Nghe Đỗ Long tố cáo, trán Trương Văn Diệu bắt đầu đổ mồ hôi, Đỗ Long nói tiếp:
- Đây vẫn chỉ là một phần nhỏ kế hoạch của ông. Bát Tuấn làm đại diện của một lực lượng thần bí cũng chỉ có thể phóng hỏa giết vài người, thật sự không làm cho ông có chút kiêng nể gì, ngoài ra còn một cỗ lực lượng... Ông lợi dụng chính chức quyền của mình, dùng mọi cách vơ vét rất nhiều
bí mật của những nhân vật có quyền lực, dùng những bí mật đó dọa dẫm bọn họ để uy hiếp họ nhằm đạt được mục đích của ông.
Trương Văn Diệu vẻ mặt có chút thay đổi, Đỗ Long lại nói:
- Thỉnh thoảng có vài người cứng mềm không chịu phục tùng, ông đặt bẫy,
làm cho bọn họ sập bẫy. Ví dụ như Phùng Kiếm Văn, chính là như vậy bị
ông kéo xuống nước đấy.
Trương Văn Diệu kêu lên một tiếng trầm đục, nói:
- Vậy thì sao, ruồi bọ không bu vào quả trứng không kẽ hở, chính bọn họ
không có khả năng chịu nổi dụ dỗ trách ai? Nếu kiên quyết không chịu cám dỗ thì tôi cũng không làm gì được bọn họ.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Cho dù thánh nhân cũng có nhược điểm, thân là Cục trưởng cục Công an,
ông hẳn là nên giống thiên sứ ngăn cản ma quỷ dụ dỗ người khác và ngăn
họ phạm tội, ông lại có cớ ngụy biện rồi.
Trương Văn Diệu sắc mặt khó coi, nói:
- Vậy thì sao? Cậu có thể chứng minh gì nào? Nói nhiều mà không đúng sự
thật cũng không tốt, cậu tốt nhất cẩn thận một chút đừng để tôi bắt lại
điểm yếu của cậu, bằng không cậu cũng phải cúi đầu trước tôi.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Ông làm mọi thứ sạch sẽ như vậy, muốn chứng minh ông phạm tội quả thực
rất khó, nhưng tôi không có ý định tự mình đối trả với ông, mà cổ lực
lượng trong tay ông nắm giữ sẽ bắt đầu cắn trả, ông sẽ tự nhận báo ứng
thôi.
Trương Văn Diệu vẻ mặt cười lạnh, ông ta có đủ tự tin hoàn toàn nắm giữ cổ lực lượng kia, căn bản không sợ họ cắn trả. Đỗ Long vừa cảm nhận tư tưởng của ông ta, vừa thu thập tin tức, nói:
- Tôi
biết rằng ông có nhiều cách tự bảo vệ mình, phòng ngừa tình huống đó
xuất hiện, tuy nhiên phòng tuyến cường đại đến mấy cũng có lúc thua, cho nên ông vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trương Văn Diệu cười lạnh nói:
- Cậu vẫn là lo lắng cho chính mình đi. Thân là Phó cục trưởng cục Công
an thành phố Lỗ Tây, cậu dám tự ý rời bỏ vị trí làm việc hóa trang tới
thành phố Song Môn, lẻn vào mỏ quặng quốc doanh. Hầm mỏ bị phá hủy, hại
nhiều nhân viên quản lý mỏ quặng bị thương đe dọa tính mạng. Đừng tưởng
cậu có Bí thư Bạch, Chủ tịch Quốc hội Nhạc làm chỗ dựa vững chắc là có
thể muốn làm gì thì làm. Tôi muốn chỉnh cậu như thế nào cậu cũng không
chạy thoát.
Đỗ Long nói:
- Ông đang nằm mơ à, tôi lại dễ
dàng để ông bắt điểm yếu như vậy sao? Cái gì mà quặng mỏ quốc doanh...
Tôi nhổ vào! Trương Văn Diệu, tôi muốn chạy về Lỗ Tây ngay, chẳng muốn
nói lời vô ích với ông. Tôi còn có một việc muốn nói cho ông biết, chính là vụ án tử Kim Đán và mẹ con Hồ Thanh Thanh, tôi và ông đều biết rõ
hung thủ thực sự là Trương Vinh Lương. Tuy rằng cậu ta đã gián tiếp qua
Đạo Ly chạy tới Thái Lan, nhưng vẫn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay
của tôi. Nếu như ông không để cậu ta ngoan ngoãn trở về nhận tội, tôi sẽ khiến cậu ta trở thành pede và đưa tới hộp đêm đê tiện nhất ở Thái
Lan...
Trương Văn Diệu thần sắc biến đổi, ông ta miễn cưỡng bình tĩnh nói:
- Sao Trương Vinh Lương lại là hung thủ, cậu đừng nói lung tung, cậu ta đi Thái Lan sao? Đâu có gì liên quan tới tôi...
Đỗ Long cười lạnh nhìn chăm chú, Trương Văn Diệu rốt cuộc tiếp tục không nổi nữa, Đỗ Long mới lên tiếng:
- Tuy ông đã che giấu rất tốt, nhưng tôi còn tra được ông có quan hệ với
Trương Vinh Lương. Ông thật ra là chú của Trương Vinh Lương. Từ nhỏ ông
đã làm con nuôi nhà người khác rồi, cho nên tôi mới bị lẫn lộn một thời
gian lâu như vậy. Vô duyên vô cớ, ông lại đối tốt với cả nhà Trương Vinh Vương như vậy, chẳng phải cho họ rất nhiều cơ hội làm tư bản kinh doanh kiếm tiền. Ngay cả khi Trương Vinh Lương giết người, ông biết còn thay
cậu ta thiết kế một kế hoạch hoàn hảo để thoát tội... Lúc ông đuổi đến
hiện trường, ông cũng đã nghĩ kế hoạch, cho nên phải lấy máu mẹ con Từ
Kim Đán để cất giữ...
