịch, biết bọn em ở Lỗ Tây nên cùng kéo tới.
Đỗ Long cười nói:
– Hóa ra là vậy, vừa hay anh cũng đến chơi cùng bạn hay chúng ta đi cùng nhau, ăn chơi ngủ nghỉ, Anh bao hết.
Phó Hồng Tuyết vui vẻ cười nói:
– Sư huynh thật hào phóng, chị Vinh, chị Đình các chị thấy thế nào?
Chị cả Phó Hồng Tuyết tên là Vinh Kiều Kiều, cô tự nhiên cười nói:
– Vậy… Thì không được hay cho lắm, sao chúng ta có thể để anh Đỗ tốn kém vậy chứ?
Đỗ Long cười nói:
– Cũng chẳng tốn kém gì, thực tế thì toàn bộ thị trường du lịch xã Mãnh
Thú đều là của một người bạn của anh, cộng thêm là anh rất quen với
người này, dẫn bọn em đi chơi cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu.
– Đúng vậy, sư huynh của chúng em quen biết rất rộng đấy chị Vinh, cứ quyết vậy đi.
Phó Hồng Tuyết nói.
Vinh Kiều Kiều do dự một chút quay sang nói với em Tư:
– Tiểu Tĩnh em thấy sao?
Chị tư là Thang Tĩnh Nhàn, mấy cái tên này đều là bọn họ tự đặt sau khi họ
ra ngoài vốn không phải tên thật, nếu cần thiết có thể đổi bất cứ lúc
nào.
Nghe Vinh Kiều Kiều hỏi Thang Tĩnh Nhàn sợ hãi nói:
– Anh Đỗ, Diệp tiểu thư cũng đi cùng chúng ta sao? Cô ấy sẽ không chê bọn em…Vướng víu chứ? Bọn em đều là fan của chị ấy…
Đỗ Long cười nói:
– Đúng vậy, cô ấy bảo tôi dẫn đi chơi một vòng xã Mánh Thú, dù sao dẫn
một hay mười vòng cũng vậy, nhiều người càng đông vui hơn. Yên tâm đi
Diệp Vũ Văn rất dễ gần, không biết chừng cô ấy gặp bọn em mấy mỹ nhân
hiếm có ai cũng có nét đăc biệt còn dẫn bọn em đi quay phim ấy chứ.
– Thật sao? Vậy thì tốt quá!
Âu Dương Đình vui mừng nói:
– Em cũng rất thích chị Diệp Vũ Văn, em nhất định phải xin chứ kí chị ấy!
Đỗ Long cười nói:
– Thế thì cứ quyết vậy đi, bọn em đến đây ăn cơm sao? Anh đưa lãnh đạo Xã về trước đây, lúc nữa tìm bọn em, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo,
không lãng phí là được.
Thư ký Chung Lâm Hoa thấy thế nói:
– Cục trưởng Đỗ, để tôi đưa Chủ tịch xã Chung về là được rồi, anh cứ ngồi cùng bạn đi.
Đỗ Long nghĩ một chút rồi nói:
– Cũng được, vậy cậu đưa Chủ tịch xã Chung về nhé.
Đỗ Long lại dẫn bọn Vinh Kiều Kiều vào quán rượu, lại đặt một phòng riêng gọi món, mọi người nói chuyện vui vẻ.
Bốn cô gái trước mặt mặc dù đều là nữ sát thủ Đoàn Kết Xã huấn luyện, nhưng tính cách bọn họ lại mỗi người một khác, Vinh Kiều Kiều không nói
nhiều, nhưng lại luôn nói vào trọng điểm. So với sự ríu rít của Phó Hồng Tuyết thì Vinh Kiều Kiều tỏ ra đoan trang hào phóng, nếu như cô là tiểu thư khuê các thì Phó Hồng Tuyết là con nhà nông dân. Thang Tĩnh Nhàn
cũng thuộc loại con gái rượu, nhưng biểu hiện của cô có vẻ hướng nội hơn Âu Dương Đình rất ít nói trong bữa tiệc, thỉnh thoảng bị chọc cười cũng chỉ cười nhạt.
Nhìn bọn họ Đỗ Long thấy rất thú vị, không biết trên giường bọn họ sẽ thể hiện thế nào…
Suy nghĩ thầm biểu hiện ra trên nét mặt lơ đãng, Vinh Kiều Kiều và Thang
Tĩnh Nhàn nhìn thấy ánh mắt háo sắc mê mẩn của Đỗ Long không ngừng quét
trên thân thể mình, trong lòng vô cùng khinh miệt, nhưng cũng mừng thầm
trong lòng. Đủ sức mê hoặc là một chuyện tốt, chỉ cần làm Đỗ Long thần
hồn điên đảo thì có thể thuận tiện ra tay giết chết hắn.
Bốn cô
gái kết hợp rất nghệ thuật thổi phồng Đỗ Long, thổi hắn tên tận mây
xanh. Sau một bữa cơm Vinh Kiều Kiều và Thang Tĩnh Nhàn cũng gọi Đỗ Long sư huynh theo bọn Phó Hồng Tuyết, còn Vinh Kiều Kiều và Thang Tĩnh Nhàn cũng thành Tiểu Kiều và Tiểu Tĩnh.
Sau bữa cơm, Đỗ Long dẫn bốn
cô gái đến thẳng khách sạn giới thiệu cùng Hoa Nghĩa Cường và Diệp Vũ
Văn. Bốn cô ăn nói khá ngọt lại còn xinh đẹp nên nhanh chóng lấy được
thiện cảm của Diệp Vũ Văn và Hoa Nghĩa Cường, hai người mời bọn họ gia
nhập đồng thời cùng nhau bàn bạc hành trình ba ngày.
– Thời gian ba ngày hơi ngắn, những cũng đủ để xem qua những điểm nổi tiếng, chúng ta có thể đi đường này…
Đỗ Long chọn lấy một con đường hợp lý nhất, mọi người đều thấy không vấn đề gì, nhưng Hoa Nghĩa Cường lại nói:
– Chúng ta không đi quặng mỏ Phỉ Thúy sao? Dù sao đấy cũng là quặng mỏ
duy nhất sản xuất phỉ thúy đẳng cấp nhất nước, nghe nói là ở đó còn có
bán đấu giá đá thô. Chúng ta cùng đi thử vận may chút đi, nếu như làm
một bảo bối đáy thủy tinh thì sướng quá.
Đỗ Long nói:
–
Đến đó cũng không mất thời gian lắm, nếu như bọn Diệp tiểu thư không
thích đi, thì đợi lúc bọn họ bắt đầu diễn thì tôi đi cùng anh là được.
Mọi việc được quyết như vậy, mọi người ngủ trưa một giấc, ba giờ chiều đoàn du lịch nhỏ bắt đầu xuất phát!