Cái chết của Trương Văn Diệu dấy lên một làn sóng lớn. Cùng với sự thâm
nhập điều tra của Ủy ban Kỉ luật, cán bộ quan viên các cấp đồng loạt ngã ngựa. Càng về sau liên đới càng lớn, vấn đề Phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ đột nhiên bại lộ chuyện nhận hối lộ năm đó khi ở Võ Khê. Tiếp theo
có người nghi ngờ hình thức xác nhập quặng mỏ huyện Võ Khê của Chúc Hồng Kỳ có vấn đề rất lớn. Bí thư Tỉnh ủy yêu cầu Ủy ban Kỉ luật lập tức
tham mưu điều tra. Chủ tịch tỉnh thoáng chút hi vọng Chúc Hồng Kỳ không
cs nhúng chàm trong vụ án lần này.
Chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào cũng chỉ vì vấn đề dùng người mà bị Bí thư Tỉnh ủy Lưu Hiểu Đan phê bình
trong cuộc họp Thường ủy. Tuy nhiên ngay sau đó Chánh văn phòng Tỉnh ủy
Lâm Cẩm Các lại bị đưa ra khiển trách về vấn đề tác phong sinh hoạt,
chịu sự điều tra của Ủy ban Kỉ luật. Lâm Cẩm Các là chỗ cấp dưới thân
tín với Lưu Hiểu Đan. Gã bị điều tra giam giữ, một mạch thần khí của Lưu Hiểu Đan trong nháy mắt rơi vào tử huyệt.
Đầu tháng ba tỉnh
Thiên Nam liên tiếp bộc phát nhiều vụ án quan chức thoái hóa, sa đọa.
Nhận được sự coi trọng cao độ từ trung ương, dưới sự can thiệp của trung ương, sự việc nhanh chóng đi vào ổn định. Nhưng những gì đã được vạch
trần vẫn sẽ tiếp tục bị điều tra làm rõ. Chúc Hồng Kỳ bị bắt giam, vấn
đề của Lâm Cẩm Các nhẹ hơn, tuy nhiên vẫn bị khai trừ khỏi Đảng, đình
chỉ công tác.
Ba tháng nhanh chóng qua đi, đại hội Hội đồng nhân
dân và Mặt trận tổ quốc kết thúc. Chức vị lãnh đạo trung ương không có
gì thay đổi, tình thế tỉnh Thiên Nam cũng ổn định dần. Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh được giữ nguyên, chức Phó chủ tịch do Chúc Hồng Kỳ bị bắt giam nên những người khác đang có cơ hội rất lớn, mọi người ai nấy đều
rất mong đợi.
Đỗ Long nhận được thông tin chĩnh xác liền hẹn gặp Mã Quang Minh. Trong rạp của quán rượu Uyên Ương Đao, Mã Quang Minh
nghi ngờ hỏi Đỗ Long:
– Đỗ Long, cậu có chuyện gì mà nói qua điện thoại không được sao? Làm gì mà bí mật vậy, lẽ nào cậu muốn kết hôn rồi sao?
Đỗ Long cười nói:
– Là có chuyện vui cần chúc mừng, có điều không phải chuyện vui của cháu, mà là chuyện tốt của chú Mã đây. cháu nhận được thông tin, rất nhanh
thôi chú sẽ được điều lên tuyến Tỉnh.
Mã Quang Minh tin tưởng nguồn thông tin của Đỗ Long. Trong lòng mừng vui, tiếp đó làm ra vẻ không suy tính thiệt hơn nói:
– Thật sao? Vậy cậu có biết được điều đến bộ phận nào không?
Đỗ Long cười nói:
– Phó chủ tịch tỉnh Mã, chức danh phụ trách các công việc về phát triển
và cải cách, lương thực, thống kê, tài chính, thuốc lá…vv. đây có lẽ là
vị trí vừa tiếng tăm lại vừa có thực quyền đây!
