Khi Mạnh Hạo yêu cầu người sinh viên đó nhấc chân thử dấu giày, gã sinh viên có tên Điền Khải Lâm đó bỗng rút một con dao từ
trong thắt lưng ra, vung vẩy định chạy trốn. Thẩm Băng Thanh và
Mạnh Hạo lập tức lao lên, nhanh chóng khống chế gã. Sau khi
khám xét phát hiện trên người gã còn có một bao thuốc Hồng
Hà chưa hút hết, hoàn toàn trùng khớp với mẩu thuốc lá để
lại ở hiện trường. Trong con mắt kinh ngạc không thể tin được
của giáo viên và các sinh viên khác, Điền Khải Lâm bị còng tay
đẩy lên xe cảnh sát, nhanh chóng bị đưa đi.
Vụ án được
phá nhanh chóng cũng không làm tiêu tan được sự bực bội trong
lòng Hoàng Kiệt Hào. Cho dù đã gần 12h đêm, anh vẫn lập tức
gọi điện thoại cho Trưởng phòng công an quận Tây Sơn Liễu Công Toàn để báo cáo tình tiết mới của vụ án đôi tình nhân tự sát.
Liễu Công Toàn nghe nói vụ án đã kết thúc lại xuất hiện tình
tiết mới, ông lập tức mắng cho Hoàng Kiệt Hào một trận. Cũng
may mà vụ án này chưa báo cáo lên Cục công an thành phố Ngọc
Minh, Liễu Công Toàn ra lệnh cho Hoàng Kiệt Hào lập tức lấy hồ
sơ vụ án về sửa lại, đồng thời yêu cầu Hoàng Kiệt Hào viết
bản kiểm điểm, nộp cùng với hồ sơ vụ án cho ông.
Đỗ Long nghe thấy rất rõ, đợi sau khi Hoàng Kiệt Hào gác điện thoại liền vô cùng áy náy nói:
- Anh Hoàng, xin lỗi anh!
Hoàng Kiệt Hào trong lòng quả thực không vui, nhưng không phải giận Đỗ Long. Anh ta châm một điếu thuốc, nói:
- Cậu làm đúng, có gì phải xin lỗi. Vụ án này chưa điều tra
rõ mà tôi đã vội vã kết luận, viết kiểm điểm là đáng. Nhưng
cậu cũng đừng vội đắc ý, cậu dám không nghe lệnh cấp trên, vô
tổ chức vô kỷ luật, cậu cũng phải viết kiểm điểm cho tôi. Cậu cần nhớ kỹ cậu là cảnh sát! Cậu không được làm việc tùy
tiện theo ý thích cá nhân, nếu không sớm muộn cũng có chuyện
đấy!
Đỗ Long khiêm tốn nói:
- Tôi hiểu, cám ơn anh đã
nhắc nhở. Thực ra tôi đã suy nghĩ rất kỹ, chuyện này chỉ có
thể làm bất ngờ, hơn nữa nhất định phải nhanh, nếu không sẽ
mất cơ hội, bởi vậy tôi mới.... sau này tôi sẽ không làm như
vậy nữa!
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Tôi đã nhớ lời cậu
nói rồi, còn dám có lần sau, xem tôi xử lý cậu thế nào. Có
thời gian rỗi viết bản kiểm điểm, nộp cho tôi trước ngày quốc
khánh.
Đỗ Long cười hì hì gật đầu, Hoàng Kiệt Hào nhìn Đường Chấn Kỳ một cái, thầm nghĩ bụng:
- Tên khỉ này, coi như cậu số may, nếu mà không thành công, người ta kiện cậu ra tòa thì cậu sẽ gặp phiền phức to...
Sau
khi quay về chi cục, Hoàng Kiệt Hào lập tức tìm hồ sơ vụ án
đôi tình nhân tự sát, nhưng không sửa ngay mà triệu tập cuộc
họp phân tích tình hình vụ án. Hiện tại vụ án giết người ở
Miên Sơn đã phá xong, vấn đề thiếu nhân sự của trung đội điều
tra số 1 cũng đã tạm thời được giải quyết, Mạnh Hạo, Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh lần lượt được phân công vào ba tổ đang phụ
trách ba vụ án khác.
Mấy ngày qua đi, Đỗ Long bận tới
nỗi không kịp về nhà một chuyến. Đội điều tra một tuần liên
tiếp phá được mấy vụ án, hiệu suất phá án cao kỷ lục, trung
đội điều tra số 1 được nhận biểu dương nội bộ của Phân cục
công an quận Tây Sơn, chuyện kiểm điểm của Hoàng Kiệt Hào và Đỗ
Long cũng chìm vào quên lãng.
