Xã Mãnh Tú…
Đỗ Long lại trở lại xã Mãnh Tú…
Từ lần khi rời khỏi xã Mãnh Tú trước đây cho tới giờ Đỗ Long vẫn nghĩ rằng cả đời mình chắc chẳng có cơ hội quay lại đây nữa.
Nhưng cũng lâu lắm rồi hắn chưa quay lại, xã Mãnh Tú đổi thay khá nhiều khiến hắn tưởng mình đến nhầm chỗ. Diện tích các công trình kiến trúc xây
dựng của xã ít nhất tăng gấp ba lần so với trước đây, hơn nữa những công trình kiến trúc mới đều rất có đặc trưng dân tộc, xâu dựng một cách rất chỉnh tề nhất quán chứ không phải cách xây dựng tràn lan như trước. Có
thể thấy trách nhiệm của tập đoàn đầu tư Long Hân và chính quyền xã đã
có quy hoạch rất hoàn thiện.
Đỗ Long định tới thăm bí thư đảng ủy xã Mãnh Tú Chung Lâm Hoa trước, nên khi bọn họ tới xã Mãnh Tú cả xã đều trở nên xôn xao. Lãnh đạo chính quyền xã và người dân đều ra đường chào đón, nhiều người ra đường chính vì muốn tận mắt nhìn thấy đại minh
tinh, phong thái của thần tượng siêu cấp Diệp Vũ Văn.
Nhưng khi xe dừng lại và Đỗ Long bước xuống đầu tiên, người dân hai bên đường nhiệt liệt hoan hô, có không ít người gọi lớn:
– Đồn trưởng Đỗ. Chào đồn trưởng Đỗ! Chào mừng đồn trưởng Đỗ quay trở lại.
Tiếp theo đó có người lẩn trong đám đông kêu to lên:
– Đỗ Long trở lại rồi, mọi người chạy mau.
Tiếp theo đó đám đông dân chúng đều cười lớn, Đỗ Long vẫy tay với mọi người, chào những người mà hắn quen biết kia. Có sự xuất hiện này của hắn nên
khi Diệp Vũ Văn xuống xe hiệu ứng của việc được chào đón giảm đi khá
nhiều.
Lâu lắm rồi chưa bị người khác giành mất sự nổi bật, Diệp Vũ Văn hơi ngạc nhiên nhìn những người xung quanh đang cười tươi chào
hỏi Đỗ Long. Hoa Nghĩa Cường cũng vậy, cũng vô cùng ngạc nhiên, anh ta
đi tới bên cạnh Đỗ Long, phát hiện ra mình hoàn toàn không được chú ý
tới. Hoa Nghĩa Cường không khỏi cảm thán:
– Đỗ Long, thật không thể ngờ cậu lại được chào đón như thế này đấy?
Đỗ Long quay đầu lại cười nói:
– Đều do đã từng va chạm. Khi mới tới cả xã Mãnh Tú đều coi tôi là kẻ thủ.
Lúc này bí thư đảng ủy xã Mãnh Tú Chung Lâm Hoa và Trần Lệ Trân, Trương Văn Huy và mọi người đi về phía Đỗ Long. Chung Lâm Hoa cười lớn nói với Đỗ
Long:
– Chào mừng cục trưởng Đỗ về nhà. Cục trưởng Đỗ, hình như
đã lâu anh không về đây rồi nhỉ. Tôi vẫn nhớ ngày đầu chúng ta cùng nhau uống rượu ở Uyên Ương Đao, thế nào, trưa có rảnh không chúng ta cùng
uống vài ly!
Đỗ Long cười nói:
– Không vấn đề, bí thư
Chung, tôi giới thiệu với anh hai vị khách quý. Vị này là thiếu gia Hoa
Nghĩa Cường, còn vị này thì không cần giới thiệu nữa rồi, tôi tin chắc
là mọi người đều biết. Ngôi sao lớn Diệp Vũ Văn.
