Đỗ Long hét lớn:
- Alô.. sếp Hoàng…Tôi… Không…a ….
Vừa nói hắn vừa điên cuồng tăng tốc, gào thét qua tai nghe truyền đến Hoàng Kiệt Hào bên kia, sau đó điện thoại tắt mất.
- Chết tiệt.
Hoàng Kiệt Hào nói với người lái xe Triệu Vũ Uy:
- Tìm chỗ quay đầu đi, tới bệnh viện Nhân dân số một.
Còi báo xe cảnh sát sáng lên, vòng qua một đoạn rồi lái theo hướng bệnh viện.
Đường Chấn Kỳ đã chuyển con trai đến bệnh viện Nhân dân số một, anh ta không ở phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng cũng ở loại phòng bệnh cấp một. Lúc Đỗ
Long tới bệnh viện đã hơn mười một rưỡi đêm, khi Đỗ Long hỏi được số
phòng Đường Triều Dương đang nằm, một nữ y tá trực ban đã nói cho hắn
biết:
- Đã hết giờ người nhà vào thăm, mời anh ngày mai tới.
Đỗ Long nói:
- Tôi là cảnh sát, tìm người nhà Đường Triều Dương có chút chuyện.
Nữ y tá nghe nói hắn là cảnh sát liền cho hắn vào, tim vẫn đập thình thịch:
- “Một chàng cảnh sát thật lạnh lùng…”
Đỗ Long hiện giờ thực sự rất lạnh lùng, quần jean, áo sơ mi trắng, sau cặp kính râm là khuôn mặt lạnh như băng, mang bộ mặt không chút sợ hãi có
thể đánh hết trâu bò, ma quỷ, rắn rết, thần thánh. Tới phòng bệnh 501,
Đường Triều Dương nằm hắn ho một tiếng rồi gõ cửa hai cái.
- Lại quên mang cái gì rồi…
Đường Chấn Kỳ từ giường gấp đứng lên, nghĩ rằng vợ lại quên mang theo đồ, ông ta mở cửa ra, phát hiện cửa không khóa, kỳ lạ đang muốn hỏi thì nhìn
thấy khuôn mặt của Đỗ Long.
Hôm đó ông ta và Đỗ Long gặp nhau
chưa đến mười giây, nhưng đã để lại trong ông ta ấn tượng sâu sắc. Đường Chấn Kỳ nhìn thấy là hắn, khuôn mặt bỗng lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt
hoảng loạn biến mất rất nhanh, Đường Chấn Kỳ nói:
- Cảnh sát Đỗ, sao anh lại đến, vụ án không phải đã kết thúc rồi sao?
Đỗ Long biết vụ án đã kết thúc, Đổng Tú Na tự sát, Đường Triều Dương tuy
không chết nhưng cậu ta cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp
luật. Sự việc vốn đã có thể khép lại tại đó, Đường Chấn Kỳ thậm chí còn
hảo tâm cho gia đình họ Đổng ba trăm nghìn tệ. Nhà họ Đổng thấy Đường
Triều Dương còn hôn mê trên giường bệnh, không biết đến khi nào mới tỉnh lại, như thế còn không bằng chết. Nên sau khi lấy tiền cũng không làm
ồn ào thêm, mà mang tro cốt con gái về nhà.
Nhìn Đường Chấn Kỳ mới vài hôm đã bạc cả đầu, Đỗ Long nói:
- Tôi biết, tôi đến thăm Đường Triều Dương, không mang đồ gì, chỉ hy vọng nói với Đường Triều Dương đôi câu có lẽ có thế giúp được cậu ta.
Đường Chấn Kỳ nói một cách bản năng:
- Đã muộn thế này rồi mà cảnh sát Đỗ còn đến thăm nó, thật sự rất cảm ơn.