Khó khăn lắm Đỗ Long mới
được nghỉ một ngày, hắn quay về nhà, đang định tắm rửa ngủ
một giấc thì mẹ hắn, Thi Vân Cẩm quay về.
- Mẹ, gần đây sao mẹ bận vậy? Đừng để mệt quá đấy nhé.
Đỗ Long vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, nói với mẹ hắn.
Thi Vân Cẩm nhìn hắn đầy âu yếm, ánh mắt lộ ra vẻ quyến luyến không rời, bà nói:
- Tiểu Long, nghe nói gần đây con công tác không tồi hả...
- Cũng tạm ạ...
Đỗ Long nói.
Thi Vân Cẩm nói:
- Vậy thì tốt... Tiểu Long, mẹ có chuyện muốn nói với con...
mẹ được điều lên công tác ở Thượng Hải, bố con lại không
thường xuyên về nhà, sau này con một mình ở nhà, phải chú ý
an toàn...
- Cái gì? Mẹ chuyển lên Thượng Hải?
Đỗ Long kinh ngạc quay đầu lại.
Thi Vân Cẩm gật đầu, nói:
- Ừ, mẹ không muốn đi, nhưng chẳng có cách nào khác, hiệu quả
kinh doanh của xưởng quá thấp... mẹ đi lo nhất là con... con
phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm, nghỉ ngơi phải điều độ,
đừng có vì còn trẻ mà không chú ý... còn chuyện với Quân San
cũng phải khẩn trương lên, thường xuyên đưa con bé về nhà chơi,
mẹ đi rồi, không còn ai cản trở nữa, con có thể nắm lấy cơ
hội. Cứ cho gạo nấu thành cơm rồi tính...
- Mẹ...
Đỗ Long tròn mắt nhìn mẹ hắn hồi lâu, rồi mới nói:
- Chuyện của con mẹ không cần lo đâu.
- Con là con mẹ, sao mẹ có thể không lo được chứ!
Thi Vân Cẩm lôi một chiếc thẻ ATM ra, đưa cho Đỗ Long:
- Bên trong này có 50 nghìn, con vừa đi làm, chẳng có tích lũy
gì, chỗ tiền này con cầm lấy, dùng dè xẻn một chút. Đây là
tiền ăn hỏi của con đấy.
Đỗ Long cũng không khách sáo, nói:
- Mẹ, mẹ đến Thượng Hải cũng cần tiêu tiền, công việc của con
cũng ổn định rồi, cũng chẳng cần chi tiêu nhiều, 10 nghìn là
đủ rồi.
Thi Vân Cẩm cười nói:
- Còn biết thương mẹ
đấy, không tồi, giỏi hơn bố con rồi. Mẹ chỉ có mình con, cho
con thì con cứ lấy, dù sao sớm muộn cũng là của con. Yên tâm,
quỹ đen của mẹ vẫn còn.
Thi Vân Cẩm là kế toán, ngoài
tiền lương ra thì bà cũng đi làm kế toán cho mấy ông chủ tư,
giúp họ cân đối sổ sách, lách chút thuế. Thi Vân Cẩm kỹ thuật tốt, người lại thông minh nên thu nhập từ khoản này cũng không
tệ, bởi vậy quỹ đen của bà có lẽ cũng còn không ít. Nghe bà
nói vậy, Đỗ Long cũng không khách sáo nữa, cầm lấy thẻ nhét
vào túi, nói:
- Gần đây mẹ bận chuyện điều chuyển à? Định bao giờ đi vậy, để con tiễn mẹ!
Thi Vân Cẩm nói:
- Không cần đâu, con công việc bận, không làm phiền đến con. Tối
nay xe lửa chạy, mẹ còn lo con không về được, còn chẳng gặp
được mặt nữa.
Thi Vân Cẩm vuốt vuốt tóc Đỗ Long, rồi đột nhiên khịt khịt mũi, nói:
- Bao lâu rồi chưa tắm hả? Trên người vừa hôi vừa chua, lại còn
có mùi rượu nữa. Mắt lại đỏ đến mức này, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.
Đỗ Long gật đầu, đi tắm. Đến khi hắn đi
tắm ra thì mẹ hắn đã đi rồi, phòng của bà đã thu dọn sạch
sẽ, chẳng thấy va li đâu nữa.
