Vụ án của Vương Nguyên Khôn khiến Cục công an thành phố Song Môn và
UBND, thành ủy thành phố đều một lần nữa thay đổi nhân sự. Giống như một công ty lớn sắp sụp đổ, tiến hành tổ chức lại tài sản. Ngoại trừ tài
sản bất chính sau khi bổ sung các thành phần mới, lại đổi mới lần nữa
tỏa sáng bừng bừng sức sống.
Đỗ Long nhân cơ hội điều vài người
đến, trong cục công an lại thêm vài gương mặt quen thuộc. Đỗ Long trong
lòng an tâm hơn nhiều.
Trên thực tế người đi trà lạnh, mỗi người
lên làm lãnh đạo đều thích dùng người mình quen. Cho nên dù người cũ bị
gạt bỏ sạch rồi, cũng chỉ có thể tự trách mình theo không đúng người.
Giống như Trương Minh Kế, loại cả người đều không sạch sẽ này còn dám
đối nghịch với lãnh đạo thật sự hiếm thấy.
Phó Hồng Tuyết và Âu
Dương Đình đều bị điều tới, Đỗ Long đem Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình
sắp xếp vào đội đặc nhiệm. Đội đặc nhiệm sau khi điều chỉnh giao cho Đỗ
Long phụ trách, hơn nữa giờ có không ít chỗ trống, bởi vậy điều người
qua rất thuận lợi. Có người ngược lại hoài nghi năng lực của các cô Phó
Hồng Tuyết, nhưng khi các cô thể hiện ra thực lực của mình, thì chẳng
còn ai tiếp tục có dị nghị nữa.
Triệu Thông Quốc không đến, Hoàng Hoa Lương và Thạch Siêu Vũ, Trương Chấn Nghiệp, còn cả Hứa Hải, Tạ Ba…
Thậm chí Vương Hải Lượng đều đến rồi, việc thành phố Lỗ Tây bên đó phân
phòng cho anh vẫn chưa xuống quyết định, cho nên Vương Hải Lượng thẳng
thừng xin điều tới. Theo anh ta, theo lãnh đạo giỏi này so với cái gì
cũng quan trọng hơn.
Người có cùng suy nghĩ này không ít, nên Đỗ
Long nhân cơ hội phong phú lớn một chút thủ hạ của mình. Trước mắt hắn
phân công quản lý trị an, tuần phòng, đặc nhiệm, hình sự. Công việc bên
trung tâm chỉ huy và pháp chế tuyên truyền, cài vào vài người của mình
thật sự thoải mái.
Ở bối cảnh lớn này, bộ máy pháp chế của thành
phố Song Môn khôi phục vận hành bình thường. Sau vụ quặng Bình Sơn bạo
loạn, Đỗ Long nhân cơ hội bắt được không ít người. Trên cơ bản cứ lấy
một cái làm chuẩn. Một đám chuyên đi bắt nạt lũng đoạn thị trường, lưu
manh ác bá không việc ác gì không làm bị bắt, lưu manh trên các địa bàn
thành phố nghe tên Đỗ Long đã sợ mất mật, so với trước kiềm chế nhiều
rồi. Trị an thành phố Song Môn có chuyển biến lớn, bước đầu đã đạt được
mục tiêu của Đỗ Long.
Vụ án cũ bên Hoàng Nham điều tra cũng có
rất nhiều đột phá, bao gồm cả bản án cũ Thôi Dương tố cáo với Đỗ Long đó đều được điều tra xử lý. Trong đó tuy rằng chính xác có bị oan uổng,
nhưng đại đa số bản án vẫn không có vấn đề. Trương Minh Quân vẫn không
đến mức vụ nào cũng giở trò quỷ, anh ta chỉ là theo nhầm người, phụng
mệnh làm mấy chuyện xấu mà thôi.
Kết quả này làm lãnh đạo cấp
trên hết sức hài lòng, nhưng một số nhà kia thì quá không hài lòng rồi.
Bọn họ tiếp tục khiếu nại khắp nơi, ở cục công an và cửa chính phủ thành phố ngồi im ra uy. Đối với loại người này, đến Đỗ Long cũng không có
cách nào, dưới tình trạng giải thích khuyên bảo cũng không có hiệu quả,
cũng chỉ có thể mặc bọn họ giằng co.
