– Anh muốn được điều đến thành phố Song Môn làm Phó cục trưởng?
Nghe được tin tức này, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Đỗ Long đã gọi tất cả những người có quan hệ khác tốt với mình trong Cục
Công an đến nhà hàng Uyên Ương Đao, tuyên bố tin tức mình sắp được điều
động đi, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc. Đỗ Long nói:
– Đúng vậy. Tôi sắp được điều động đi, quản lý hình sự và an ninh trật tự. Cục
trưởng Chính là lãnh đạo cũ của tôi, ông ta sẽ hết mình ủng hộ công việc của tôi. Mọi người có ai muốn đi với tôi không?
Mọi người cũng
bắt đầu cân nhắc. Đỗ Long nhìn về phía Thẩm Băng Thanh đầu tiên. Thẩm
Băng Thanh nhìn lại. Thẩm Băng Thanh có một chút do dự, nói:
– Thành phố Song Môn có xa một chút, tôi muốn bàn bạc với vợ sắp cưới một chút.
Đỗ Long gật đầu, nói:
– Chuyện này nên như vậy. Mọi người đều có thời gian mấy ngày suy nghĩ.
Suy nghĩ thật kỹ một chút. Tôi có thể đảm bảo chuyến đi này của mọi
người sẽ không tệ. Đi theo tôi không hề thiệt thòi!
Những người
như Hoàng Nham bên đội hình sự, Đại đội trưởng trị an Triệu Thông Quốc
thành phố Lỗ Tây đều do dự. Đỗ Long vừa có thế lực nương dựa vừa có năng lực, đi theo hắn quả thật không cần lo lắng về vấn đề triển vọng trên
con đường công danh. Nhưng rất nhiều người vừa mới kết hôn hoặc vừa mới
có người yêu, bỗng nhiên phải bỏ lại tất cả, do dự là chuyện bình
thường.
Vài ngày sau, lệnh bổ nhiệm của Đỗ Long đã có. Lệnh bổ
nhiệm này có chút bất ngờ, nhưng cũng vẫn coi là bình thường. Mọi người
đều tỏ vẻ chúc mừng Đỗ Long. Nhóm người Thẩm Băng Thanh cũng đều đã có
quyết định của mình.
Thẩm Băng Thanh quyết định đi cùng Đỗ Long
đến thành phố Song Môn. Mặc dù Hoàng Nham đã kết hôn, nhưng cũng muốn
xông pha đến thành phố Song Môn cùng Đỗ Long. Khoảng thời gian này sự
truyền thụ của Đỗ Long đối với anh ta cũng đã có hiệu quả nhất định
Những người khác cũng tỏ vẻ thích thú say mê. Nhưng trong một lúc không có
cách nào để đi được, mà Đỗ Long cũng không thể lập tức mang nhiều người
đi như vậy, liền nói với họ tốt rồi, đợi Đỗ Long có chỗ đứng vững vàng ở bên kia sẽ cùng nhau tái hợp.
Giống như vậy, Nhạc Băng Phong
cũng không thể lập tức đi cùng Đỗ Long. Cô tạm thời ở lại thành phố Lỗ
Tây. Vì vậy chỉ có Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Hoàng Nham, còn có thư ký Chu Trường Giang của hắn đi thôi.
Nhóm người Đỗ Long quay về
thành phố Minh Ngọc trước, sau đó sẽ cùng Uẩn Cảnh Huy tiến về hướng
thành phố Song Môn. Uẩn Cảnh Huy chưa từng tới thành phố Song Môn, vì
vậy trên xe liền tìm hiểu tỉ mỉ tình hình Đỗ Long biết. Đỗ Long đã nói
sự rối loạn của tình hình phức tạp thành phố Song Môn cho Uẩn Cảnh Huy.
Chân mày của Uẩn Cảnh Huy cau lại, sau đó dãn ra, anh ta cười nói:
– Nếu không phải vấn đề nghiêm trọng, cũng không cần phải điều động cao
thủ phá án như cậu đi. Đỗ Long, cậu đã nghĩ kỹ phải làm sao để xử lý cục diện rối loạn này chưa?