Đỗ Long vội rút điện thoại gọi điện cho mẹ, nhưng điện thoại đã tắt máy. Đỗ Long bước ra ban công, nhìn mơ hồ về phía xa, nhớ lại hình ảnh của mẹ,
khóe mắt bỗng cay cay. Hắn vội bước vào trong, nằm ngả ra
giường, gọi điện thoại cho Kỷ Quân San. Điện thoại vừa kết nối hắn đã nói luôn:
- Mẹ anh đi Thượng Hải rồi, anh đi mua rau, tối nay chúng ta cùng vào bếp nấu nướng, thế nào?
Kỷ Quân San do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý. Đỗ Long ngủ
một giấc, bốn giờ chiều tỉnh dậy, tinh thần khỏe khoắn hơn
hẳn. Hắn ra chợ rau gần nhà mua rau, rồi quay về vừa nấu nướng vừa đợi Kỷ Quân San đến.
6h20 chiều, Kỷ Quân San đến. Đỗ Long vừa mở cửa đã cười nói:
- Em đến muộn rồi, chỉ còn rửa bát thôi.
Kỷ Quân San giải thích bệnh viện có bệnh nhân nên bị trễ một
chút, vừa bước vào trong đã nhìn thấy trên bàn ăn đã bày đầy
các loại thức ăn, giữa bàn còn có hai ngọn nến. Đợi Kỷ Quân
San thay giày xong, Đỗ Long tắt luôn đèn điện đi, ánh nến chiếu
rọi căn phòng, không khí vô cùng ấm áp.
- Ngồi xuống đi, thử tài nấu nướng của anh xem thế nào.
Đỗ Long đắc ý nói.
- Em là người đầu tiên trên thế giới này được thử món ăn do anh nấu đấy, ngay cả mẹ anh cũng chưa được ăn đâu.
Kỷ Quân San trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng nhìn những
món ăn bắt mắt trên bàn, trong lòng lại có chút thấp thỏm, Đỗ Long lần đầu tiên nấu nướng? Những món này ăn vào liệu có
vấn đề gì không?
Đỗ Long như nhìn ra sự do dự của cô, hắn gắp một miếng trứng, cắn một miếng rồi chậc chậc nói:
- Mùi vị không tồi, có lẽ ăn không chết người được. Hì hì, nếu không em ngồi nhìn anh ăn, sẵn sàng cấp cứu cho anh nhé.
Kỷ Quân San bỗng đỏ mặt, nói:
- Xem ra không tồi, anh thực sự lần đầu nấu ăn sao?
Đỗ Long cười nói:
- Đời này kiếp này là lần đầu tiên, trước đây đã từng nằm mơ nấu ăn rồi.
Kỷ Quân San rón rén gắp một miếng sườn, Đỗ Long háo hức nhìn cô ăn, hỏi:
- Mùi vị thế nào?
Kỷ Quân San nhấm nháp miếng sườn, nhoẻn miệng cười với Đỗ Long:
- Anh chắc chắn lừa em, lần đầu nấu ăn sao có thể nấu ngon như vậy được?
Đỗ Long cười nói:
- Không tin em có thể hỏi mẹ anh, bà cũng còn chưa được nếm món do anh nấu đấy.
Kỷ Quân San không tin, hừ một tiếng, lại gắp món khác. Sự thực
thì lần nấu ăn đầu tiên của Đỗ Long quả thực không tệ, món
nào cũng ngon cả, Kỷ Quân San liên tục khen hắn có thể đi mở
cửa hàng ăn. Buổi tiệc dưới ánh nến tiến hành rất thuận lợi, thức ăn không nhiều cũng không ít, Kỷ Quân San ăn xong, phần còn lại bị Đỗ Long vét sạch. Kỷ Quân San định đứng dậy rửa bát,
nhưng Đỗ Long đâu chịu để cô bẩn chân bẩn tay, hắn nhanh chóng
xắn tay áo lên rửa bát đũa.
Kỷ Quân San nói chuyện với
Đỗ Long, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đúng lúc đó, điện
thoại của cô vang lên, Kỷ Quân San rút điện thoại ra, phát hiện
ra là cô bạn thân Từ Linh Linh gọi tới.
- Linh Linh, có phải mẹ tớ gọi điện cho cậu không?
Kỷ Quân San hỏi.
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó một giọng nói khiến Kỷ Quân San sợ hãi vang lên:
- San San, mẹ đây, con đang ở đâu?
