Đỗ Long cũng không lo lắng Trương Văn Diệu sẽ gây bất lợi cho hắn, hắn
không để lại bất cứ thứ gì để Trương Văn Diệu nắm được chính xác nhược
điểm. Sau khi Trương Văn Diệu tỉnh dậy phát hiện mất một vài thứ trong
rương, nỗi sợ hãi của Trương Văn Diệu lúc này mà nói giống như trời sụp
vậy, đến lúc đó Trương Văn Diệu sẽ phản ứng thế nào đây? Đỗ Long vô cùng chờ đợi...
Đỗ Long tìm kiếm một nơi sạch sẽ tùy tiện dựa vào gần ba giờ đồng hồ. Sau khi trời sáng, Đỗ Long dễ dàng tìm thấy một tiệm
quần áo mở cửa đầu tiên, thay đổi quần áo, cắt tóc, hóa trang một chút,
đến cửa ngân hàng Hoa Hạ thành phố Song Môn, Đỗ Long lập tức vào ngay,
cầm cái chìa khóa, yêu cầu lấy đồ vật này nọ trong tủ bảo hiểm.
Viên chức ngân hàng nhìn chứng minh thư Đỗ Long, thấy không có vấn đề gì, để cho hắn nhập mật khẩu, xong liền dẫn hắn đi vào. Người mà Trương Văn
Diệu lựa chọn thân phận cũng là loại chui vào đống người liền tìm không
thấy, Đỗ Long chỉ cần đem gương mặt mình thay đổi bình thường một chút,
có vài phần tương tự không khác biệt lắm.
Đỗ Long cầm túi đồ ra
khỏi ngân hàng suôn sẻ, bên trong có một khối ổ cứng HDD, còn có rất
nhiều thẻ nhớ, đĩa CD, cũng có một số bản photocopy, Đỗ Long lấy toàn bộ cầm đi.
Lúc Đỗ Long chờ xe ở bến, không ai đến làm phiền hắn,
bởi vì bây giờ hắn mặc quần áo mới tinh thương hiệu Nam Trang, cầm một
cái cặp công sở trong tay, thành bộ dạng tri thức của cán bộ một công ty cao cấp. Những đám lâu la ở nhà ga đều có thể nhận diện con người, sẽ
không có sự hỗn loạn khi tìm mục tiêu.
Khi Đỗ Long đã đi được nửa đường rồi, Trương Văn Diệu mới từ mộng đẹp tỉnh lại, ông đã thật lâu
chưa ngủ lâu như vậy rồi. Trương Văn Diệu nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài
cửa sổ, trong lòng ông rất ngạc nhiên. Nhớ lại chuyện tối qua, ông ta
vội vàng leo ra khỏi giường, ngực đột nhiên có cảm giác đau thắt. Trương Văn Diệu xoa ngực thở dốc một lúc mới khá hơn một chút, Trương Văn Diệu vội vàng đi sang phòng thứ ba, nhìn đồ vật rơi trên mặt đất, đầu ông ta lập tức choáng váng.
Trương Văn Diệu vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi gấp cho ngân hàng, ngân hàng liên tục yêu cầu ông ta tất cả các loại thông tin nhận dạng. Trương Văn Diệu đã biết rõ sự việc phiền
toái, ông ta vội vàng gọi điện khắp nơi bố trí người chặn đường, tuy
nhiên ông ta cũng biết rõ rằng hy vọng đó quá xa vời. Với khả năng của
Đỗ Long, đã xảy ra mấy tiếng đồng hồ, làm sao có thể để ông dễ dàng lấy
lại như thế?
Lúc Trương Văn Diệu phát hiện đường mà Đỗ Long đi,
Đỗ Long đã về tới thành phố Lỗ Tây, hắn mở hòm trong lấy một tấm thẻ
điện thoại gọi cho Trương Văn Diệu nói:
- Cục trưởng Trương, thật ngại quá, thuận tay cầm một số đồ của ông đi, hy vọng ông còn bản khác, bằng không tài liệu này không có trong tay ông thì đã biến thành của
tôi... Ha ha...