Trương Văn Diệu không phản bác được, Đỗ Long biết trong lòng ông ta đã rối loạn, Đỗ Long tiếp tục đả kích ông ta, nói:
- Trương Văn Diệu, hiểu biết của tôi về ông thậm chí còn hơn cả ông. Kể
từ năm ông anh dũng bị thương, ông không những không có khả năng tự mình đi bắt tội phạm như trước, mà thậm chí chuyện kia cũng không làm được,
vì thế vợ ông mới bỏ ông đi. Khiến ông hoàn toàn tuyệt vọng, cũng vì
nguyên nhân đó. Trương Vương Linh là huyết mạch duy nhất của Trương gia
nên ông mới nhận cậu ta làm con mình, mới giúp cậu ta như vậy. Như vậy
mà nói, nếu ông không muốn Trương gia hoàn toàn đoạn tuyệt hương khói... Đưa cậu ta trở về nhận tội, kích động giết người nhiều nhất cũng chỉ
mười năm, với năng lực của ông, nói không chừng một hai năm là có thể
đưa cậu ta ra, hiểu chưa?
Trương Văn Diệu trầm mặc một chút, nói:
- Được, tôi sẽ đưa cậu ta trở về nhận tội, nhưng vụ án này là tổ chuyên án xử đấy, cậu không sợ mất mặt sao?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi không sĩ diện như ông, chỉ coi trọng kết quả cuối cùng. Ông bặt vô
âm tín đã lâu rồi, ông xuống núi lật ngược vụ án của tôi thì không có gì tốt hơn, không phải sao?
Trương Văn Diệu hít vào một hơi, nói:
- Tôi hiểu, chắc chắn cậu cũng biết đạo lý một cây có thể mọc thành rừng, vô tình lỡ tay một lần cũng không tệ, nhưng lỡ tay trong phạm vi khống
chế của mình thì tốt hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Không hổ là
bậc tiền bối tôi sùng bái, tôi mới nói như vậy đã hiểu. Tốt lắm, Cục
trưởng Trương, tôi hi vọng ông có thể làm lại từ đầu, cai quản thành phố Song Môn tốt lên, không để xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng
tượng rồi.
Trương Văn Diệu không nói gì tiếp, Đỗ Long biết rằng
có một số việc thật sự đã thoát khỏi sự khống chế của Trương Văn Diệu,
muốn rút tay lại cũng rất khó. Bỗng nhiên Đỗ Long bật cười nói:
- Cục trưởng Trương, Chủ tịch thành phố Phùng vì mấy hình ảnh và video
này mà mất ăn mất ngủ, ông để mấy thứ đó ở chỗ nào rồi hả?
Trương Văn Diệu cười lạnh nói:
- Cậu cho rằng tôi sẽ nói cho cậu biết sao? Những thứ đó chính là bảo bối của tôi! Cậu trở về nói cho Phùng Kiến Văn là tôi lừa ông ta, xem ông
ta có khả năng làm gì được tôi?
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- Có cái đó hay không cũng không sao, Cục trưởng Trương ngủ một giấc thật ngon đi, hy vọng ngày mai thức dậy sẽ có một tâm trạng tốt!
Trương Văn Diệu còn muốn nói điều gì đó, Đỗ Long điểm tay trên cổ ông ta,
Trương Văn Diệu nói không ra lời, ngay sau đó cơn mệt mỏi dâng lên,
trong nháy mắt đã ngủ.
Đỗ Long còn có chút thời gian, hắn đứng
lên đi loanh quanh trong nhà Trương Văn Diệu. Trương Văn Diệu đã ly hôn
mấy năm trước, không có con, phòng được phân thành ba phòng hai sảnh,
đúng là đối với một người đàn ông độc thân mà nói cái phòng này thật sự
quá lớn. Trương Văn Diệu sống rất tiết kiệm, đồ dùng trong nhà ông ta
cũng không nhiều, trong phòng ngủ có một cái giường lớn có hai ba ngăn
tủ mà thôi.
Đỗ Long không tìm thấy gì làm hắn cảm thấy hứng thú
trong tủ quần áo, bí mật của Trương Văn Diệu cũng sẽ không giữ gìn ở một nơi dễ bị phát hiện như vậy. Đỗ Long chỉ là muốn tìm một chút đồ chơi
làm vật kỷ niệm mà thôi.
Một hồi tìm kiếm không có kết quả, Đỗ
Long rời khỏi phòng ngủ, đi thẳng tới phòng thứ ba, chỉ thấy nơi này bị
Trương Văn Diệu biến thành một đống hỗn độn. Tuy nhiên ở giữa đồ vật này nọ vẫn được bày đặt chỉnh tề như cũ, Đỗ Long tìm thấy một cái bình bên
dưới đục hai lỗ nhỏ, bảo bối của Trương Văn Diệu đều được giấu ở nơi
này.
Một cái chìa khóa hai thẻ nhớ USB, năm cái chứng minh thư,
bốn bản hộ chiếu, một chồng thẻ điện thoại, hai cái di động Nokia kiểu
cũ. Đống đồ Trương Văn Diệu cất trong kho còn nhiều hơn cả của Đỗ Long,
Đỗ Long cũng không có nhiều chứng minh thư và hộ chiếu như vậy.
Chuyện này cũng khó trách, Đỗ Long mới công tác vài năm, Trương Văn Diệu cũng đã chuẩn bị đã lâu rồi.
Đỗ Long không khách khí chút nào đem mấy thứ này bỏ hết vào trong túi, sau đó không lưu luyến mà đi dọc theo đường cũ rời khỏi...