Theo sự chuyển biến tốt đẹp
của trị an ở thành phố Song Môn, Đỗ Long đem công việc trọng tâm chuyển
lên vụ án cũ. Làm hắn khúc mắc nhất là án những cô gái nhỏ năm đó bị lừa gạt, và còn chính là tung tích của hai tiểu tử Quan Chí Cường.
Bọn Quan Chí Cường rốt cuộc đi đâu rồi? Đỗ Long đã từng hỏi qua Tề Khải
Hoa, Tề Khải Hoa nói không biết. Loại việc nhỏ này hắn căn bản lười hỏi
đến, nhưng gã cũng cho Đỗ Long một đáp án. Đó chính là không qua khỏi
ranh giới thành phố Song Môn.
Xem bộ dạng của Tề Khải Hoa, dường
như là gã biết một chút manh mối, không chịu nói cho Đỗ Long tựa hồ muốn thử nghiệm thực lực của hắn. Lúc ấy Đỗ Long đã phát hỏa rồi, hắn chỉ
vào mũi Tề Khải Hoa mắng lớn:
-Tề Khải Hoa, mày cũng có vợ con,
đem người nhà mày đưa đến chỗ đó đổi lấy bọn Quan Chí Cường về như thế
nào? Làm người phải đúng với lương tâm của mình!
Tề Khải Hoa bị Đỗ Long mắng cúi đầu xuống, nhưng gã cũng không có căm tức. Qua một chút, gã lại bướng bỉnh ngẩng đầu nói:
- Dù sao bọn họ cũng đã đi mấy tháng rồi, cũng không kém một hai ngày này.
Đỗ Long lạnh lùng nhìn bọn người Tề Khải Hoa và Đinh Thiên Lý nói:
- Thực phải đưa bọn mày đi trại tập trung Nazi, để bọn mày thử chút cảm
giác một ngày qua như một năm. Đối với người bị hại mà nói, nỗi sợ đó
một ngày đợi chờ cũng vô cùng gian nan, thống khổ đấy. Vốn tao nghĩ để
cho bọn mày một cơ hội lập công, đáng tiếc… Bọn mày làm tao thất vọng
quá, dưới sự ảnh hưởng của Trương Văn Diệu, bọn mày đã trở nên quá máu
lạnh rồi. Cũng đã quên mấy cái gì gọi là nhân từ, đem lương tâm mình đều cho chó ăn rồi!
- Mẹ kiếp, mày tính là ông gì. Dựa vào cái gì mà ở đây lải nhải? Không sướng thì bắt bọn tao cho vào ngục giam đi. Ông
đây cũng không muốn chịu cái loại uất khí này!
Lục Nhĩ không phục hét lên.
Đỗ Long ánh mắt sắc bén như điện bắn về phía Lục Nhĩ, Lục Nhĩ bị bắn nhìn
đến nỗi tim gan co lại, dưới ánh mắt đó liền ý thức tránh đi. Tề Khải
Hoa nói:- Câm miệng, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện… Đỗ Long, anh cho tôi một ngày, ngày mai khoảng giờ này mà anh vẫn chưa tìm được bọn
họ, tôi sẽ giúp anh điều tra.
Đỗ Long lạnh lùng nói:
-
Không cần vậy, tôi hận nhất kẻ khác uy hiếp tôi. Đợi đến khi tôi đem bọn họ giải cứu rồi, các anh sẽ biết làm tôi tức giận sẽ có kết quả gì!
Nói xong Đỗ Long liền quay người đi ra khỏi cái nơi chạm trán tạm thời này. Đợi bóng dáng Đỗ Long rời đi khuất tầm mắt, Lục Nhĩ lại trách móc lên:
- Mẹ kiếp, hắn tưởng mình là ai à, tinh tướng vớ vẩn…
Ba~ một tiếng vang lên, làm đứt đoạn lời nói của Lục Nhĩ. Đánh Lục Nhĩ là
Thanh Tòng Khang. Lục Nhĩ kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn gã, Thanh
Tòng Khang lạnh lùng nói:
- Mày còn nói nhảm nữa, tao sẽ đem mày
đưa đi Thái Lan, bán cho bọn trai bao ở đó, để mày thử chút cảm giác một ngày như một năm.