Đỗ Long nhân thế mà đi vào phòng, chỉ thấy trong phòng một thanh niên nhắm mắt nằm trên một chiếc giường bệnh duy nhất, không động đậy, đây chính
là Đường Triều Dương, giờ anh ta đã là người thực vật.
Trong lòng Đường Chấn Kỳ hy vọng con trai có thể tỉnh lại, nên theo bản năng đã để Đỗ Long vào phòng. Mãi khi Đỗ Long đi tới bên giường bệnh, ông ta mới
nghĩ ra có gì đó là lạ, vội vàng nói:
- Cảnh sát Đỗ, anh định nói gì với nó, bác sỹ giỏi nhất của tỉnh Thiên Nam đều nói rằng hết cách rồi.
Đỗ Long nhìn Đường Triều Dương chìm trong cơn ngủ say, lạnh nhạt nói:
- Bác sỹ nói đúng, giờ thuốc cũng không có tác dụng gì với cậu ta cả,
muốn anh ta tỉnh lại chỉ có một cách duy nhất là yếu tố bên ngoài, kích
thích về mặt tinh thần, hai câu này của tôi chắc chắn cậu ta nghe được.
Đỗ Long cúi người, nói từng từ, từng từ một cách rõ ràng nhất vào tai Đường Triều Dương:
- Đường Triều Dương, Na Na chết rồi, cậu vẫn còn sống. Nếu cậu thật sự là nam tử hán thì tỉnh lại cho tôi, oan có đầu, nợ có chủ, tôi tin qua lần chết hụt này cậu đã hiểu ra nhiều đạo lý. Mau tỉnh lại đi, đừng để
người yêu cậu chết oan uổng, cậu có nghe thấy không? Giọng của Đổng Tú
Na, cô ấy đang nói Tôi…chết thật…oan uổng…
Lời nói của Đỗ Long khiến Đường Chấn Kỳ hoảng hồn, ông ta cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói lắp bắp:
- Cảnh sát Đỗ, anh.... anh nói hồ đồ…cái gì. Đổng Tú Na…là cô ta tự sát, Cục công an đã định án rồi.
Đỗ Long thấy Đường Chấn Kỳ thì không phản ứng gì, hắn quay người lại nhìn ông ta một cách lạnh lùng, rồi nói:
- Ông cũng không nghĩ đến kết quả như thế này phải không? Não thiếu dưỡng khí lại thêm trúng độc ô xít cacsbon sẽ làm não bị tổn thương, cứ coi
như là kịp thời cứu sống thì não cũng bị tổn thương từng lớp, nghiêm
trọng thì hôn mê không tỉnh, nhẹ hơn một chút thì cũng để lại rất nhiều
di chứng, ví dụ như mất trí, ngốc nghếch, phát điên… Mặc dù sau khi con
trai ông trúng độc, ông đã đưa con trai ra khỏi phòng, nhưng cậu ta vẫn
bị trúng độc. Thêm nữa là cậu ta một lòng muốn chết, đóng cửa trái tim,
vì thế mới hôn mê không tỉnh. Ông vì tính toán của bản thân chẳng những
hại chết Đổng Tú Na, còn hại con trai mình thành người thực vật. Đây
chính là báo ứng của ông trời dành cho ông.
Đường Chấn Kỳ đối mặt với Đỗ Long đang gân cổ cáo buộc, ông ta nhìn hắn với ánh mắt hung tợn nói:
- Anh mới bị điên đấy, tôi chỉ hận mình đến muộn mất một chút không thể
kịp thời ngăn bọn chúng tự sát. Anh dựa vào đâu mà nói tôi hại chết bọn
chúng. Anh là cảnh sát, nói lung tung không bằng chứng, cẩn thận nếu
không tôi tố cáo cậu tội phỉ báng đấy.
