Hoàng Kiệt Hào nói:
– Trong một tháng người kia ít nhất hoạt động bốn lần, video của hôm phát sinh vụ án ba lần trước đâu? Đều tìm ra
đây, không tìm ra tên kia đêm nay mọi người đừng ngủ.
Khi tất cả mọi người đều có việc bận, Thẩm Băng Thanh nói:
– Có lẽ không cần phải phiền như vậy, tôi nghĩ tôi đã biết chiếc xe kia
vì sao đột nhiên xuất hiện vì sao đột nhiên lại đột nhiên biến mất.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh nói:
– Từ hệ thống cameras quản lý giao thông không thấy mục tiêu không có
nghĩa là y thực sự biến mất rồi, y có khả năng để xe dừng tại nơi nào
đó, hoặc là để xe vào xe tải rồi chở đi, trước kia chúng ta cũng làm qua một vụ án như vậy. Chúng ta chưa quen với địa hình thành phố Song Môn,
không biết chỗ y xuất hiện và biến mất có phải bãi đỗ xe mô hình lớn hay không. Đề nghị của tôi là phái người đi dọc theo đường mà y biến mất
hôm nay thăm dò một chút, có lẽ rất nhanh có thể tìm ra tung tích chiếc
xe kia.
Ánh mắt của Hoàng Kiệt Hào giăng đầy tia máu, mấy ngày
nay anh ta gần như không chợp mắt, nghe xong lời nói của Thẩm Băng Thanh nói:
– Đúng rồi, Đỗ Long cậu mau dẫn người đi tìm xe, chúng ta
tiếp tục xem video, chiếc xe nhái kia cho dù là tìm được rồi cũng không
nhất định có liên hệ với mục tiêu, chúng ta còn phải tìm thêm nhiều manh mối nữa ở video.
Đỗ Long nói:
– Đội trưởng Hoàng, bây giờ xem video đã chẳng có tác dụng gì rồi, người nhiều dễ xử lý việc, mọi
người khẩn trương đi tìm xe, sau khi tìm được xe rồi thì tìm người chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hoàng Kiệt Hào do dự một chút, quyết định để vài người ở lại tiếp tục xem video, những người khác cùng đi tìm xe.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi đại đội giao thông, ánh mắt Trịnh Tôn Trạch
nhìn bọn họ đi khỏi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tiễn
được đám đại thần này đi rồi, không xảy ra chuyện gì, thật là quá tốt
rồi.
Theo chỉ dẫn của GPS, bọn Đỗ Long rất nhanh tìm thấy đường
phố chiếc xe Toyota suv hoa râm kia biến mất. Ven đường dừng rất nhiều
xe, cảnh xe yên tĩnh chậm rãi chạy qua, mọi người phân công nhau tìm hai bên, chỉ cần phát hiện xe cùng loại, thì sẽ có người chạy qua ngó
nghiêng một cái. Đó là bởi vì có khả năng nghi phạm thay đổi màu sắc của xe. Đầu năm nay xì sơn cho xe chỉ mất chừng mười phút thôi, cái gì cũng có thể phát sinh, đề phòng vẫn là là tốt nhất.
Tìm nửa con phố
đều không phát hiện gì cả, tất cả mọi người hơi sốt ruột, chỉ có Đỗ Long là vẫn điềm tĩnh, sự điềm tĩnh của hắn phần nào khiến cho mọi người rất tin tưởng. Tất cả mọi người tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần ở đây có
Đỗ Long, thì không có vụ án mạng nào không phá được, từ trước giờ đều
như vậy. Hiện giờ vụ án này cũng giống như vậy, về sau Đỗ Long cũng sẽ
không làm mọi người thất vọng.
– Mau đến phía trước bãi đỗ xe rồi.
Nhạc Băng Phong nhìn máy tính bảng trong tay nói, trong bản đồ GPS, ghi rất rõ phía trước có một bãi đỗ xe ngầm.
Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:
– Chúng ta đánh cuộc như thế nào đây? Đánh cuộc chiếc xe kia để ở bãi đỗ
xe này không, tiền đánh cuộc là mời mọi người ăn một bữa tiệc thật lớn ở khách sạn tốt nhất ở thành phố Song Môn.
Thẩm Băng Thanh hỏi ngược lại:
– Theo cậu thì có đó hay không?
Đỗ Long cười nói:
– Tôi đoán là không.
Nhìn nụ cười của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh lo lắng được mất trong lòng đột nhiên tin tưởng hẳn lên, hắn nói:
– Cậu nhất định phải thua.
Đỗ Long vẫn cười rất vui vẻ, hắn nói:
– Đúng vậy sao? Chờ xem!
Nhạc Băng Phong nói:
– Em cũng đánh cược, em cá là chiếc xe kia nhất định ở bãi đỗ xe, em
không tin vụ án không có tin tức mà anh còn có thể vui vẻ đến như vậy.
Đỗ Long sờ sờ đầu, ha hả cười nói:
– Anh đâu có đoán trước, anh đâu biết được chiếc xe có ở bên trong hay
không. Mọi người không đi tìm manh mối phá án, lại cứ nhìn sắc mặt tôi,
tôi cười nói là có thể phá án thì hay quá.Mặc kệ Đỗ Long nói thế nào, sau khi nghe nói đánh cược như vậy lòng tin của mọi người tăng vọt, đều tin tưởng chắc chắn chiếc xe kia sẽ nhanh chóng có thể tìm ra ở bãi đỗ xe.
