Nhìn thấy bóng quỷ ngoài cửa sổ, Vương Nguyên Khôn kinh hãi hét ầm lên.
Đúng vào lúc này, đột nhiên chuông cửa nhà kêu lên. Vương Nguyên Khôn sợ tới mức lông mao dựng đứng, cả người cứng ngắc tựa như thật sự bị quỷ
ám.
Chuông cửa không ngừng vang lên, một lát sau có người lớn giọng nói:
- Phó Bí Thư Vương, là tôi Uẩn Cảnh Huy. Tôi biết anh ở trong nhà. Mở cửa!
Nghe được tiếng người, Vương Nguyên Khôn dần dần có nhận thức lại. Gã cảm
thấy toàn thân đổ mồ hôi, tay chân nhũn ra, vất vả lắm mới chuyển động
bước chân qua mở cửa. Đèn trong hành lang và sự xuất hiện của đám người
Uẩn Cảnh Huy, Vương Nguyên Khôn cảm giác mình như chết qua một lần lại
sống trở lại bình thường. Tinh thần gã ở trong trạng thái bên bờ sụp đổ, vẻ mặt cầu xin với Uẩn Cảnh Huy:
- Uẩn cục trưởng, các anh đến rồi…
Nói xong, Vương Nguyên Khôn liền trợn ngược hai mắt, gục xuống đất ngất đi. Uẩn Cảnh Huy thấy thần thái gã bất thường sớm đã có chuẩn bị, nhưng đột nhiên ngất đi vẫn có chút khiến anh ta trở tay không kip. Vội vươn tay
đỡ lấy Vương Nguyên Khôn và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố cùng dìu
lấy. Vương Nguyên Khôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, gã lẩm bẩm
nói:
- Cứu mạng… Trương Văn Diệu vẫn chưa chết… Anh ta biến thành quỷ tới tìm tôi… Cứu mạng… Đừng để tôi một mình ở lại đây…
Uẩn Cảnh Huy thấy thế trong lòng có chút cảm giác. Anh ta nhìn chủ nhiệm Ủy Ban kỷ luật, nói:
- Xem ra tình hình gã không ổn, chúng ta phải đưa gã đến bệnh viện trước đã.
Chủ nhiệm Ủy Ban kỷ luật gật gật đầu nói:
- Ừ! Phái một nhân viên đắc lực đưa gã đến bệnh viện, trông coi thật kỹ.
Chúng ta trước tiên ở nhà gã tìm thử xem có đầu mối gì không vậy.
Uẩn Cảnh Huy đem Vương Nguyên Không giao cho hai người cảnh sát hình sự,
lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Long. Uẩn Cảnh Huy ở thành phố Song Môn
cũng chỉ có tín nhiệm duy nhất một mình Đỗ Long.
Đỗ Long nhất
liệt đáp ứng, nói rằng 5 phút nữa sẽ đến. Uẩn Cảnh Huy có một chút buồn
bực, làm sao mà nhanh như vậy. Nhưng không biết Đỗ Long bây giờ đang ở
dưới lầu, đang bận thu dọn mấy công cụ đóng giả quỷ của hắn chứ.
Vương Nguyên Khôn khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh của
bệnh viện, tuy nhiên khiến lòng hắn sợ hãi chính là bên cạnh không có
lấy một người, chỉ có hai cái còng tay còng hắn trên giường bệnh.
- Người đâu, có ai không?
Vương Nguyên Khôn lớn tiếng gào thét, nhưng bốn phía yên lặng. Được sự dặn dò của Đỗ Long, bác sỹ, y tá đều không đến quấy nhiễu. Bây giờ đã là rạng
sáng 3, 4 giờ, trong bệnh viện vốn dĩ đã yên tĩnh. Vương Nguyên Khôn sau khi hô vài tiếng thấy không có chút đáp lại, trong lòng hắn càng lúc
càng trở lên lo lắng. Đột nhiên, một tiếng hú, một cái bóng trắng từ
ngoài cửa sổ xẹt qua. Vương Nguyên Khôn chỉ thấy chợt lóe lên một bóng
dáng lướt qua, gã càng thêm kinh hãi hét ầm lên:
- Có ai không! Cứu mạng!