Đỗ Long cười lạnh một tiếng, tiến từng bước uy hiếp về phía Đường Chấn Kỳ, giọng lạnh lùng:
- Từ khi bắt đầu tôi đã nghi ngờ ông, vì tạm thời có việc nên phải rời đi vài ngày. Không ngờ quay lại thì nghe nói vụ án khép lại rồi, thế nên
tôi đã một mình điều tra, điều tra dữ liệu trên camera ở cổng trường
thực nghiệm khu kinh tế mới hôm xảy ra vụ án, vừa may chiếc camera đó có thể quay tới cổng vào khu nhà trọ đối diện cổng trường, ông đoán xem
tôi phát hiện ra cái gì nào?
Đường Chấn Kỳ theo bản năng không ngừng lùi về phía sau, cho đến lúc lưng chạm tới tường, giọng ông ta run run nói:
- Anh phát hiện ra cái gì?
Đỗ Long cười lạnh nhạt:
- Ba giờ chiều hôm đó ông đã đến phòng trọ, khoảng sáu giờ mười phút ông
mới lén lút rời đi, khoảng sáu giờ hai mươi phút ông quay lại một cách
đường đường chính chính. Thật hèn hạ, thật không may là cái bộ dạng đó
của ông đã bị camera ghi lại, chính là ông, trước ngày xảy ra vụ án hai
ngày ông đã thấy con trai và Đổng Tú Na ở cùng nhau, ông đã đập phá bát, còn đánh gãy tay con trai, sự bạo ngược của ông đã khiến bọn họ tìm đến cái chết, mất đi hy vọng vào tương lai. Ông phát hiện ra bọn họ muốn tự sát, ông không những không ngăn cản ngược lại còn giật dây cho bọn họ
tự sát. Sau đó lúc bọn họ thực hiện hành động dại dột đó, thì ông bàng
quan khoanh tay đứng nhìn, tin nhắn của con trai ông đều do ông cài đặt, cho nên tin nhắn mà đáng lý ra tám giờ ngày hôm sau khi sự việc xảy ra
ông mới nhận được thì sáu giờ tối hôm đó ông đã nhận được rồi. Đây không phải là một sai sót, mà là sớm đã có âm mưu. Ông thấy không có cách gì
tách hai người bọn họ ra, nên hy vọng Đổng Tú Na chết đi, để dễ đoạn
tuyệt suy nghĩ trong đầu con trai ông. Toàn bộ vụ tự sát này đều do ông
dựng nên, là ông đã hại chết Đổng Tú Na. Nhưng ông không ngờ được rằng
con trai ông lại trở thành người thực vật… Đúng thật là tự tạo nghiệp
chướng không thể sống mà!
Đỗ Long lạnh lùng nói thuộc như trong
lòng bàn tay toàn bộ tiến trình diễn ra vụ án, đến tình tiết nhỏ nhất
cũng không bỏ qua. Đường Chấn Kỳ không nghi ngờ tính chân thực trong
những lời nói của Đỗ Long, mấy ngày nay ông ta vẫn hối hận ăn năn đồng
thời lại lo lắng sự việc bại lộ. Thời điểm mọi chuyện bại lộ ông ta đờ
người ra, trượt theo mặt tường ngồi sụp xuống nền một cách vô thức.
Đường Chấn Kỳ cảm thấy mình như con chó hoang đang chết chìm, liều mình giãy
dụa trong nước, căn bản không thể hít thở được. Lúc ông ta sắp tắt thở
đột nhiên ông ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông ta không thể nào tin được, chỉ thấy con trai mình bỗng nhiên ngồi dậy, mở to mắt đờ đẫn nhìn bốn phía.
Đường Chấn Kỳ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bỗng nhiên
có thể hít thở bình thường trở lại. Ông ta vội vàng đứng dậy khỏi mặt
đất lao về phía Đường Triều Dương, buồn vui lẫn lộn kêu lên:
- Triều Dương, con trai, cuối cùng con đã tỉnh lại rồi, ông trời phù hộ, cuối cùng con đã tỉnh lại rồi.