Cứ như vậy, mọi người cùng nhau đi
vào bãi đỗ xe. Bảo vệ bãi đỗ xe thấy mấy chiếc xe cảnh sát cùng nhau lái đến, vội vàng nhấc lan can lên một chút, một bảo vệ đi ra dừng một chút hỏi:
– Cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Long đưa ảnh chụp chiếc suv ra hòi:
– Đêm nay ông nhìn thấy chiếc xe này không?
Nhân viên an ninh kia chỉ liếc mắt nhìn trả lời:
– Có nhìn thấy, đêm nay có hai ba chiếc như vậy vào đỗ. Tôi không để ý biển số xe và loại xe, cảnh quan, xảy ra chuyện gì?
Đỗ Long nói:
– Chắc ông biết đấy, chúng tôi đang tìm một chiếc khoảng 9 giờ tối nay vào đỗ là loại xe này.
Chuyện của một giờ trước ông bảo vệ còn nhớ rất rõ ràng, ông nói:
– Ồ tôi nhớ ra rồi, có một chiếc như vậy, hình như là đi vào khu thứ năm, các anh cảnh sát sau khi đi vào quẹo phải sau đó đi thẳng đến cuối có
thể nhìn thấy biển chỉ khu thứ năm rồi.
– Tốt lắm cảm ơn!
Đỗ Long cất ảnh đi, lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, nhân viên an ninh kia trở lại vọng gác, nói với đồng nghiệp chậc chậc khen:
– Thật không giống với cảnh sát địa phương, vị cảnh sát kia nói cảm ơn
tôi, ha ha… Đời này lần đầu tiên còn nghe được cảnh sát nói cảm ơn.
Đỗ Long theo lời chỉ của nhân viên an ninh rất nhanh đã tìm ra khu D, mọi
người cùng nhau xuống xe triển khai việc tìm tòi. Không bao lâu sau đã
có người hương phấn mà kêu to lên:
– Ở trong này, tôi tìm thấy rồi. Chính là chỗ chiếc xe này! Tôi tìm được rồi.
Mọi người nhanh chóng xúm lại, chỉ thấy trước mặt chỗ anh cảnh sát hưng
phấn kia có một chiếc SUV hoa râm, tuy nhiên biển số xe và dấu hiệu lại
không giống với chiếc xe mà bọn Đỗ Long tìm. Nhìn kỹ lại, đồ trang trí
trong xe giống chiếc xe trong tấm hình, nhất là hình bốn con Doremon
ngồi trên bồn cầu ở dưới kính chắn gió…. Thật sự rất rõ ràng.
– Đúng, chính là nó.
Đỗ Long nói:
– Tuy tên kia đã thay đổi biển số xe và dấu hiệu, nhưng không thể nghi
ngờ nhất định là chiếc xe này, ai mang dụng cụ mở cửa ra đây, trước hết
chụp một cái đã, sau đó cạy mở nó, lấy chứng cứ ra.
Đỗ Long đi đến một bên gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào nói:
– Đội trưởng Hoàng chúng tôi tìm thấy chiếc xe kia rồi, đang chuẩn bị lấy chứng cứ ra, camera theo dõi của bãi đỗ xe khả năng có thể thấy mặt
người kia, tôi sẽ đi xem một cái.
Hoàng Kiệt Hào nói:
–
Vậy cậu cứ tiếp tục điều tra đi, hy vọng có thể mau chóng tìm ra được
thân phận thật của tên kia, nói cho tôi biết vị trí, tôi tới ngay.
Một lúc sau đã mở được cửa chiếc xe kia, sau đó bọn Thẩm Băng Thanh cẩn
thận tìm trên xe, rất nhanh, chứng cứ khả nghi được lôi ra từng thứ một.
Trong hòm ở đầu xe các vật nhỏ để lộn xộn, có mấy ống kim tiêm dùng một lần. Ở hộp đằng sau đuôi xe để lẫn lộn, ngoại trừ bình cứu hỏa và chuẩn bị
thiết bị ở ngoài, còn phát hiện một cuộn băng dán và một bó sợi bông
trắng.
Một lọ nước thuốc kia là loại thuốc tê rất khó kiếm, người bình thường rất khó có được, nhìn mấy thứ này, Đỗ Long nói:
– Nhất định là y, xem ra y khống chế mục tiêu bằng cách đánh thuốc mê,
các cậu tìm cẩn thận ở trên xe, bất luận là vân tay gì, lông tóc cùng
với dấu vết gì cũng không được bỏ qua, tôi đến phòng camera quan sát bãi đỗ xe xem có thấy mặt người kia.
Đỗ Long xoay người lên xe, Nhạc Băng Phong cũng bám theo lên xe, sau khi lái xe đi những người không
tham gia điều tra nhìn theo đuôi xe, trên mặt đều lộ ra nụ cười mờ ám,
trong lòng âm thầm hâm mộ, mỗi ngày đều có một một đại mỹ nữ như vậy bám đuôi, nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh lại!