Trương Văn Diệu tức giận đến sôi máu, ngực lại âm ỉ đau. Ông ta không biết Đỗ Long đã điểm huyệt trên tay chân mình,
tránh cho ông ta vừa mới vui vẻ lại tìm cách hại người. Hơn nữa Trương
Văn Diệu làm nhiều chuyện xấu như vậy, giết ông ta thẳng tay thì lợi cho ông ta quá, nếu dễ dàng buông tha thì càng không được, cho nên Đỗ Long
dùng nội lực tác động đả thương tâm mạch của Trương Văn Diệu. Nếu ông ta tĩnh dưỡng thật tốt sống tầm mười năm không thành vấn đề, nếu cả ngày
vội vàng hại người, như vậy cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu.
Trương Văn Diệu từ thở dốc đến tức giận, nói:
- Đỗ Long, cậu thật lớn mật, dám nói như vậy với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Đỗ Long là ai? Tôi cũng không biết hắn, Cục trưởng Trương, ông không
nên tức giận, nghỉ ngơi thật tốt, nếu rảnh tôi sẽ lại đến thành phố Song Môn thăm ông!
Đỗ Long nói xong cúp điện thoại ngay, Trương Văn
Diệu tức giận đến nỗi ánh mắt biến thành màu đen, ông ta cảm giác hình
như cơ thể mình dường như xảy ra vấn đề. Ông ta hơi tỉnh táo lại, suy
nghĩ một chút, Trương Văn Diệu thay đổi sim, sau đó bấm một cuộc gọi
quốc tế đường dài, sau khi cuộc gọi được kết nối bên kia có người nói:
- Này, ông tìm ai?
Trương Văn Diệu nói:
- Là tôi, tên khốn Đỗ Long đã đánh trả, mọi chuyện đang rắc rối, cậu
nhanh chóng đưa Trương Vinh Lương trở về, cụ thể trở về nói sau.
Người bên kia điện thoại chính là Đạo Ly trong Bát Tuấn, cũng là cánh tay đắc lực nhất của Trương Văn Diệu, anh ta trầm ngâm một chút, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Trương Văn Diệu nói:
- Đừng hỏi nữa, mau trở về!
Đạo Ly trầm mặc một chút, nói:
- Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức trở về nhanh.
Sau khi treo điện thoại, Trương Văn Diệu ngồi trong chiếc ghế bành hoàn
toàn ngớ ngẩn. Qua một hồi lâu ông ta mới cười ha hả, tiếng cười càng
ngày càng lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra, cuối cùng cười đến ho khan không ngừng, thậm chí ho ra máu nữa.
Trương Văn Diệu nhìn các
mạch máu trên bàn tay thở phì phò, chậm rãi nhắm mắt lại. Lần đầu tiên
xem tài liệu về Đỗ Long, ông ta thấy Đỗ Long với mình rất giống. Bây giờ Đỗ Long cho ông ta cảm giác này thì càng giống rồi, ông ta cảm thấy
giống như cái bóng dưới gót chân của chính mình, chiêu thức hai người
cùng giống nhau như đúc. Nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng sẽ có lựa
chọn giống Đỗ Long. Đương nhiên, ông ta thừa nhận, Đỗ Long làm tốt hơn
so với mình.
- Đỗ Long...Trương Văn Diệu xiết chặt bàn tay, trong lòng thầm nhủ:
- Mày sẽ phải hối hận, bất kể thứ gì chắn trước mặt làm trở ngại tao, tao sẽ không thương tiếc mà tiêu diệt nó!
Đỗ Long và Trương Văn Diệu cùng là một loại người, chẳng qua Trương Văn
Diệu đi hướng tà ác, trong khi Đỗ Long sẵn sàng bước đi trên con đường
quang minh chính đại, tình cờ đi vào con đường đen tối cũng là có mục
đích riêng đấy.