Ánh mắt Đường Triều Dương ngưng lại trên khuôn mặt Đường Chấn Kỳ, không
chút biểu cảm, giống như nhìn thấy một người lạ. Đường Chấn Kỳ mừng như
điên mà không chú ý đến điểm này, ông ta vui mừng ôm Đường Triều Dương
vào lòng, la to, vui mừng hết mức.
Dưới sự lay động của Đường
Chấn Kỳ ánh mắt Đường Triều Dương cũng dần có thần thái hơn, tuy nhiên
lại lộ vẻ hung dữ như dã thú, cậu ta đột nhiên cắn lên cổ Đường Chấn Kỳ
một cái, Đường Chấn Kỳ đau đến tê dại, ông ta phát ra tiếng kêu thảm
thiết kinh động cả bệnh viện Nhân dân số một.
- A.
Tiếng kêu
thảm thiết vọng từ tầng trên xuống. Đỗ Long đang ngồi hút thuốc ở bậc
thềm đại sảnh quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát
đang tiến lại gần, chiếc xe cảnh sát phanh kít lại trước phòng làm thủ
tục nhập viện. Hoàng Kiệt Hào không đợi xe dừng hẳn liền nhảy xuống, anh ta bước nhanh tới trước mặt Đỗ Long, lớn tiếng hỏi:
- Có chuyện gì? Cậu đã gặp Đường Chấn Kỳ rồi sao?
Đỗ Long còn chưa nói lời nào, một nữ y tá từ bên trong chạy lại, vừa mừng vừa sợ nói:
- Cảnh sát, các anh đến nhanh thật, mau lên tầng năm, có một bệnh nhân
bỗng nhiên phát điên, cắn bị thương cả bố anh ta, các anh mau lên ngăn
lại đi.
Hoàng Kiệt Hào sửng sốt, quay lại nói với Triệu Vũ Uy vừa mới xuống khỏi xe:
- Cậu ở lại coi chừng cậu ta.
Đỗ Long ngồi hút thuốc không lên tiếng, Hoàng Kiệt Hào đi theo chỉ dẫn của nữ y tá chạy cầu thang bộ lên tầng năm, sau đó thì nhìn thấy Đường Chấn Kỳ tay ôm cổ đầy máu chạy qua trước mặt, và Đường Triều Dương, người đã nằm trên giường bệnh gần một tuần thất tha thất thểu chạy đuổi theo
phía sau.
Ánh mắt Đường Triều Dương rất hung dữ, miệng dính đầy
máu, máu tươi rớt ra từ khóe miệng cậu ta. Trên bộ quần áo bệnh nhân
cũng dính máu loang lổ, Đường Triều Dương vừa đuổi vừa hét to:
- Trả lại mạng cho ta, đồ ma quỷ nhà ngươi, trả lại mạng cho ta.
Hoàng Kiêt Hào sửng sốt, không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng xem tình hình
thì là do sau khi Đường Triều Dương tỉnh lại đã gây thương tích cho
người khác. Vì thế lúc Đường Triều Dương chạy qua trước mặt, Hoàng Kiệt
Hào lập tức làm cậu ta té ngã trên sàn, đè cậu ta xuống rồi còng tay
lại.
Mắt trông thấy người điên bị khống chế, nữ ý tá trực ban và
các bác sỹ đều trấn tĩnh lại, bắt đầu giúp khống chế Đường Triều Dương,
giúp Đường Chấn Kỳ cầm máu, tiêu độc, băng bó vết thương.
- Rốt cục là có chuyện gì?
Hoàng Kiệt Hào không chờ hỏi nữ y tá trực ban, gọi thẳng Đỗ Long tới hỏi.
Đỗ Long vô tội nói:
- Tôi cũng không biết, tôi lên nói với Đường Chấn Kỳ vài câu, sau đó tôi
rời đi, không tin sếp cứ hỏi cô y tá trực ban ấy. Tôi vào chưa đến năm
phút đã đi rồi, ngồi dưới này hút được nửa điếu thuốc thì xảy ra chuyện, tôi đâu biết đã có chuyện gì?