Cách âm của phòng bệnh hiệu quả rất tốt, tiếng la hét của Vương Nguyên Khôn
không làm kinh động bất cứ ai. Đột nhiên, cửa sổ bên kia truyền đến một
tiếng bụp. Ngay sau đó tiếng cộc cộc từ cửa sổ kia liên tiếp lăn đến bên giường. Vương Nguyên Khôn sợ tới mức hồn bay phách lạc. Cuối cùng mới
phát hiện chỉ là một đồng xu, nhưng bên đó cũng không có người. Làm sao
có thể có một đồng xu lăn lại chứ?
Vương Nguyên Khôn càng nghĩ
càng sợ. Trong đầu óc gã không khỏi nhớ lại, hôm đó gã phụng mệnh mưu
hại Trương Văn Diệu và giả tạo ra cảnh Trương Văn Diệu tự sát. Ánh mắt
oán giận của Trương Văn Diệu trước khi chết và tình trạng thê thảm sau
khi chết đều khiến hắn sởn tóc gáy.
Ngọn lửa sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt, tinh thần của Vương Nguyên Khôn căng thẳng, bất cứ lúc nào
cũng có thể đứt đoạn. Đến lúc đó có thể bị dọa chết hoặc bị dọa phát
điên. Đỗ Long thấy trạng thái gã bất thường, đẩy cửa vào phòng bệnh.
Nhìn vào đôi mắt của Vương Nguyên Khôn đang không ngừng run rẩy nói:
- Anh ồn ào cái gì? Ở đây chẳng có lấy một cái bóng quỷ, hô cứu mạng cái gì, muốn tìm phiền phức phải không?
Bất luận thái độ Đỗ Long có không tốt bao nhiêu, Vương Nguyên Khôn nhìn
thấy hắn một cái, nhanh chóng biến hắn thành chúa cứu thế hoặc giống như phụ mẫu tái sinh. Gã kích động đến rơi nước mắt, Vương Nguyên Khôn run
rẩy nói:
- Đỗ Long… Đỗ cục trưởng, cứu mạng. Đừng để tôi một mình ở đây. Trương Văn Diệu… Trương Văn Diệu biến thành ác quỷ rồi, anh ta
muốn kiếm mạng của tôi. Cứu tôi… Đừng để tôi một mình ở lại!
Đỗ Long nhìn thoáng qua bốn phía nói:
- Đây là bệnh viện, quỷ ở đâu ra? Anh đừng có nghĩ linh tinh nữa, khẩn
trương ngủ đi. Tôi bận cả đêm rồi, cũng phải ngủ bù tốt một chút. Còn ồn nữa đem anh nhốt vào phòng vệ sinh, tối om đấy, hù chết anh.
Vương Nguyên Khôn kêu lên:
- Đỗ cục trưởng, tôi nói là sự thật. Đừng rời bỏ tôi. Cầu xin anh. Tôi
bằng lòng nhận tội. Trương Văn Diệu là tôi giết, anh ta bây giờ biến
thành quỷ đi bắt tôi rồi. Cầu van anh, đừng để tôi một mình ở lại…
Đỗ Long nhíu mày, giả vờ giả vịt hỏi:
- Trương Văn Diệu là anh giết? Anh ta không phải là tự sát sao? Anh tại
sao lại giết anh ta? Nếu như anh có nửa câu nói dối tôi lập tức quay
người rời đi.
Vương Nguyên Khôn vội vàng nói:
- Tôi nói,
tôi nói. Tôi giết Trương Văn Diệu. Bởi vì Trương Văn Diệu biết bí mật
tôi tham ô, nhận hối lộ. Anh ta dùng cái này để uy hiếp tôi, tôi không
muốn để cho anh ta uy hiếp, cho nên liền… Ra tay trước chiếm lợi thế đem anh ta giết luôn…
Vương Nguyên Khôn quả nhiên quá gian trá giảo
hoạt, lúc này vẫn còn ý đồ giấu diếm. Đỗ Long cũng không vạch trần gã,
lấy ra bản ghi chép đưa cho Vương Nguyên Khôn viết lời khai. Trong phòng bệnh có máy quay cameras, cũng coi như phù hợp điều kiện lấy chứng
nhận.
