Một chiếc xe đi qua cùng một con đường vào hai thời điểm khác nhau nói
ra cũng không có gì đặc biệt. Khi tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi
phán đoán của Đỗ Long, Đỗ Long nói với Tạ Ba:
– Tìm ảnh của chiếc xe này khi tiến vào đoạn đường vào buổi chiều đem ra cho tôi xem một
chút. Người này cũng không đi làm ở chỗ gần đó, trong vòng một ngày gã
xuất hiện ở đó hai lần, không thể không nghi ngờ.
Tạ Ba nhìn xuống những chi tiết ghi lại trong bản ghi chép nói:
– Chiếc xe này bản ghi chép không ghi lúc đi vào, chỉ có ghi chép lúc đi ra, khả năng đã vào sớm hơn.
Đỗ Long nói:
– Vậy đem video lúc hắn rời đi đến đây điều tra xem.
Rất nhanh đã điều tra tới thời gian lúc đó, chiếc xe Toyota Suv màu hoa râm kia chạy tới. Đỗ Long tập trung tinh thần nhìn vào, lúc chiếc Toyota đi vào vị trí trước cameras là rõ ràng nhất hắn nói:
– Ngừng!
Hình ảnh dừng lại, nhưng thật không may là lái xe lại đội một cái mũ, che
mất một nửa mặt, căn bản không nhìn thấy bộ dạng của y, trùng hợp chính
là tài xế lái xe buổi tối hôm đó cũng đội mũ.
Đỗ Long không tức giận chút nào nói:
– Phóng to hình ảnh lên một chút.
Tạ Ba từ từ phóng to hình ảnh lên, hình ảnh mà cameras ghi lại vốn không
thể rõ hơn, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy biển số xe mà thôi. Hình ảnh xe sau khi phóng to vẫn rất mờ, tất cả mọi người chằm chằm nhìn vào
hình ảnh, cố gắng tìm ra chút gì đó, nhưng nhìn đến hoa cả mắt vẫn chả
thấy gì.
Đỗ Long giơ ảnh chụp buổi tối bên cạnh màn hình máy tính để đối chiếu. Đặc trưng phần trích phóng to của hai chiếc cho thấy
chúng chính là cùng một chiếc. Lái xe cũng là cùng một người, nhưng
dường như không có bất kỳ chi tiết nào có thể thấy chiếc xe này và lái
xe có liên quan đến vụ bắt cóc.
– Chính là hắn!
Sau khi Đỗ Long nhìn khoảng 10 giây đột nhiên khẳng định nói.
– Đúng là hắn?
Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:
– Người này không phải không phù hợp với đặc điểm mà cậu nói sao?
Đỗ Long hơi hưng phấn nói:
– Đúng vậy, chính là hắn, tôi nói là người này bắt cóc người mất tích của chúng ta, nhưng tôi không nói là chủ xe làm.
– Chẳng lẽ chủ xe cho y mượn xe?
Nhạc Băng Phong nói.
Đỗ Long nói:
– Bất kể là mượn hay ăn trộm hay là “nhân bản”. Tóm lại người lái xe này
tuyệt đối không phải là chủ xe trong tư liệu. Người ba mươi tuổi và
người năm mươi tuổi vẫn có sự khác nhau đấy, các cậu xem quần áo của y,
mũ, còn có đồ trang sức trong xe và chiếc di động và hộp thuốc vứt ở
đằng trước, người này tuyệt đối không vượt qua bốn mươi tuổi.
Hình ảnh giống nhau, mọi người đang cùng nhau nhìn, nhưng sau khi Đỗ Long
nhắc nhở mới bừng tỉnh trở lại. Người lái xe chính là người đội mũ lưỡi
trai, trên người mặc áo jacket kiểu dáng cũng có phần mới mẻ độc đáo,
quả thật không giống như người trung niên khoảng năm mươi tuổi mặc. Mặt
khác trên đầu xe còn đầu dán một hàng bốn con Doremon ngồi trên bồn cầu. Điện thoại cũng là kiểu thời thượng xa hoa mới ra, thuốc lá mà y hút là loại mới ra có pha vị hoa quả, bình thường chỉ có dân trẻ tuổi mới hút
thử. Tất cả điều này cho thấy người tài xế kia tuổi không quá lớn.
Kỳ thật từ khuôn mặt mơ hồ không rõ trong tấm hình có thể mơ hồ phân biệt
được tuổi của người kia. Chỉ có điều mọi người vừa rồi đều chú ý trong
xe còn có người thứ hai hay không, bởi vậy đều không phát hiện được.
– Người lái xe trẻ hơn một chút, nhưng cũng không thể chứng minh được gì?
Thẩm Băng Thanh lại đưa ra nghi vấn.
Đỗ Long nói:
– Muốn chứng minh rất đơn giản, gọi điện thoại sẽ rõ.
Đỗ Long lấy điện thoại di động ra gọi theo số điện thoại trong tư liệu mà
Nhạc Băng Phong đưa cho hắn. Nhận điện thoại là một người trung niên
giọng nói có chút trầm thấp, y nói:
– A lô? Cậu tìm ai?
Đỗ Long nói:
– Đàm Điền Sinh phải không? Chúng tôi là đội cảnh sát giao thông của cục
công an. Lúc xế chiều hôm nay ông lái xe vượt đèn đỏ, mời ông nhanh đến
phòng quản lý xe để nộp tiền phạt.