Hoàng Kiệt Hào giống như chim ưng, nhìn chằm chằm Đỗ Long một hồi, cuối cùng cũng không nhìn ra cái gì,
anh ta gọi cô y tá lại hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Cô y tá tò mò nhìn Đỗ Long rồi nói:
- Tôi cũng không biết, anh cảnh sát kia đi khỏi không lâu thì có âm thanh trong phòng bệnh truyền ra. Người nhà bệnh nhân không biết làm gì mà
vừa khóc vừa kêu, đúng lúc chúng tôi định qua xem bỗng nghe thấy tiếng
kêu thảm thiết, sau đó bệnh nhân chạy đuổi bố anh ta, hai người toàn
thân đầy máu, chúng tôi đều sợ hãi…
Hoàng Kiệt Hào vẫn không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh ta thấy Đường Chấn Kỳ đã băng bó vết
thương xong mà Đường Triều Dương vẫn liều mình giãy dụa, Hoàng Kiệt Hào
đi tới hỏi:
- Ông Đường, rốt cục là đã có chuyện gì, tại sao con trai ông bỗng nhiên tỉnh lại, và tại sao lại đuổi theo ông?
Đường Chấn Kỳ quay đầu nhìn đứa con đang bị khống chế ở bên cạnh, nhìn thấy
ánh mắt hung dữ như con thú hoang của nó, cơ thể ông ta bỗng run lên,
nhưng vẫn chưa mở lời, Đường Triều Dương bỗng hét lớn:
- Là ông ta đã hại chết chúng tôi, là ông ta hại chết Triều Dương, Đường Chấn Kỳ, ông
là hung thủ giết người, tôi phải giết chết ông, tôi nhất định phải giết
ông, báo thù cho Triều Dương, chúng tôi bị chết oan.
Nghe những
lời Đường Triều Dương nói, Đường Chấn Kỳ sa sẩm mặt mày. Hoàng Kiệt Hào, Đỗ Long và Triệu Vũ Uy ngơ ngác nhìn nhau, ngữ khí của Đường Triều
Dương rất kỳ lạ, tại sao cậu ta lại dùng ngôi thứ ba nói chuyện, lẽ nào
sau khi tỉnh lại cậu ta đã quên mất mình là ai?
Hoàng Kiệt Hào nhìn chằm chằm Đỗ Long, đi tới trước mặt Đường Triều Dương, anh ta hỏi:
- Tôi là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự phụ trách điều tra phá vụ án của các cậu, cậu là ai? Tại sao nói Đường Chấn Kỳ hại chết các cậu?
Đường Triều Dương nói:
- Tôi là Đổng Tú Na, Triều Dương bị chết oan, Đường Chấn Kỳ không phải là người, ông ta hại chết con trai ruột của mình, là ông ta giật dây để
chúng tôi tự sát, là ông ta! Ông ta muốn giết tôi, không ngờ lại hại
chết Triều Dương, Đường Chấn Kỳ! Ông có còn là người không?
Hoàng Kiệt Hào chau mày nói:
- Đường Triều Dương, cậu cúi đầu xem xem, cậu là Đường Triều Dương, không phải Đổng Tú Na, cậu tỉnh táo một chút, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Đường Triều Dương vẫn nói mấy câu đó, chuyên gia khoa thần kinh bệnh viện
Nhân Dân vội vàng chạy đến, vừa nhìn là đã rõ rồi, họ giải thích:
-
Có thể là nhân cách phân liệt, não cậu ta bị thương, tỷ lệ phát sinh
nhân cách phân liệt rất cao. Chúng tôi cần phải quan sát kiểm tra kỹ
lưỡng mới có thể đưa ra chẩn đoán. Anh cảnh sát, giờ những gì cậu ta nói không có tác dụng gì, chúng tôi có thể đưa cậu ấy đi được không?