- Mẹ?
Kỷ Quân San khẽ ngây người ra, rồi thầm kêu khổ. Hôm nay cô gọi
điện cho mẹ, bảo ra ngoài ăn cùng Từ Linh Linh, bây giờ mẹ cô
lại dùng điện thoại của Từ Linh Linh gọi cho cô, chứng tỏ đã
phát hiện ra cô nói dối, khiến cho Kỷ Quân San từ bé đến giờ
chưa nói dối bố mẹ bao giờ cảm thấy vô cùng luống cuống.
- Con đang ở đâu?
Giọng của Trần Vũ Sấu, mẹ của Kỷ Quân San lạnh lùng vang lên:
- Có phải con đang ở cùng tay cảnh sát đó không? Từ lúc nào con đã học lừa dối mẹ rồi hả? Có phải nó dạy con thế không?
Kỷ Quân San vội giải thích:
- Mẹ, không liên quan đến anh ấy, là con.... là ý của con, mẹ anh ấy đi Thượng Hải rồi, nhà anh ấy không có ai, anh ấy cô đơn
một mình, con muốn ở bên cạnh anh ấy...
- Nhà nó không có ai?
Giọng nói của Trần Vũ Sấu càng cao hơn, giận dữ nói:
- Nhà nó không có ai mà con còn dám đến? Ý của nó con còn
không biết sao? Có phải con đã... con lập tức về nhà cho mẹ!
Kỷ Quân San khóe mắt đẫm lệ không biết nói thế nào, Đỗ Long cầm lấy điện thoại, rất bình tĩnh nói:
- Thưa cô, cháu là cảnh sát, cháu sẽ không làm việc gì trái
với ý muốn của Quân San. Bây giờ cháu sẽ đưa cô ấy về, mong cô
đừng trách mắng cô ấy.
Trần Vũ Sấu lấy vội hơi, nói:
- Thôi, nhà cậu ở đâu? Tôi sẽ lập tức đến, nếu cậu dám làm hại con gái tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận!
Đỗ Long nói cho Trần Vũ Sấu biết địa chỉ nhà mình, Trần Vũ Sấu nói sẽ lập tức đến, rồi ngắt điện thoại. Kỷ Quân San lúc
này đã khóc sướt mướt, Đỗ Long an ủi cô:
- Không sao đâu, mẹ em quan tâm đến em như vậy, em phải vui mới đúng, không sao đâu...
Kỷ Quân San lao vào lòng Đỗ Long, chẳng bao lâu sau đã làm ướt hết cả một mảng lớn chiếc áo sơ mi của hắn. Đỗ Long thầm thở
dài, khẽ ôm lấy Kỷ Quân San, an ủi cô.
Kỷ Quân San khóc
lóc một hồi, rồi cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ
yếu đuối khiến người khác không khỏi thương cảm, cô nói:
- Đỗ Long, sau này có lẽ chúng ta không thể ở bên nhau được nữa rồi...
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Sao có thể như vậy được? Bây giờ đã không còn là thời đại bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa rồi, bố mẹ em sẽ chấp nhận anh
thôi.
Kỷ Quân San lại rơi lệ, cô lắc đầu nói:
- Không, anh không hiểu gia đình em.. đặc biệt là mẹ em, bà nhất định sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau đâu.
Đỗ Long nói:
- Vì sao? Bà có yêu cầu đặc biệt gì với con rể sao? Em nói trước cho anh biết, anh thử thuyết phục bà xem sao.
Kỷ Quân San buồn bã cúi đầu, giọng nói rất nhỏ:
- Mẹ và bố thời trẻ đã chịu rất nhiều khổ cực, bà không hi
vọng em gặp lại cảnh đó, bởi vậy bà đã nói rồi, con rể của
bà phải cho em được cuộc sống sung sướng...
- À, có nghĩa là, bà chê anh nghèo.
Đỗ Long vuốt vuốt cằm, nhìn sang bốn phía, nói:
- Bố mẹ anh cũng có chút tiền, nhưng anh chỉ là một cảnh sát
quèn, chút tiền lương cỏn con đó quả thực khó lọt vào mắt
xanh của bà.
Kỷ Quân San lắc đầu:
- Nhưng em không quan tâm, em biết anh có năng lực, sau này chắc chắn sẽ khá hơn.
