– Đại đội trưởng Thẩm chính là vô địch tán thủ cuộc tranh tài đấu võ của cảnh sát cả nước, mọi người nên cân nhắc sức mạnh của mình, có cơ hội
thắng anh ấy hay không!
Đỗ Long ở bên cạnh Thẩm Băng Thanh hăng hái hơn, hắn nói:
– Tôi sẽ hết sức ủng hộ công việc của Đại đội trưởng Thẩm cùng với Đại
đội trưởng Hoàng. Tôi cũng nói chuyện qua với Cục trưởng Uẩn, giờ Cục
công an thành phố Song Môn như một người mắc bệnh nặng, nhất định phải
dùng thuốc gấp mới có thể khiến nó nhanh chóng khỏi bệnh cũng như khôi
phục nguyên khí, có lúc cần thiết tráng sĩ còn muốn tự chặt cổ tay cắt
bỏ phần hoại tử. Hy vọng các vị cảnh sát ngồi đây hiểu rõ một chút,
chuyện trước kia tôi chẳng muốn truy cứu, nhưng tương lai vẫn làm chuyện giống như trước đây, cũng đừng trách tôi không khách khí!
Đối
mặt với lời cảnh báo của Đỗ Long, có người ghi tạc trong lòng, có người
trong lòng lại khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn tuyệt nhiên đồng ý.
Quét chổi mới sạch sẽ, hành động tốt không bị trừng phạt. Họ cũng không
muốn chọc Đỗ Long lúc này. Đợi sau này có cơ hội, lại nghĩ cách đuổi
nhóm người Đỗ Long đi là được.
Trong bầu không khí không hòa hợp
lắm, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh họ mỗi người đều đã có vị trí và cương
vị riêng. Hoàng Nham và Thẩm Băng Thanh từng người dẫn theo cấp dưới
trước khi chia tay về đại đội hình sự và đại đội trị an. Đỗ Long trở lại phòng làm việc của hắn, nhìn văn phòng có chut lộn xộn. Đỗ Long gọi Chu Trường Giang giúp hắn thu dọn, hắn trở lại nghiên cứu những thứ kia lần nữa, Chu Trường Giang ngạc nhiên hỏi:
– Phó cục trưởng, ngài mới mới lên nhậm chức đã muốn đi thăm hỏi quần chúng?
Đỗ Long cười nói:
– Như thế không được sao? Chính vì mới đến, cho nên càng phải hòa mình với quần chúng.
Chu Trường Giang cười nói:
– Được, đương nhiên là được, ngài đi mau đi, nơi này tôi sẽ thu dọn xong. Đúng rồi, vừa nãy Phó bí thư đã tới, anh ta nói đã chuẩn bị xong cho
ngài xe riêng, cũng như chỗ ở tạm thời cho ngài, chìa khóa đây. Nếu ngài không ưng ý có thể tìm Phó bí thư để đổi.
Đỗ Long nhận lấy chìa khóa, nói:
– Được, tôi đi trước, xe ở phía dưới sao?
Đỗ Long đã tới xe của hắn ở bãi đậu xe, đó là một chiếc xe cảnh sát
Cadillac SUV mới tinh, giá trị có lẽ hơn một triệu. Đỗ Long chưa mở cửa
xe ngay, hắn gọi thẳng điện thoại cho Chu Trường Giang, lấy được điện
thoại của Vương Nguyên Khôn, Phó bí thư Đảng Ủy của Cục công an.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Vương Nguyên Khôn, nói:
– Bí thư Vương, cảm ơn anh đích thân tặng xe còn có cả chìa khóa phòng
cho tôi, ban nãy tôi vắng mặt, thật xin lỗi. Chiếc xe anh sắp xếp cho
tôi, tôi cảm thấy cấp bậc của tôi không có thể hưởng thụ chiếc xe cao
cấp như vậy?
Vương Nguyên Khôn cưới, nói:
– Phó cục
trưởng Đỗ, anh yên tâm đi. Xe này không phải của Cục công an, là xí
nghiệp cho chúng ta mượn dùng, không vi phạm quy định, anh cứ yên tâm mà dùng đi.
Đỗ Long nói:
– Xí nghiệp cho mượn? Vậy càng
không được, chìa khóa này tôi để lại cho anh, anh hãy mang xe về đi. Tự
tôi tìm chiếc Santana lái là được rồi.
Vương Nguyên trầm giọng nói:
– Phó cục trưởng Đỗ, xe này đã mượn rồi, không dùng cũng lãng phí. Nếu
không anh cứ dùng trước, mặt khác tôi sẽ sắp xếp lại cho anh?
Đỗ Long nói:
– Không cần, cứ như vậy đi. Mỗi ngày tôi thuê xe đi làm cũng mạnh mẽ hơn so với ngồi trên miệng núi lửa.
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại, để Chu Trường Giang đưa xe đến Cục
công an trả lại cho Vương Nguyên Khôn. Sau đó hắn chẳng lái xe, đi bộ ra ngoài. Ở Cục công an, Vương Nguyên Khôn cầm điện thoại vừa mới bị cúp,
sắc mặt có chút tối sầm, anh ta vừa mới bị Uẩn Cảnh Huy mắng cho một
trận, giờ lại bị Đỗ Long cự truyệt, cũng là vì việc bố trí xe cảnh sát
xa hoa cho họ.