Vương Nguyên Khôn nhận tội nói mình giết Trương Văn Diệu,
còn đem quá trình đơn giản nói lại một lần. Trên thực tế hôm đó, gã nhận được một cuộc điện thoại, đó chính là cuộc điện thoại khiến gã làm ra
chuyện bí quá hóa liều. Đó là một cuộc điện thoại uy hiếp dụ dỗ, nếu như gã không làm theo, người đó sẽ vạch trần việc gã tham ô hối lộ. Nếu như gã làm theo, thì có cơ hội thăng quan tiến chức. Vương Nguyên Khôn kẻ
cơ hội không có bất kỳ do dự gì liền lựa chọn làm người phía sau.
Lúc ấy thân thể của Trương Văn Diệu đã có chút hư nhược rồi, nhưng anh ta
không chịu nằm viện hoặc về nhà, ngày ngày đều ở trong phòng làm việc
của mình. Theo sự nhìn nhận của Vương Nguyên Khôn, anh ta quả thực là
kéo dài hơi tàn. Cùng với để anh ta tiếp tục thống khổ, không bằng cho
anh ta thống khoái. Với loại tâm lý này, Vương Nguyên Khôn đã xuống tay
với Trương Văn Diệu.
Sau khi lấy được khẩu cung trực tiếp, Đỗ
Long vẫn còn chưa vừa ý. Hắn tiếp tục truy vấn Vương Nguyên Khôn vấn đề
khác, nếu Vương Nguyên Khôn không nói hắn sẽ rời đi. Vương Nguyên Khôn
bất đắc dĩ nhận tội càng lúc càng nhiều, đến khi Đỗ Long hài lòng rời
đi, gã đã quá mệt mỏi.
- Đừng đi, đừng để tôi một mình ở lại…
Vương Nguyên Khôn sau khi tinh thần lo lắng cao độ là mệt mỏi cực độ. Nhưng
gã vẫn không dám thiếp vào giấc ngủ, thấy Đỗ Long muốn đi, gã vội vàng
cầu khẩn.
Đỗ Long đem cửa mở ra, quay đầu nói với Vương Nguyên Khôn:
- Đường đường càn khôn, quỷ ở đâu ra. Là tự trong lòng anh có quỷ mà
thôi. Uẩn cục trưởng, Dương bí thư, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.
Uẩn Cảnh Huy đứng ở cửa dơ một ngón tay cái với Đỗ Long nói:
- Anh được lắm.
Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Song Môn Dương Truyền Liễu cũng gật gật
đầu với Đỗ Long. Với tư cách Ủy ban kỷ luật của tỉnh điều xuống, anh ta
đối với Đỗ Long cũng quá hiểu rõ. Lúc trước chủ nhiểm ủy ban kỷ luật
muốn đem hắn qua, đáng tiếc bị từ chối khéo rồi. Tiểu tử này là hạt mầm
tốt làm việc này à!
Uẩn Cảnh Huy và Dương Truyền Liễu đi vào
phòng bệnh, theo sau một đống người ầm ĩ đi vào. Vương Nguyên Khôn thấy
thế trận này, gã có chút minh bạch rồi, chán nản nói:
- Đây hết
thảy đều là các anh lập kế hoạch phải không? Các anh làm sao biết Trương Văn Diệu là tôi giết? Đây là các anh xui khiến nhận tội, là trái pháp
luật đấy!
Uẩn Cảnh Huy nói:
- Đỗ Long sớm đã hoài nghi là
anh giết Trương Văn Diệu. Ngoài ra, anh lẫn lộn khái niệm xui khiến nhận tội rồi, nghĩ cách để anh nói ra sự thật càng không thể là xui khiến
nhận tội. Vương Nguyên Khôn, anh làm nhiều việc phạm pháp như vậy, thì
đừng nghĩ ngụy biện nữa, nhận tội đi!
Vương Nguyên Khôn than khóc một tiếng, gục xuống giường.Gã nhắm mắt lại, lầm bầm nói:
- Đừng tắt đèn, tìm hai người bên cạnh tôi… Tôi sợ mơ ác mộng…