Cơ thịt trên mặt Cổ Dật Phi bỗng nhiên co rúm lại, gấp gáp dậm chân nói: – Anh nói thực chứ? Tại sao không nói sớm chứ? Đỗ Long! Đợi đã nào!
Cổ Dật Phi hô to khiến những người xung quanh giật nảy mình. Bác sĩ đang
định trách móc đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt không được làm ồn thì đã thấy Cổ Dật Phi chạy mất dạng.
Cổ Dật Phi tuy rằng lớn tuổi
nhưng bước chạy vẫn như bay, tốc độ xuống lầu còn nhanh hơn cả thang
máy. Khi Đỗ Long bước ra khỏi thang máy thì đã phát hiện Cổ Dật Phi đứng trước cửa, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Đỗ Long liếc mắt nhìn Cổ Dật Phi, đang định bước vòng qua. Cổ Dật Phi bỗng trầm giọng nói:
– Đỗ Long, có một chuyện tôi phải nói với anh.
Đỗ Long vẫn không dừng bước, có điều khi đi ngang qua Cổ Dật Phi liền thản nhiên nói: – Kẻ trộm đã tìm tới chưa?
Cổ Dật Phi bước theo, nói: – Chuyện bắt trộm đâu còn có đó. Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện trước đã.
Đỗ Long không nói một lời tiếp tục bước về phía trước. Cổ Dật Phi gấp gáp
bước theo sau Đỗ Long đi tới vườn hoa ở chính giữa bệnh viện. Hiện tại
là bốn giờ hơn, không có người nào quanh đây. Đỗ Long tìm một chiếc bàn
tròn nhỏ, ngồi xuống ghế đá bên canh. Cổ Dật Phi ngồi xuống trước mặt
hắn.
Đỗ Long cũng không nhìn Cổ Dật Phi một cái, lấy ra bao thuốc châm một điếu, bắt đầu hút. Cổ Dật Phi biết nếu mình không tiết lộ một
chút thì không thể khiến Đỗ Long mở miệng. Trong bụng Cổ Dật Phi sắp xếp từ ngữ một hồi, rồi nói: – Vào khoảng mười bảy, mười tám năm trước,
trong Tịnh Thủ Môn có một người đột nhiên mắc phải bệnh lạ. Thân thể y
càng ngày càng yếu nhược, chỉ trong mấy ngày người đã gầy như que củi.
Khi tôi biết được tin tức thì bệnh tình y đã nguy cấp. Tuy rằng phát
hiện ra cỗ nội lực quỷ dị kia tồn tại, bất quá tôi đã không còn cách nào xoay chuyển
Đỗ Long nhả ra một đám khói hình vòng tròn, tỏ vẻ
cực kỳ nhàn nhã. Cổ Dật Phi cũng hết cách, đành phải tiếp tục nói: – Sau sự việc đó tôi liền thỉnh giáo tiền bối trong bổn môn thì biết được
công pháp tà môn kia có tên gọi là Âm Minh Công. Công pháp tà đạo này
giống như âm phong thực cốt đưa người ta thẳng xuống u minh, thập phần
ác độc Anh nói cho tôi biết, ở trong cơ thể Tiểu Tam Tử phát hiện nội
lực quỷ dị kia có tình hình gì đặc biệt, tôi sẽ nói cho anh một manh mối về thiết tặc
Đỗ Long nói: – Được, tôi tin ông là người nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không dùng manh mối vô dụng để lừa gạt tôi
Đỗ Long đem những tình tiết mình nắm được tổng kết lại nói cho Cổ Dật Phi. Cổ Dật Phi càng nghe càng thấy nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng thì mặt
trầm như nước. Đỗ Long dừng lại, im lặng nhìn Cổ Dật Phi. Cổ Dật Phi
thầm thở dài một cái, nói: – Chắc chắn là Âm Minh Công không sai. Chỉ
tiếc tôi nhất thời sơ suất, cho rằng Tiểu Tam tử là do bị mấy cảnh sát
kia đánh tới vết thương cũ tái phát. Không ngờ
Cổ Dật Phi hung
hăng đập bàn một cái, bàn đá rung lên bần bật nhưng lại không sứt mẻ gì. Đỗ Long nói: – Đánh vào đá chỉ làm tay mình bị thương. Có bản lĩnh thì
hãy tìm ra tên kia để xử lý đi!