Nhận được thông
báo của Đỗ Long, biết lai lịch của Hoa Nghĩa Cường. Người khác khi thấy
Đỗ Long giới thiệu lại ngỡ Hoa Nghĩa Cường quan trọng hơn, trong lòng
không khỏi ngạc nhiên. Trong lòng Chung Lâm Hoa kích động, không ngờ
mình lại có thể quen một đại thiếu gia chính hiệu…
Chung Hoa Lâm nén lại sự kích động trong lòng, bước lên một bước, cung kính một cách khác thường với Hoa Nghĩa Cường:
– Hoa thiếu gia, chào anh. Tôi là bí thư đảng ủy xã Mãnh Tú – Chung Lâm
Hoa. Tôi đại diện cho người dân xã Mãnh Tú chào mừng sự hiện diện của
thiếu gia.
Hoa Nghĩa Cường hơi mỉm cười, bắt tay Chung Lâm Hoa nói:– Tôi chỉ đi cùng cô Diệp đây thôi. Bí thư Chung khách khí quá rồi.
Chung Lâm Hoa lại chào Diệp Vũ Văn, cũng với vẻ rất hoan nghênh. Nhưng khách
quan mà nói thì không được coi trọng như đối với Hoa Nghĩa Cường.
Mọi người mang trong lòng những tâm trạng khác nhau. Hoa Nghĩa Cường và
Diệp Vũ Văn được đưa đến trụ sở đoàn làm phim, cũng chính là nhà khách
tốt nhất ở xã Mãnh Tú.
Sắp tới trưa, Chung Lâm Hoa mời Hoa Nghĩa
Cường và Diệp Vũ Văn cùng tới ăn trưa, kết quả là bị Diệp Vũ Văn từ chối khéo. Đỗ Long thấy Diệp Vũ Văn không được vui cho lắm, trong lòng khấp
khởi, tính cách Diệp Vũ Văn ngoài thì mềm yếu, trong rất cứng rắn, tuy
luôn khiêm tốn nhưng lại tự đề cao bản thân mình, đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người. Hôm nay lại liên tiếp bị đoạt mất sự chú ý từ
mọi người đương nhiên trong lòng cô ta không thể vui.
Hoa Nghĩa
Cường quyết định dính chặt lấy Diệp Vũ Văn rồi, nên anh ta cũng từ chối. Chỉ có Đỗ Long là nhận lời mời của Chung Lâm Hoa, cùng anh ta tới một
khách sạn khác có tên Thiên Mỹ Thực dùng cơm.
Ngồi trong căn phòng sạch sẽ của khách sạn, Chung Lâm Hoa thở dài nói:
– Điều kiện của xã Mãnh Tú đang tốt dần lên, đáng tiếc quán rượu Uyên
Ương Đao lại chuyển tới thành phố Lỗ Tây. Đến giờ tôi vẫn hay muốn ăn
món ăn của quán đó.
Đỗ Long cười nói:
– Bí thư Chung nghĩ cách điều động đến thành phố Lỗ Tây là có thể tới quán rượu Uyên Ương Đao lần nữa rồi.
Chung Hoa Lâm hơi ngập ngừng và hỏi có phần kỳ dị:
– Tôi lại nghĩ… Nhưng tôi là người muốn làm ít. Giờ sự phát triển của
Mãnh Tú mới bộc lộ, tôi không nỡ rời đi… Hơn nữa điều tới thành phố rồi
làm một chức nhàn hạ cả ngày chả phải làm việc gì thì thà tôi cứ ở cái ổ này còn hơn.
Suy nghĩ của Chung Lâm Hoa là bình thường, thế
nhưng con người thì thường muốn hướng tới những điều mình chưa đạt được. Đương nhiên anh ta muốn tiến thêm một bước trên con đường chính trị
rồi.