Đỗ Long cười nói:
– Còn có thể
làm như thế nào nữa? Đến thành phố Song Môn sẽ có biện pháp quyết liệt,
đưa toàn bộ những nhân tố tiềm tàng không có lợi với an ninh trật tự
diệt trừ tận gốc chứ sao.
Uẩn Cảnh Huy nói:
– Tình hình có thể không đơn giản như vậy. Chúng ta mới đến, không thể
hành động thiếu suy nghĩ. Trước tiên tìm hiểu lại lịch của họ rồi tính
tiếp.
Đỗ Long cười nói:
– Cục trưởng Uẩn, ngài yên tâm.
Những con gà đất chó cảnh này còn không thả trong mắt tôi. Ngài nhìn đi. Trong một tháng tôi muốn an ninh trật tự của thành phố Song Môn hoàn
toàn có chiều hướng tốt hơn.
Sau vài giây Uẩn Cảnh Huy nghe kế hoạch của Đỗ Long. Ông ta gật đầu, nói:
– Tốt. Vậy thì tôi sẽ chờ xem.
Đỗ Long đúng là có kế hoạch, hắn cũng có đầy sự tin tưởng. Ban đầu thành
phố Song Môn bị Trương Văn Diệu tổ chức thành một thùng sắt. Ngay cả khi cho dù người khác có tài năng phi thường, đến thành phố Song Môn cũng
phải bó tay bó chân, tạm thời chưa tháo gỡ được cục diện. Nhưng Đỗ Long
không như lúc trước, giờ bát tuấn đều trong tay hắn, những đồ mà Trương
Văn Diệu trăm cay nghìn đắng thu thập được cũng bị Đỗ Long tiếp nhận
toàn bộ. Giờ Đỗ Long đã hoàn toàn thay thế vị trí của Trương Văn Diệu,
hô mưa gọi gió ở thành phố Song Môn không thành vấn đề.
Uẩn Cảnh Huy không biết tình hình bên trong, vẫn còn chút lo lắng. Dù sao thế
lực hắc ám của thành phố Song Môn đã hình thành quy mô nhất định. Nếu
hành động thiếu suy nghĩ, làm không tốt sẽ gây ra hàng loạt xáo trộn,
như vậy sẽ khó báo cáo với lãnh đạo.
Hai người mang theo tâm
trạng của riêng mình đến thành phố Song Môn. Đầu tiên họ đi gặp mặt Bí
thư Thành ủy và Trưởng ban tổ chức của thành phố Song Môn. Phùng Kiếm
Văn thấy Đỗ Long tới nhậm chức Phó cục trưởng Công an, tâm trạng vô cùng phức tạp. Một mặt y biết ơn Đỗ Long đã làm cho Trương Văn Diệu tự sát.
Nhưng Đỗ Long cũng biết y lừa dối tình cảm của vợ con, sau này nên đối
mặt với Đỗ Long ra sao? Phùng Kiếm Văn vẫn chưa có suy nghĩ hay nào.
Phùng Kiếm Văn đích thân đưa nhóm người Đỗ Long đến Cục công an. Trên dưới
Cục Công an thành phố Song Môn đã sớm biết tin, từ Phó phòng cảnh sát
trở lên đều tập trung trong phòng hội nghị lớn của Cục công an. Lúc họ
đến, Uẩn Cảnh Huy và Đỗ Long ngẩng cao đầu đi vào, tâm trạng mọi người
đều có chút căng thẳng. Hơn nữa, những người này đã từng tiếp xúc với Đỗ Long, và còn là người từng đắc tội với Đỗ Long, vì vậy mà mọi người đều cúi đầu theo bản năng.
Trên thực tế, sau khi Trương Văn Diệu
chết, trong Cục công an thành phố Song Môn rất nhiều người đã bị bắt
giam, kể cả Phó cục trưởng quản lý hình sự, còn có Phó cục trưởng quản
lý an ninh trật tự, chống ma túy, vân vân… Hiện chỉ còn lại có vài Phó
cục trưởng bộ phận chẳng có quyền lực.