Cổ Dật Phi oán hận nói: – Tìm
ra, giết đi rồi. Bất quá hiển nhiên vẫn còn chưa làm triệt để, không trừ tận gốc rễ, cỏ độc sẽ lại mọc lên.
Đỗ Long nói: – Mặc kệ cỏ ở đâu mọc lên, hình như cũng không có quan hệ gì với tôi.
Cổ Dật Phi gật đầu nói: – Có quan hệ đó, lập tức sẽ tới thôi. Theo như tôi biết, két bảo hiểm của Vương Đạt Đào thuộc seri RH tiên tiến nhất, có
rất nhiều công năng bảo hộ. Trong đó khó khăn nhất chính là mật mã, vân
tay, võng mạc. Đạo tặc bắt buộc phải lấy được mật mã Vương Đạt Đào thay
đổi mỗi tuần một lần, cùng với dấu vân tay và võng mạc. Việc này gần như là không có khả năng, vậy mà thiết tặc lại làm được. Tôi cảm thấy thiết tặc nhất định là rất quen thuộc với Vương Đạt Đào, quen thuộc tới mức
Vương Đạt Đào nằm ngủ nói mê cũng rõ như lòng bàn tay. Người như vậy
không có nhiều.
Đỗ Long nhíu nhíu mày, nói: – Ông cũng rất thân
với Vương Đạt Đào, không phải là sớm có ý định hạ thủ đấy chứ? Vương Đạt Đào không biết đã đi đâu rồi. Tôi cũng không có tâm tư đoán mò với ông
đâu. Trực tiếp nói cho tôi biết phải đi tìm ai là được rồi.
Cổ
Dật Phi giải thích nói: – Tôi cũng là mới biết được thôi, không sớm hơn
anh được bao nhiêu. Vương Đạt Đào gần đây rất thân thiết với một phụ nữ
tên là Liêu Toa Toa. Bối cảnh của Liêu Toa Toa này không đơn giản, có
khả năng là mang huyết thống Nhật Bản, chưa biết chừng lại làm việc cho
người Nhật. Nghe nói ba ngày trước Liêu Toa Toa đã đi Nhật Bản du lịch
suối nước nóng, không biết có phải chuyến này đi không trở lại hay
không. – Nhật Bản Đỗ Long cau mày nói: – Ông đưa cho tôi một người không có cách nào xác minh, như vậy cũng gọi là manh mối à?
Cổ Dật Phi trở lại bình thường, cười gian nói: – Nghe nói Cơ Dã Diệu Tử
không rõ vì sao lại xâm nhập vào nội địa. Nếu anh có thể bắt được cô ta
thì chẳng lo người Nhật không điều Liêu Toa Toa trở lại. Nhân tiện còn
có thể từ miệng Cơ Dã Diệu Tử nắm được thêm tư liệu về ngọc bích.
Đỗ Long nói: – Nghĩ cũng thật hay ho. Cơ Dã Diệu Tử dễ bắt như vậy sao? Cục an ninh quốc gia ngày nào cũng canh chừng cô ta đó
Cổ Dật Phi nói: – Người khác không được, xếp Đỗ thì khó nói. Xếp Đỗ trước giờ luôn làm chuyện người khác không thể làm mà
Đỗ Long nói: – Đừng tâng bốc tôi, không ích gì đâu. Tôi nói cho ông biết
một tin, kho báu của Thiên vương có khả năng nằm ở Nam Mĩ, ông hãy đi
xác minh một chuyến.