Gương mặt Mã
Quang Minh bỗng tươi rói, giống như những gì Đỗ Long đã nói, cái này
đúng là công việc vừa có thể diện lại có cốt lõi bên trong nữa. Có điều
Mã Quang Minh cũng nghe được ý tứ của Đỗ Long trong mấy lời vừa rồi,
nói:
– Cái này… cậu không cần nhắc nhở tôi đúng không? Tôi sẽ cẩn thận, không đến nỗi vì cái lợi nhỏ trước mắt mà hủy hoại một quá trình
khổ luyện… Đỗ Long, cậu biết thông tin này từ đâu vậy, cái đó có thật
không?
Đỗ Long nói:
– Đã bao giờ cháu lừa chú chưa? Việc
này còn đợi một thời gian nữa mới công bố. Trong lòng chú tự hiểu là
được rồi, đừng vui mừng mà để lộ ra sớm đấy.
Mã Quang Minh gật
đầu, trong lòng thầm ngẫm nghĩ xem làm thế nào để thu xếp hết mọi công
việc đang dang dở, lại không để lộ ra sớm.
Mã Quang Minh khôi phục lại thần trí sau một hồi mơ tưởng, lại nói:
– Hiện tại mà dời đi thì có chút lưu luyến, thời gian bốn năm quá ngắn ngủi, rất nhiều chuyện mới còn dang bắt đầu…
Đỗ Long cười nói:
– Đúng vậy, cháu cũng vừa trở thành Ủy viên thường vụ. Bằng không cháu đã cùng về thành phố Ngọc Minh với chú Mã rồi. Có điều chú Mã không cần
phải lo lắng. Chú về tỉnh rồi, vẫn quản lý về phát triển kinh tế, đến
lúc đó chú ý nhiều hơn Đức Hồng Châu là tốt rồi.
Mã Quang Minh kinh ngạc nói:
– Cậu không định về sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Cháu vẫn tiếp tục ở lại thành phố Lỗ Tây một thời gian. Điều này giúp
ích cho sự phát triển sau này của cháu. Cứ lui tới lui lại không hay.
Mã Quang Minh gật đầu, nói:
– Cậu nói không sai, cứ ở một chỗ rồi cống hiến lập nhiều thành tích thực tế còn tốt hơn chạy ngượi chạy xuôi. Nếu bốn năm trước tôi không bị
điều đến Lỗ Tây thì có lẽ…
Mã Quang Minh nhớ lại tình cảnh nghèo
túng đến thành phố Lỗ Tây năm xưa. Ai mà nghĩ được, mới có bốn năm ít
ỏi, ông đã được làm Phó chủ tịch tỉnh chứ? Tất cả cũng là công lao rất
lớn của Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
– Chú Mã, nỗ lực vươn
lên là tốt, những chuyện đã xảy ra thì hãy coi là dĩ vãng. Nếu so sánh
thì Phùng Kiếm Văn bị điều đến thành phố Song Môn còn kém xa với chú.Mã Quang Minh gật đầu, nói:
– Đúng vậy… gặp gỡ nhân sinh thật là huyền diệu, năm đó chúng ta cùng
nhau quật khởi, cùng nhau ngã xuống, lần này chú vào tỉnh, không biết
ông ấy thế nào. Năng lực làm việc của anh ấy thực ra cũng rất tốt.
Đỗ Long cười nói:
– Có lẽ vẫn tiếp tục làm Bí thư Thành ủy thành phố Song Môn. Trương Văn Diệu xảy ra chuyện không phải lỗi của chú ấy.
Mã Quang Minh nói:
– Điều này rất khó nói, Phùng Kiếm Văn không có chỗ dựa, bị người ta nhân cơ hội dẫm đạp cũng là có khả năng.