Lục Nhĩ xịu mặt, trong lòng nói lầm bẩm:
- Tôi không biết một đường giết sạch trở về à. Quỷ Thái Lan ngăn được tôi sao?
Đinh Thiên Lý liếc nhìn Lục Nhĩ một cái nói:
- Lão đại, Đỗ cục trưởng là một người tốt. Thăm dò của anh nên kết thúc
đi chứ? Có muốn báo cho hắn biết tung tích của hai tên tiểu tử kia
không?
Tề Quang Khải lạnh nhạt nói:
- Kết thúc rồi, nhưng
không cần nói cho hắn cái gì cả, bởi vì tao từ trong mắt hắn đã nhìn ra
rồi. Đáp án sớm đã ở trong lòng hắn, chúng ta thăm dò hắn, hắn cũng thăm dò chúng ta. Việc ngày hôm nay chúng ta làm không được chuyên nghiệp,
mọi người phải có sẵn tâm lý chuẩn bị. Trừ phi muốn đi ngồi tù, còn
không thì thu lại những suy nghĩ khác. Tao đã quyết định rồi.
Tề
Khải Hoa chưa nói quyết định cái gì, nhưng trong lòng mọi người cũng đã
hiểu được ý tứ của gã, mỗi người đều có thoáng chút suy nghĩ.
Đỗ
Long quả thật đã tra ra tung tích của bọn Quan Chí Cường, thậm chí đã
sắp xếp xong kế hoạch giải cứu. Nhưng kế hoạch này có chút đặc biệt,
cũng không có sử dụng bất cứ kẻ nào. Hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại,
hẹn một vị là nhân vật lớn rất có sức ảnh hưởng ở thành phố Song Môn ra
uống rượu mà thôi.
Hơn 5 giờ chiều, ở trong phòng một khách sạn
không nổi tiếng gì, Đỗ Long đã gặp được nhân vật nổi tiếng kia. Ông ta
là chủ tịch của một doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn. Hai người không có hàn huyên quá lâu, Đỗ Long đi thẳng vào vấn đề, đem di động đưa cho đối
phương. Biểu hiện trong di động chính là màn hình giám sát, video nội bộ mỗi căn phòng. Quan Chí Cường và một đứa nhỏ khác đang ngồi trước màn
hình ti vi cực đại đánh điện tử, này dường như có chút gì đó không bình
thường. Nhưng nhìn kỹ mà nói sẽ phát hiện trên cổ bọn Quan Chí Cường có
đeo một vòng kim loại, vẫn còn sáng lên màu hồng quang chớp chớp lóe
lóe.
Vị chủ tịch trung niên phát tướng kia nhìn thấy trên bàn trà hai chén trà nóng hôi hổi, trên trán gã đã bắt đầu đổ mồ hôi. Gã nhớ
trà đó là tự mình trước khi ra cửa đưa cho hai người, để ở vị trí đều
không có sai chút nào. Xem ra đây chính là hiện trường thực thu hình,
không phải là video.
Đỗ Long từng chữ từng chữ chắc như đinh đóng cột nói:
- Xét thấy ông không có gây cho bọn họ những tổn thương có tính thực
chất, tổn thương có tính vĩnh viễn nghiêm trọng, tôi đề nghị ông lập tức giải phóng bọn họ. Cho mỗi người mười vạn bồi thường. Về phần ông, chỉ
cần trong một tháng từ chức và dùng danh nghĩa một cá nhân nặc danh
quyên tiền một triệu cho quỹ trợ giúp nhi đồng tỉnh Thiên Nam, việc này
tôi sẽ không truy cứu nữa. Đương nhiên, vì phòng bị ông sau này đổi ý,
hoặc nghĩ cách chơi tôi, tôi sẽ giữ lại bộ video và tư liệu. Ông cũng có thể lựa chọn thân bại danh liệt đi ngồi tù, tự mình lựa chọn đi…