Lý Quân thay Đỗ Long đi mở cuộc họp mừng công
rồi. Đỗ Long về nhà, dùng notebook mở ra một đống tài liệu có được từ
USB và thẻ nhớ của Trương Văn Diệu. Mấy thứ này Trương Văn Diệu đều cho
thêm mật mã, giải mã chính là cái USB tìm được trong nhà y, Đỗ Long
không dễ dàng động vào mấy thứ này. Hắn gọi điện kêu Nhạc Băng Phong trở về, loại chuyên nghiệp này hãy để người chuyên nghiệp xử lý đi.
- Này những thứ đó là gì thế?
Nhạc Băng Phong tò mò hỏi.
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Những thứ này rất quan trọng với một số người, cho nên tốt nhất em
không nên quan tâm, sau khi giải mã xong thì giao cho anh xử lý.
Nhạc Băng Phong nói:
- Là có được từ chỗ Trương Văn Diệu?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy.
Nhạc Băng Phong nói:
- Nói như vậy... em cảm thấy không bằng anh đem mấy thứ này hủy hết đi,
anh chưa từng nghe chuyện ngày xưa sao? Sau trận chiến Quan Độ, Tào Tháo thu được rất nhiều bức thư ở chỗ Viên Thiệu, rất nhiều bức đều là thủ
hạ của Tào Tháo viết xin đi theo Viên Thiệu. Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng Tào Tháo sẽ bắt nguyên một đám người để xử lý, nhưng trước mặt mọi người Tào Tháo lại đem một mồi lửa đốt sạch thư đó, đã chiếm được sự
khen ngợi và lòng trung thành của mọi người... Em cảm thấy anh hẳn là
nên học tập Tào Tháo, đem những thứ hại người này đốt đi.
Đỗ Long cười nói:
- Băng Phong, em đưa ra ví dụ này không thích hợp. Đầu tiên Tào Tháo nắm
giữ quyền sống chết của thủ lĩnh, sau đó Tào Tháo hủy chứng cứ ngay
trước mặt mọi người, thể hiện hành động đẹp. Bây giờ anh đốt nó cũng
không phải tốt, một chút ưu đãi cũng không có. Hơn nữa, lúc ấy là lúc
Tào Tháo cần phải dùng người. Thủ hạ có chút khuyết điểm cũng có thể bỏ
qua. Còn những người này thì sao? Rất nhiều người trong họ đều là Đảng
viên, họ xứng đáng được tha thứ à? Bọn họ gục ngã, chính là dễ dàng
nhường chỗ cho thế hệ trẻ có tố chất của con người mới.
Nhạc Băng Phong cau cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, nói:
- Xem ra anh đã tính toán là không buông tha rồi, vậy anh tính sử dụng
những tài liệu này như thế nào? Có muốn em làm lại một phần đưa cho cha
em xem qua không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không cần phiền
đến Chủ tịch Quốc hội Nhạc, chuyện này em biết anh biết là được rồi. Một tay nắm giữ nhiều tài liệu như vậy, từ từ giết bọn chúng chơi, em không biết là rất thú vị sao?
Nhạc Băng Phong cười khẽ một tiếng, nói:
- Được rồi, nghe dường như rất thú vị, em sẽ cùng anh chơi trò chơi này!
Nhạc Băng Phong cảm thấy rất thú vị, nhưng Đỗ Long biết đây không chỉ là trò chơi, sau này còn không biết có bao nhiêu gió tanh mưa máu đang chờ hắn đây.
Đỗ Long rất tin tưởng chính mình, hắn ôm bờ vai của Nhạc Băng Phong, cười nói:
- Vậy em cũng nhanh làm việc đi, hoặc là... Em vừa làm việc, anh vừa... Làm em được không?
Nhạc Băng Phong ngượng ngùng ừ một tiếng, rất nhanh trong phòng lại tràn đầy xuân sắc khôn cùng...