Đỗ Long cười:
- Em tin là tốt rồi, anh cũng có niềm tin, nếu mẹ em chỉ lo
lắng anh nghèo sẽ khiến em khổ thì dễ giải quyết thôi. Yên tâm
đi, nếu chút khó khăn này mà anh cũng không giải quyết được
thì anh căn bản chẳng có tư cách ở bên em. Đây là thử thách
đầu tiên của hai ta, chúng ta phải có niềm tin có thể vượt qua
thử thách này.
Nghe Đỗ Long nói vậy, Kỷ Quân San “uhm” một tiếng, kiên cường ngẩng đầu lên, nói với Đỗ Long:
- Em tin anh!
- Nào, chúng ta ngồi xuống đợi mẹ em, gần đây anh gần như làm
việc không ngưng nghỉ trong suốt một tuần, em có biết tại sao
không? Khu Tây Sơn liên tiếp xảy ra mười mấy vụ trọng án, bọn
anh mệt chết đi được, may mà anh tinh anh dũng cảm phán đoán
tinh tường, tất cả các vụ án đều đã được phá, trung đội của
anh còn được biểu dương nữa...
Đỗ Long thêm mắm thêm muối
kể cho Kỷ Quân San nghe tình hình công việc gần đây, việc phá
mấy vụ án đều tính công hết về phía hắn. Trên thực tế quả
thực hắn có tác dụng quyết định trong một phần các vụ án,
tuy nhiên công lao của những người khác cũng không thể không nhắc tới, Đỗ Long nói như vậy không chỉ là muốn khoe khoang tài năng với Kỷ Quân San, mà muốn thông qua lời Kỷ Quân San để truyền
hình tượng tinh anh dũng cảm phán đoán tinh tường đến mẹ của
cô. Trước đây Kỷ Quân San không công khai chuyện tình cảm, bây giờ mọi chuyện đã được công khai, từ nay về sau Kỷ Quân San cũng
có lý do để nhắc đến hắn trước mặt người nhà mình.
Đúng lúc Kỷ Quân San đang chăm chú lắng nghe những câu chuyện phá án thì Trần Vũ Sấu nhấn chuông cửa nhà Đỗ Long. Đỗ Long ra mở
cửa, nhìn thấy trước cửa nhà có hai người, một nam một nữ.
Kỷ Quân San đứng sau lưng Đỗ Long, khép nép nói:
- Bố... sao bố lại đến đây...
Kỷ Kim Sâm, bố của Kỷ Quân San là do Trần Vũ Sấu gọi đến. Trần
Vũ Sấu đã từng đọc được một bản tin, nói là một người thanh
niên do quá uất ức đã cưỡng hiếp cả mẹ vợ, bởi vậy gọi
chồng đi cùng cho an toàn, lại hợp lý.
- Chú, cô, chào cô chú ạ. Cháu là Đỗ Long, bạn trai của Quân San, cháu và Quân San quen nhau khi cháu nằm viện.
Đỗ Long cung kính nói với Kỷ Kim Sâm và Trần Vũ Sấu.
Kỷ Quân San bổ sung thêm:
- Đỗ Long là cảnh sát anh hùng, trong khi anh dũng cứu người bị
bọn tội phạm đánh bị thương, đã từng được đưa tin trên chương
trình “Cuộc sống” và nhiều tờ báo khác.
Thực ra Trần
Vũ Sấu đã hỏi Từ Linh Linh về thân phận của Đỗ Long, nhưng bà
vốn có định kiến, cho rằng cảnh sát cứu dân thì cũng chưa
chắc đã không ức hiếp con gái bà, bởi vậy không hề khách khí
nói:
- Ở đây con không có quyền nói gì cả, cảnh sát Đỗ, chúng ta vào trong nói chuyện.
Đỗ Long mời Kỷ Kim Sâm và Trần Vũ Sấu vào trong, Trần Vũ Sấu
nhìn thấy căn hộ rộng rãi của Đỗ gia, trong lòng cũng cảm
thấy dễ chịu hơn một chút. Bà đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Kim Sâm,
ông ho khan một tiếng, hỏi:
- Đỗ Long, cậu và con gái tôi có
tình cảm với nhau, tôi cậy là bề trên, gọi tên của cậu vậy.
Tôi chỉ có một người con gái này tôi, bởi vậy nên lo lắng cũng là phải, mong cậu đừng trách.
Đỗ Long cười nói:
- Cháu cũng là con một nên có thể hiểu được tình cảm của cô chú. Xin mời cô chú ngồi, cháu đi pha trà.