Nhận được điện thoại Đàm Điền Sinh sửng sốt, ngay sau đó y tức giận mắng:
– Má nó, cả ngày hôm nay tôi ở bên trấn Lão Quảng, ai lái xe đi phố Kim
Thiếc chứ? Tôi sớm nói xe của tôi bị mất biển số rồi, các cậu cũng không chịu tin, muốn phạt tiền thì tự đi tìm người nhái xe đi.
Nói xong dập máy ngay, Đỗ Long nói:
– Tốt lắm, xem ra chiếc xe chúng ta muốn tìm là một chiếc xe trộm biển
số, mọi người điều tra cẩn thận thêm một chút chiếc xe này rốt cuộc là
đến từ lúc nào. Rồi đi đến nơi nào, hiện tại tất cả tinh lực đều tập
trung ở đầu mối này, hiểu chưa?
Mọi người cùng hô lên hưởng ứng, bọn Hoàng Kiệt Hào kỳ quái nhìn sang bên này, Đỗ Long cầm ảnh nói với Hoàng Kiệt Hào:
– Đội trưởng Hoàng, có manh mối rồi, chiếc xe nhái này rất khả nghi.
Hoàng Kiệt Hào đi qua sau khi nghe Đỗ Long giải thích xong cũng cảm thấy manh mối này đang để đào sâu. Cho dù cuối cùng điều tra được vụ án bắt cóc
không liên quan gì đến chiếc xe này, ít nhất cũng có thể phá vỡ một vụ
án nhái xe.
Mọi người cùng nhau hành động, cẩn thận tìm kiếm men theo tuyến đường mà chiếc xe Toyota SUV qua lại.
Không lâu sau, các loại manh mối liên tục xuất hiện, tuyến đường mà hôm nay chiếc SUV đến đi hai lần đều bị điều tra.
Mỗi lần phát hiện chiếc suv đó, Nhạc Băng Phong liền đánh dấu lên bản đồ,
rất nhanh, trên bản đồ liền xuất hiện hai tuyến màu sắc khác nhau, phân
biệt cho đường đi của chiếc suv buổi chiều và buổi tối. Nhưng mà hai
tuyến đường lại không có cách nào để có thể tiếp nối với nhau, hơn nữa
cũng không có khởi điểm và chung điểm. Chiếc suv giống như ma quỷ vừa
thần bí xuất hiện vừa thần bí biến mất đến hai lần.
Hoàng Kiệt Hào ũng vô cùng có hứng thú với chiếc xe đó, sự trùng hợp của nó thực sự là quá nhiều.
Một điều bất ngờ có thể nói là trùng hợp, khi sự bất ngờ xuất hiện hai lần, ba lần, thậm chí nhiều hơn trên cùng một chiếc xe, vậy đó cũng không
phải là trùng hợp. Chiếc xe kia khẳng định có quỷ.
Nhưng chiếc xe kia hiện tại đã mất tích, nó có thể đi đâu? Mọi người nhìn hai tuyến đường suy tư một cách khốn khổ.
Trong lòng Đỗ Long kỳ thật đã có đáp án, hắn tạm thời không nói, mà muốn cho mọi người suy nghĩ một chút.
Nhìn bản đồ một lúc, mọi người vẫn không tìm được trọng điểm, lúc này Nhạc Băng Phong đột nhiên nói:
– Tôi tra được ghi chép vi phạm luật lệ giao thông của chiếc xe này, còn
có hình ảnh lúc đó mà camera quay được, mọi người xem đi.
Nhạc
Băng Phong tìm được bản ghi chép cảnh vi phạm luật lệ và ảnh chụp. Bức
ảnh đó chợt nhìn hình như không vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện xe có treo cùng một tấm biển trong bảy tấm hình này lại không cùng một
chiếc xe, trong đó có lái xe và đồ đạc bên trong của chiếc xe trong năm
tấm hình hoàn toàn giống với chiếc xe tình nghi, hai tấm ảnh chụp còn
lại rõ ràng là chụp được từ một chiếc xe khác. Chủ xe Đàm Điền Sinh nói
xe của mình bị nhái một chút cũng không sai.
– Mọi người nhìn kỹ đi đây là thời gian ghi lại lúc vi phạm luật lệ.
Nhạc Băng Phong kích động nói:
– Có thời gian ghi lại của ba lần vi phạm hoàn toàn trùng với thời gian
xảy ra vụ mất tích, hơn nữa vụ án ba người trung niên mất tích lúc đầu,
rất có thể lúc ấy hung thủ vừa mới bắt đầu tác án. Trong lòng còn vô
cùng khẩn trương, cho nên không cẩn thận đã vi phạm luật lệ, hắn khả
năng cũng không biết.
Tất cả mọi người đồng ý gật gật đầu, Đỗ Long nói:
– Có thể điều tra ra video ba lượt vi phạm luật lệ cùng ngày đó không?
Nhạc Băng Phong lắc đầu nói:
– Tư liệu video quá lớn, bình thường sẽ không giữ lại lâu, xem tình hình
các nơi, điểm mấu chốt nhất là một tháng, thành phố Song Môn chính là
điểm mấu chốt này, nói cách khác tư liệu video một tháng trước cũng bị
mất rồi.