– Giả bộ liêm khiết nhỉ… Tôi…
Vương Nguyên Khôn cười nhạt, hút điều thuốc, thầm nhủ:
– Được rồi, nếu như mặt không biết xấu hổ, tôi đây cũng không cần khách khí với các người rồi.
………
Đỗ Long bắt xe đi tới làng Quan Gia, tìm đến nhà Quan Chí Hằng. Quan Chí Hằng nghe hỏi chạy vội về nhà, mừng rỡ nói:
– Cảnh sát Đỗ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?
Đỗ Long cười, nói:
– Một trận gió yêu ma… Quan Chí Hằng, em trai của anh ở nhà không?
Quan Chí Hằng ngạc nhiên nói:
– Nó năm mới lại đi ra ngoài làm thuê rồi, ngài tìm nó có chuyện gì không?
Đỗ Long nói:
– Cũng không có chuyện gì, chính là muốn thăm hỏi đáp lễ. Giờ tôi được
điều đến thành phố Song Môn làm Phó cục trưởng rồi. Đây là danh thiếp
của tôi, anh gặp chuyện gì phiền toái thì cứ gọi điện cho tôi. Nếu anh
gặp chuyện phiền phức gì bên ngoài, anh cũng có thể gọi điện thoại nói
với tôi.
Quan Chí Hằng mừng rỡ cầm lấy danh thiếp của Đỗ Long, anh ta nói:
– Nếu tất cả cảnh sát đều giống như ngài Phó cục trưởng Đỗ thì thật tốt
rồi. Có ngài giữ bình yên cho thành phố Song Môn, nhân dân thành phố
Song Môn cuối cùng có thể sống những ngày yên bình rồi.
Đỗ Long nói:
– Tôi sẽ cố gắng hết sức. Đúng rồi. Quan Chí Hằng, em trai của anh nếu
như kiếm được nhiều tiền, lúc ăn tết chắc cậu ấy rất vui đúng không?
Quan Chí Hằng nói:
– Chuyện này… nó mang theo chút tiền trở về, nhưng cũng không phải quá
nhiều… Thật ra nó có thể nuôi sống bản thân là được rồi, trong nhà cũng
không cần nó đưa tiền… Trong những ngày tết, Chí Cường nó luôn trốn
trong phòng hoặc là ngẩn người ra trong góc phòng, trở nên không thích
nói chuyện. Có lần nửa đêm tôi còn nghe được nó nức nở trong chăn, hỏi
nó làm sao vậy, nó cũng không nói.
Đỗ Long nói:
– Lần thứ hai cậu ấy lúc trước khi đi làm thuê cảm xúc thế nào? Phản ứng có bình thường không?
Quan Chí Hằng nói:
– Dạ, có chút, nó dường như cả đêm đều không ngủ ngon. Có lần tôi nói đùa cùng đi làm thuê với nó, nó còn nổi giận với tôi. Lần này sau khi nó
trở về giống như thay đổi bản thân. Chẳng lẽ ra ngoài bị ảnh hưởng bởi
người thành phố sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Quan Chí Hằng, lần trước khi cậu ta trở về tôi cảm thấy rất khả nghi. Giờ nghe lời anh kể, tôi cảm thấy cậu ta nói mình đi ra ngoài làm thuê hoàn toàn là giả
dối. Có thể cậu ta bị tập đoàn bán hàng đa cấp lừa đảo. Cậu ta có nói
cho anh biết mình làm thuê ở thành phố nào không? Cậu ta không để lại
điện thoại liên lạc sao?
Quan Chí Hằng căng thẳng, nói:
–
Cảnh sát Đỗ, chuyện này có thật không vậy? Chí Cường nó… làm sao bị bọn
bán hàng đa cấp lừa? Nó chưa hề đòi tiền trong nhà? Nó còn mang tiền về
cho ba mẹ và ông nội mà.
Đỗ Long nói:
– Đây có thể là kiểu bán hàng đa cấp mới. Cậu ta có để lại số điện thoại liên lạc không?
Quan Chí Hằng tìm được một số trong di động, nói:
– Nó có để lại, nhưng nó nói không có việc gì đừng tùy tiện gọi điện
thoại cho nó, phí đường dài đắt. Thời gian nó làm việc không ổn định,
ông chủ họ không thích lúc công nhân đang làm việc mà lại nghe điện
thoại.
Đỗ Long nhập số điện thoại di động vào máy tính bảng kiểm tra một chút, nói:
– À, đây là một số của Quảng Châu, nhưng… gần đây số này mấy lần gọi điện thoại địa điểm không phải ở Quảng Châu, mà là đang ở thành phố Song
Môn, chuyện này đã kỳ lạ rồi.
Quan Chí Hằng kinh ngạc, nói:
– Chẳng lẽ Chí Cường không đi Quảng Châu? Nhưng tôi đã mua cho nó vé xe lửa mà? Đã… đã có chuyện gì xảy ra?
Đỗ Long nói:
– Anh đừng sốt ruột. Như vậy đi, anh nhắn tin, nói ông nội bệnh nặng, gọi Chí Cường khẩn trương trở về. Nếu cậu ta gọi lại, anh hãy giả bộ gấp
gáp để cậu ta trở về. Sau đó nói cho tôi biết.
Quan Chí Hằng nói:
– Lừa nó trở về? Chuyện này không hay lắm? Nếu nó thật sự đã đi làm thuê…
Đỗ Long nói:
– Gọi cậu ta trở về. Nếu không có chuyện gì, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu ta, làm cảnh sát không phải hơn đi làm làm thuê sao?