Cổ Dật Phi mở to hai mắt nói: – Manh mối anh nói đến chính là cái này?
Đỗ Long nói: – Đúng vậy. Được rồi, tôi phải đi điều tra. Ông hãy từ từ mà xác minh đi.
Đỗ Long đeo kính râm bỏ đi. Cổ Dật Phi hướng theo lưng hắn mà gào: – Đỗ
Long, anh chơi tôi phải không! Cái này không tính, anh vẫn còn nợ tôi
một tin tức!
Đỗ Long quay đầu nhìn Cổ Dật Phi vẫy vẫy tay,
nghênh ngang bước đi. Cổ Dật Phi oán hận mắng chửi mấy câu rồi mới quay
lại bước về phòng theo dõi trọng bệnh. Cổ Dật Phi còn nhiều việc cần
làm, tạm thời không có thời gian giằng co với Đỗ Long.
Đỗ Long
rời khỏi bệnh viện bèn nhìn đồng hồ. Hắn gọi một cuộc điện thoại cho
cha, điện thoại vừa thông đã thấy Đỗ Khang oán giận nói: – Tiểu tử thối, con còn nhớ được là có lão ba ta đây a?
Đỗ Long cười ha hả nói: – Làm sao có thể quên được phụ thân đại nhân chứ. Chỉ là không có thì giờ gọi điện thoại Cha có nghe nói đến vụ án Vương Đạt Đào hay không? Bên
phía con không trâu bắt chó đi cày Bên cha có manh mối gì hay không? Vụ
án như vậy Cục an ninh quốc gia cũng sẽ chú ý tới phải không?
Đỗ Khang: – Vụ án này cha cũng biết một chút, bất quá chắc là cha không có thứ con cần. Chúng ta đều đang chờ đợi xem con biểu hiện đó. Cố gắng
làm cho tốt, mang thứ đó về đây cho cha!
Đỗ Long cười khổ nói: – Con trai có việc cha đều không giúp đỡ, như vậy mà xem được hay sao? Ít nhất cha cũng phải cung cấp cho con danh sách top mười thần trộm trên
toàn quốc cùng vị trí của chúng ngày hôm kia chứ. Hiện giờ tuy rằng con
đã nắm rõ lộ tuyến tiến lui của bọn trộm, bất quá rốt cuộc là hành vi
của kẻ nào thì vẫn là một bí ẩn.
Đỗ Khang trầm ngâm một chút,
nói: – Được rồi, cha dùng quan hệ cá nhân giúp con điều tra một chút, có thể không trợ giúp được quá nhiều Con trai, cố gắng lên! Tìm được manh
mối cha lại gọi điện cho con.
Đỗ Khang nói xong liền cúp điện
thoại. Đỗ Long bất đắc dĩ than: – Không dựa vào lão ba được, xem ra chỉ
đành dựa vào bản thân mà thôi
Đỗ Long cầm điện thoại di động lên, ngẫm nghĩ lại vẫn gọi một cuộc cho Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết đã
biết chuyện Đỗ Long lưu lại thành phố Ngọc Minh điều tra, vừa có chút
bất đắc dĩ lại có chút vui mừng. Dù sao tinh thần gặp khó không nản như
Đỗ Long vẫn cần phải được khen ngợi.
Bạch Tùng Tiết cũng đáp ứng
sẽ giúp đỡ, lòng tin của Đỗ Long liền tăng lên đáng kể. Hắn nhớ lại lời
Cổ Dật Phi, bèn thử gọi điện cho Cơ Dã Diệu Tử. Sau mấy hồi chuông bíp
bíp đột nhiên thấy điện thoại đã thông. Giọng nói gợi cảm kiều mị của Cơ Dã Diệu Tử vang lên bên tai Đỗ Long: – Alo, Đỗ cảnh quan, anh nhớ tôi
rồi sao