Hoàng Kiệt Hào gật đầu, nhìn thấy Đường Triều Dương bị đưa đi, anh ta lại quay lại trước mặt Đường Chấn Kỳ hỏi:
- Đường Chấn Kỳ, rốt cục đã có chuyện gì?
Đường Chấn Kỳ chắp hai cổ tay lại đưa đến trước mặt Hoàng Kiệt Hào, ông ta nói trong hoảng loạn:
- Còn hỏi gì nữa, bắt tôi đi, là tôi hại chết Đổng Tú Na, là tôi đã hại
Triều Dương ra nông nỗi này. Các anh mau bắt tôi đi, tôi cũng không muốn sống nữa, bắn chết tôi đi.
Hoàng Kiệt Hào trừng mắt nhìn:
- Cụ thể là như thế nào? Ông nói rõ tôi xem nào.
Đường Chấn Kỳ vẻ mặt đưa đám nói:
- Còn có gì để nói nữa, không phải các anh sớm đã biết rồi sao? Tôi nhận
tội, mau bắt tôi lại đi, tôi không muốn mất mặt thêm nữa.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Được rồi, ông đã nhận tội vậy thì chúng tôi đưa ông về đội hình sự lấy
khẩu cung, Triệu Vũ Uy, Đỗ Long, còng tay ông ta lại đưa về.
Triệu Vũ Uy còng tay Đường Chấn Kỳ lại, cùng với Đỗ Long áp giải xuống lầu
cho lên xe. Đỗ Long ngồi phía sau phụ trách áp tải nghi phạm, Triệu Vũ
Uy ngồi trên ghế lái.
Triệu Vũ Uy quan sát Đường Chấn Kỳ từ gương chiếu hậu, nói:
- Đỗ Long, cậu làm như thế nào vậy?
Đỗ Long rút ra điếu Hồng Tháp Sơn, sau đó ném hộp thuốc cho Triệu Vũ Uy, nói:
- Tôi cũng không hiểu ra sao, đợi sếp Hoàng về rồi nói đi.
Hoàng Kiệt Hào đi nhanh xuống lầu, ngồi vào ghế phụ, thần sắc không rõ là vui hay giận, anh ta ra lệnh:
- Về Phân cục.
Sau khi xe cảnh sát rời bệnh viện Nhân dân số một, Hoàng Kiệt Hào mới trầm giọng hỏi:
- Đỗ Long chuyện này là thế nào?
Đỗ Long nói:
- Tôi cũng không rõ, tôi chỉ lên nói với Đường Triều Dương hai câu, sau
đó, nói với Đường Chấn Kỳ vài lời, chưa đến năm phút tôi đã ra khỏi đó
rồi. Đường Triều Dương tại sao tỉnh lại, tại sao nhân cách bị phân liệt
tôi không biết một chút gì.
Đường Chấn Kỳ đột nhiên bị kích động, hét lớn:
- Anh không biết? Tất cả đều là do anh hại cả, nếu như không phải anh cố ý dùng lời nói kích động Triều Dương thì nó làm sao lại tỉnh lại? Đều do
anh hại, anh là đồ ma quỷ.
Đường Chấn Kỳ nhào lên định cắn Đỗ Long, nhưng lại bị hắn giữ lại, ngồi yên trên ghế, rồi hắn cười lạnh lùng và nói:
- Tôi nói những lời ấy là muốn khích lệ cậu ta, hy vọng cậu ta mau chóng
tỉnh lại, điều này có gì không đúng sao? Sở dĩ cậu ta nổi điên là vì ông làm chuyện xấu, ông trời báo ứng ông.
Hoàng Kiệt Hào quát:
- Đừng cãi nhau nữa, Đỗ Long, cậu đã nói những gì với cậu ta.