Đỗ Long nhún vai, nói:
– Vậy có thể chúng ta không xen vào được… phải xem vận mệnh của chú ấy thôi…
Mấy ngày không lâu sau ngày tán gẫu với Mã Quang Minh, Đỗ Long đột nhiên
nhận được điện thoại của Bạch Tùng Tiết, Bạch Tùng Tiết nói:
– Đỗ Long, cậu có hứng thú đến thành phố Song Môn làm Cục trưởng Công an không?
Đây kì thực là cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, tuy đến nay Đỗ Long đã là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Lỗ Tây, nhưng vẫn không thể nào so sánh với Cục trưởng cục Công an thành phố Song Môn được. Đầu tên vị
trí của thành phố Song Môn quan trọng hơn rất nhiều so với thành phố Lỗ
Tây. Có đến trăm năm trước đã được mệnh danh là thành phố công nghiệp
thứ hai của tỉnh Thiên Nam. Cùng với việc tài nguyên khoáng sản toàn cầu ngày càng khan hiếm, thì ưu thế tài nguyên khoáng sản phong phú của
thành phố Song Môn càng trở nên nổi bật. Vị thế của thành phố Song Môn
càng ngày càng trở nên quan trọng, ít ra quan trọng hơn thành phố Lỗ
Tây. Vì thế, đối với Đỗ Long mà nói, việc được bổ nhiệm vị trí Cục
trưởng Cục Công an thành phố Song Môn không chỉ có một lần thăng quan
tiến chức.
Đỗ Long nghi hoặc nói:
– Đương nhiên muốn rồi… Cái này có thể sao? Hiện tại cháu vẫn chỉ là một cảnh sát quèn, cán bộ cấp phòng….
Bạch Tùng Tiết nói:
– Cho nên trực tiếp lên Cục trưởng là không thể, nhưng… làm một Phó cục trưởng chắc không thành vấn đề.
Đỗ Long nói:
– Chỗ đó rất phức tạp, làm Phó cục trưởng bị người ta quản lý, bó tay bó
chân, không mở được cục diện, có lẽ cháu không đi thì hơn.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
– Biết ngay cậu sẽ nói thế màm yên tâm đi, trên tỉnh rất bất mãn với
những chuyện lô tẩy ở thành phố Song Môn. Chắc chắn sẽ điều động một Cục trưởng có năng lực đến, điều chỉnh lại công tác trị an của thành phố.
Tôi đã suy nghĩ, quyết định đề cử Uẩn Cảnh Huy Cục trưởng cục Công an
quận Bạch Hoa thành phố Ngọc Minh. Đồng thời điều cậu đến trợ giúp Uẩn
Cảnh Huy, cái này không có vấn đề gì với cậu chứ?
Đỗ Long cười nói:
– Điều cục trưởng Uẩn làm Cục trưởng, vậy cháu sẽ suy nghĩ lại, có điều…
Cảnh ngậm của cháu vẫn có cấp bậc… nếu mà thấp quá sẽ không có ai nghe
cháu nói.
Bạch Tùng Tiết nói:
– Cậu yên tâm, tôi đã sớm
sắp xếp rồi, bởi vì biểu hiện hơn cả mong đợi của cậu trong tổ chuyên
án, tỉnh quyết định khen thưởng đặc biệt, thăng cậu lên cảnh đốc bậc ba. Ngoài ra cấp bbaacj của cậu cũng được tăng lên phó phòng, còn vấn đề gì không?
Đỗ Long cười ha ha nói:
– Không còn vần đề gì cả, cháu có bao nhiêu thời gian chuẩn bị? Cháu đến thành phố Song Môn quản lý những gì?
Bạch Tùng Tiết nói:
– Nhanh nhất khoảng một tuần sau sẽ có chỉ thị. Cậu cứ chuẩn bị thật tốt
trước đã, sau khi đến sẽ đảm nhận hình sự và trị an, hai nhiệm vụ này
rất nặng, cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.
– Được!
Đỗ
Long nhếch mép mỉm cười, quản lý hình sự thì không có gì, quản trị an
thì có thể chỉnh đốn đám lưu manh hung hăng trong thành phố Song Môn này rồi…