Trên thực tế Chung Lâm Hoa đã có thể được coi là vị bí thư
đảng ủy xã Mãnh Tú thành công nhất từ trước tới nay rồi. Từ ngày anh ta
nhậm chức xã Mãnh Tú đã có biến đổi vô cùng to lớn. Mặc dù nguồn động
lực cho sự phát triển này phần lớn là do Đỗ Long đã thu gom ma túy và vũ khí, cùng với đó là sự đầu tư mạnh từ tập đoàn Long Hân. Nhưng là một
cán bộ chính quyền xã, sự nỗ lực của Chung Lâm Hoa cũng là điều dễ thấy, thành tích của anh ta không ai có thể phủ nhận.
Năm đó chính
quyền xã Mãnh Tú chia thành ba phe. Đến giờ ngoài hai phe đã mai danh ẩn tích, mọi người trong chính quyền xã đều đoàn kết dưới sự dẫn dắt của
Chung Lâm Hoa, ra sức xây dựng lại xã Mãnh Tú. Để kinh tế của xã Mãnh Tú phát triển nhanh, đời sống của người dân trong xã thật sự trở nên tốt
đẹp, không cần phải làm những chuyện phạm pháp mà vẫn có cuộc sống tốt
đẹp, như thế rồi thì ai còn tình nguyện mạo hiểm và chịu khổ nữa.
Chính vì thế nên dù có rời đi khỏi Mãnh Tú danh tiếng của Đỗ Long cũng không
hề suy giảm, mà ngược lại vì tình hình của Mãnh Tú ngày một tốt, ngày
một được nâng cao. Chung Lâm Hoa cũng vậy, ở đây anh ta là người đứng
đầu, muốn làm gì là làm đó, nếu đến thành phố, đội ngũ lãnh đạo bên trên sẽ đè anh ta chết mất. Cảm giác đó chắc chắn không thể thoải mái như
làm “đại vương trên núi” như thế này được.
Giờ đang là thời điểm
chuyển giao nhiệm kỳ quan trọng, Đỗ Long và Hoa Nghĩa Cường tới mang đến cho Chung Lâm Hoa một tia hi vọng. Nếu mượn quan hệ của bọn hắn, điều
tới huyện nào làm người đứng đầu… không thì người đứng thứ hai thôi cũng không phải là tồi…
Đỗ Long nghe ra ý tứ trong lời nói của Chung Lâm Hoa. Hắn mỉm cười, nói:
– Bí thư Chung, anh không thể nào cứ ôm cái thành tích hiện tại mà ngủ
một giấc dài được, luôn phải cố gắng để vươn lên mới đúng. Với thành
tích năng lực của anh, tới thành phố nhất định sẽ không phải ngồi không
đâu, khi quay về tôi sẽ giúp anh hỏi thăm một chút. Anh có ý kiến gì với sự sắp xếp của cấp trên không.
Chung Lâm Hoa mừng rỡ, anh ta
không nghĩ là Đỗ Long sẽ giúp mình như thế. Với thanh thế của Đỗ Long,
thì những lời vừa rồi không phải là nói khoác, bất luận là ở tỉnh hay
trong thành phố Lỗ Tây, thành phố Thụy Bảo, Đỗ Long đều có rất nhiều mối quan hệ bạn bè. Chỉ cần hắn nói được là sẽ được! Chuyện điều một chủ
tịch xã có nhiều thành tích đi đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy của một
huyện nào đó không phải là lời của một bí thư châu ủy sao?
Những
người khác ngồi đó cũng đều rất vui vẻ, bọn họ đều là thành viên trong
ban đệ của Chung Lâm Hoa. Nếu Chung Lâm Hoa lên chức, chắc chắn sẽ đưa
theo vài người, những vị trí còn lại nhiều như thế, mọi người đều có thể chuyển một chút. Sau này Chung Lâm Hoa từng bước lên cao, mọi người sẽ
đều được thơm lây.
Một câu nói của Đỗ Long làm cho không khí
trong căn phòng sôi động hẳn lên. Mọi người đều mời rượu hắn, và hắn thì chẳng từ chối ai cả. Cũng đã lâu lắm rồi mới lại được một lần nữa cạn
ly với những lãnh đạo xã này.