Đỗ Long đáp:
- Tôi nói với Đường Triều Dương rằng Đổng Tú Na chết rồi, là bị bố cậu ta hại chết. Đường Chấn Kỳ bày ra vụ tự sát này vì muốn giết Đổng Tú Na,
để Đường Triều Dương không còn tơ tưởng gì nữa. Tôi còn bảo với cậu ta
camera ở cổng trường trung học thực nghiệm đã ghi lại được toàn bộ quá
trình hại người của Đường Chấn Kỳ, Đường Chấn Kỳ lúc đó sợ tới mức đổ
sụp trên mặt đất.
- Camera?
Hoàng Kiệt Hào sửng sốt, sau đó
tỉnh ngộ ra, tên Đỗ Long này đang nói dối, anh ta không thể vạch trần
điểm này, nếu không Đường Chấn Kỳ có thể sẽ lại nói dối.
Triệu Vũ Uy cười nói:
- Xem ra Đường Triều Dương bị kích động mà tỉnh lại, chỉ có điều não bị
thương, cho nên nhân cách bị phân liệt, coi mình là Đổng Tú Na, vì thế
nên mới cắn Đường Chấn Kỳ, chậc chậc, vụ án này đúng là thay đổi bất
ngờ!
Đỗ Long không hé răng, Hoàng Kiệt Hào cũng đã rõ ngọn nguồn. Dù Đường Triều Dương tại sao bỗng nhiên tỉnh lại, tại sao phát điên còn cần chờ chuyên gia tiến hành giải thích, nhưng vụ án đôi nam nữ tự sát
đã kết án giờ lại lật lại. Đường Chấn Kỳ biết con trai muốn cùng bạn gái nó tự sát, không những không ngăn cản lại còn ngầm giúp đỡ, cuối cùng
khiến Đổng Tú Na chết, con trai phát điên. Hành vi của Đường Chấn Kỳ đã
vi phạm luật pháp, ông ta sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Chân tướng vụ án đã rõ, nhưng Hoàng Kiệt Hào vẫn đau đầu, bởi vụ án này đã xong
rồi, đã báo cáo lên trên, chưa được mấy ngày lại lật lại, như thế này
không phải là tự tát vào mặt mình sao? Vì thế Hoàng Kiệt Hào rất đau
đầu, nhưng cũng không thể trách Đỗ Long, có thể kiên trì chủ kiến tìm ra hung phạm, là cảnh sát hình sự thì đây là tố chất nhất định phải có!
Rất nhanh sau đó đã có tin tốt truyền tới khiến Hoàng Kiệt Hào không còn đau đầu nữa, Mạnh Hạo gọi điện tới, anh ta vui vẻ nói:
- Sếp Hoàng, vụ án giết người trên núi Miên Sơn đã phá được rồi, nghi
phạm là một sinh viên khoa nghệ thuật trường đại học Thiên Nam, bắt được người và tang vật tại hiện trường, án này đã phá xong!
Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh sau khi giải quyết xong công việc liền
cùng nhau đến Đại học Thiên Nam, sau khi thông qua Chủ nhiệm khoa
liên hệ với giáo viên chủ nhiệm các lớp, rất nhanh chóng tìm
được những học sinh đã đi vẽ ở Miên Sơn mấy ngày trước. Khi
Mạnh Hạo nhờ giáo viên triệu tập những học sinh đó lại một
chỗ thì lập tức phát hiện ra một người rất giống với miêu tả của người bị hại ở hiện trường.
Người đó không chỉ cao mà trang phục cũng rất giống với hung thủ, hơn nữa sau khi
phát hiện có cảnh sát liền tỏ ra rất lo lắng. Điều đó đã
khiến cho Mạnh Hạo nghi ngờ, Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh lập
tức tiến hành xét hỏi cậu ta. Cậu ta ban đầu còn cố chối
quanh, nhưng dưới áp lực tâm lý và kỹ thuật xét hỏi của Mạnh
Hạo và Thẩm Băng Thanh, cuối cùng cũng để lộ ra sơ hở.