Phùng Kiếm Văn giới thiệu
Uẩn Cảnh Huy và Đỗ Long với mọi người. Sau đó Uẩn Cảnh Huy phát biểu,
nội dung chủ yếu là trấn an mọi người, không nên có tâm lý nặng nề, tiếp tục làm việc cho tốt, vì nhân dân phục vụ.
Uẩn Cảnh Huy đỏ mặt hát xong, đến lượt Đỗ Long lên đóng giả mặt đen. Đỗ Long không nói gì vô nghĩa, chỉ nói ngắn gọn:
– Lần trước tôi đã tới thành phố Song Môn, mọi người hẳn là đều biết tôi. Nếu tôi theo lệnh chịu trách nhiệm quản lý hình sự và an ninh trật tự,
như vậy tôi sẽ không khách sáo. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải cùng
nhau cố gắng, thay đổi tình trạng an ninh trật tự tồi tệ hiện tại của
thành phố Song Môn. Trong một tháng phải làm giảm ít nhất 50% tỉ lệ xảy
ra các vụ án, để nhân dân có thể an cư lạc nghiệp… Tỉ lệ xảy ra các vụ
án mà tôi nói là tỉ lệ xảy ra các vụ án thật. Nếu ai không lập hồ sơ mà
đã tiến hành điều tra phá án, một khi phát hiện được sẽ nghiêm trị không tha. Tất cả mọi người nhớ kỹ cho tôi!
Mọi người đều đồng thanh
trả lời. Sau đó Uẩn Cảnh Huy tuyên bố việc người bổ nhiệm. Ông ta dẫn
đến hai Phó cục trưởng một đảm nhiệm việc quản lý phòng chống ma túy,
một bên giao thông, Đỗ Long quản lý hình sự và trị an, những việc liên
quan đến đồn công an cũng tạm thời do hắn quản. Ở Cục công an thành phố
Song Môn, có thể nói Đỗ Long đứng ngay dưới Phó cục trưởng Uẩn Cảnh Huy
rồi
Sau cuộc họp mặt, hai vị Phó cục trưởng đưa những người bên
phòng chống ma túy, trị an đến phòng họp nhỏ. Người của đội hình sự, trị an tương đối nhiều, vì vậy ở lại phòng họp lớn tiếp tục họp. Đỗ Long
bắt đầu tuyên bố việc người bổ nhiệm. Hóa ra Đại đội trưởng đội hình sự
vì tội danh giả tạo chứng cứ đã bị bắt, bởi vậy Đỗ Long tuyên bố bổ
nhiệm Hoàng Nham vào vị trí Đại đội trưởng của đại đội hình sự, phụ
trách công việc của đội hình sự. Đại đội trưởng đại đội trị an cũng bị
bắt, vì thế Thẩm Băng Thanh liền thành Đại đội trưởng của đại đội trị
an.
Những kẻ lão luyện của đội trị an trong lòng thầm cười nhạt
khi Đỗ Long bổ nhiệm Thẩm Băng Thanh. Một thanh niên trẻ tuổi hơn nữa
còn vô cùng đẹp trai làm Đại đội trưởng của họ, họ định tìm cơ hội cho
Thẩm Băng Thanh một đòn phủ đầu.
Thẩm Băng Thanh cũng không phải
đèn đã cạn dầu, nói về đánh nhau có khi còn mạnh hơn Đỗ Long. Lúc Đỗ
Long tuyên bố bổ nhiệm cậu ta ở đây, cậu ta chết lặng, đợi đến lúc Đỗ
Long mời cậu ta lên tiếng, cậu ta mới tỉnh táo lại, nói từng chữ từng
chữ kiên định:
– Cảm ơn tổ chức và Phó cục trưởng Đỗ tín nhiệm,
giao cho tôi nhiệm vụ gian khổ này. Tôi nhất định sẽ cố gắng quản lý an
ninh trật tự thành phố Song Môn thật tốt. Xin mọi người hết sức phối hợp với công việc của tôi. Nếu ai nói một đằng làm một nẻo, lời nói của tôi vào tai này ra tai kia, tôi cho người đó hai lựa chọn, đấu tay đôi hoặc từ chức. Đánh thắng tôi, tôi sẽ cuốn xéo. Đánh thua thì người đấy cút
xéo. Đơn giản như vậy thôi!