- Không cần khách sáo như vậy, Đỗ Long, vừa rồi trong điện thoại tôi đã hơi quá lời, mong cậu đừng trách. Tôi không có ý gì
với cậu cả, San San lẽ ra đã phải sớm nói chuyện cậu và nó
đang tìm hiểu nhau ra mới phải.
Đỗ Long cười nói:
- Đều là lỗi của cháu, xin cô đừng trách Quân San.
Trần Vũ Sấu thấy Đỗ Long dáng người cao ráo, cũng khá đẹp trai,
chỉ lạ là ở trong nhà mà còn đeo kính râm... ăn nói cũng
khiến bà cảm thấy khá hài lòng. Gia cảnh của Đỗ Long xem ra
cũng không tồi, nhưng nghĩ đến việc Đỗ Long là cảnh sát, bà
lại thầm cảm thấy không hài lòng, nói:
- Đỗ Long, chúng tôi
thương yêu nhất chính là đứa con gái này, chúng tôi hi vọng nó
có thể có cuộc sống sung sướng, không phải quanh năm suốt tháng ở trong cảnh vò võ một mình ngóng chồng trông con, lại càng
không hi vọng nó gặp phải nguy hiểm gì cả. Điều kiện của cậu
không tồi, nhưng đáng tiếc cậu lại là cảnh sát....
Lương
của cảnh sát không hề thấp, nhưng đó là xem so sánh với ai,
công việc của cảnh sát bận rộn, khó có điều kiện thường xuyên về nhà. Nghề cảnh sát lại còn thường được so sánh với nghề
thợ mỏ, đều là những nghề nguy hiểm. Thợ mỏ chỉ nguy hiểm
đến bản thân còn thân nhân của cảnh sát cũng thường xuyên bị uy hiếp. Ba điểm mà Trần Vũ Sấu vừa nói tới đều là điểm yếu
của Đỗ Long, bà nói thẳng ra như vậy, khiến Đỗ Long lại cảm
thấy có chút thiện cảm với bà.
Nghe mẹ vợ tương lai hỏi như vậy, Đỗ Long suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Cháu vừa mới đi làm chưa được hai tháng, lương quả thực hơi
thấp, nhưng cháu tin với năng lực của cháu, tình hình rất nhanh sẽ được cải thiện. Cháu cũng sẽ cố gắng để có thể có thời gian ở bên Quân San mà vẫn không ảnh hưởng đến công tác. Còn
về những băng nhóm tội phạm trong xã hội, lực lượng cảnh sát
sẽ kiên quyết tấn công truy quét, cháu cũng sẽ bảo vệ Quân San, quyết không để cô ấy phải tủi thân hay sợ hãi.
Những lời của Đỗ Long đều là thật lòng, nhưng Trần Vũ Sấu lại không cảm thấy như vậy, bà bình thản nói:
- Đỗ Long, dũng khí cứu giúp người khác của cậu khiến mọi
người khâm phục, nhưng cậu và Quân San quen nhau cũng là lúc cậu nằm viện, như vậy sao tôi có thể tin cậu có năng lực để bảo
vệ cho Quân San được. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi, bao giờ
cậu có thể thay đổi được tình trạng hiện tại thì chúng ta
nói chuyện tiếp, trong thời gian trước đó, mong cậu đừng liên
lạc với Quân San nữa.
Nói xong Trần Vũ Sấu đứng dậy, Đỗ Long cũng đứng dậy, đĩnh đạc nói:
- Thưa cô, cháu sẽ cố gắng thay đổi tình trạng hiện nay, nhưng
cháu cũng vẫn sẽ tiếp tục quan hệ với Quân San, mong cô chú có thể hiểu cho.
Trần Vũ Sấu nghiêm mặt, cầm tay Kỷ Quân
San lôi ra ngoài, còn Kỷ Kim Sâm trước khi ra khỏi cửa bắt tay
với Đỗ Long, nói nhỏ: “cố gắng lên”, khiến Đỗ Long bỗng có
thêm mấy phần thiện cảm với ông.
Đỗ Long đưa mắt nhìn
theo ba người nhà Kỷ Quân San rời đi. Nghĩ tới hình ảnh Kỷ Quân San khóe mắt đẫm lệ lúc rời đi, hắn khẽ thở dài một cái,
không ngờ được rằng buổi tối mà hắn dày công chuẩn bị lại
kết thúc như vậy. Xem ra con người không được phép có những suy
nghĩ đen tối, nếu không ông trời cũng sẽ không dung tha.