Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1311: Q.3 - Chương 1311: Hai Ông Cháu Không Đáng Tin




Cổ Nguyệt Hồ nhíu mày, cô nói:

– Thực sự sẽ có người tới hại Tiểu Tam Tử sao? Rốt cuộc Tiểu Tam Tử thế nào rồi? Tại sao có người một lần nữa muốn lấy mạng cậu ấy như vậy?

Đỗ Long nói:

– Cô hỏi đúng điểm quan trọng rồi đấy, tôi nghi ngờ Tiểu Tam Tử đã nhìn thấy thứ gì đó mà cậu ta không nên nhìn. Cho nên mấy người đấy mới muốn truy sát cậu ta đến cùng. Trừ phi cậu ta chết rồi nếu không mấy người này sẽ không buông tha. Cô có biết tại sao Tiểu Tam Tử luôn hôn mê bất tỉnh mà càng ngày càng yếu ớt không?

Cổ Nguyệt Hồ lắc đầu nói:

– Bác sỹ cũng không nói được lí do, bọn họ nói Tiểu Tam Tử sức sống đứt đoạn, vì thế càng ngày càng yếu ớt, đại khái là như vậy… Lẽ nào anh biết chuyện gì?

Đỗ Long nói:

– Nếu tôi không biết thì cứu cậu ta bằng cái gì? Nói cho cô biết, kinh mạch của Tiểu Tam Tử bị thứ nội lực kì dị chiếm giữ. Triệu trứng kì lạ trên người Tiểu Tam Tử chính là do thứ nội lực quỷ quái này gây ra.

– Nội lực quỷ dị?

Cổ Nguyệt Hồ nghi hoặc ngẫm nghĩ. Sau đó thần thái có chút thay đổi, Đỗ Long hói:

– Nghĩ ra gì chưa?

Cổ Nguyệt Hồ nói ấp úng:

– Cái này… giống như một đặc thù lúc đối địch của chúng tôi…

Đỗ Long thấy vậy nói:

– Nếu đã biết lai lịch của nó thì tốt rồi. Cô cũng không cần thấy khó xử, đây là chuyện riêng của các người, tôi cũng không nên nhúng tay vào. Bây giờ chúng ta bàn đến chuyện chính, vụ trộm trong biệt thự Vương Đạt Đào cô nói các cô cũng đang quan tâm, vậy có thể cung cấp cho tôi chút manh mối được không? Kẻ trộm cao siêu như vậy trong nước hẳn không nhiều chứ?

Cổ Nguyệt Hồ nói:

– Trên quy tắc tôi không thể nói cho anh mấy chuyện này.

Đỗ Long nói:

– Tôi cứu Tiểu Tam Tử hai lần, còn giúp các người làm không ít việc. Một chút thông tin còm cõi này cũng không thể nói cho tôi sao? Tiểu Hồ Ly, chúng ta còn là bằng hữu không?

Cổ Nguyệt Hồ áy náy nói:

– Rất xin lỗi anh, mỗi chuyện một khác, đại ân đại đức của anh chúng tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng không thể phá vỡ quy tắc, mong anh thông cảm.

Đỗ Long buồn bực nói:

– Theo như cô nó, tôi là không tuân theo phép tắc? Thiệt thòi cho tôi khi giúp các người mà làm bao chuyện.

Sắc mặt Cổ nguyệt Hồ có chút biến đổi, sau đó ánh mắt cô nhìn về sau lưng Đỗ Long, vẻ mặt biểu lộ sự vui mừng ngạc nhiên kêu lên:

– Ông nội, sao ông lại đến đây?

Cổ Dật Phi cười ha hả nói:

– Ông vẫn luôn ở đây mà, Tiểu Hồ Ly sao cháu lại làm cho cảnh sát Đỗ đây mất hứng thế này?

Cổ Nguyệt Hồ kinh ngạc nói:

– Ông nội, ông vẫn luôn ở đây ư?

Cổ Dật Phi sắc mặt trầm xuống, nói:

– Đương nhiên rồi, cháu cho rằng xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông có thể không biết gì sao?

Cổ Nguyệt Hồ thay đổi sắc mặt, trở nên xấu hổ e sợ, Cổ Dật Phi nói:

– Ông không trách cháu, dù sao cháu vẫn còn nhỏ. Nhưng còn mấy người đầu độc kia cháu giấu ông thì ông không thể tha thứ được. Cháu không hiểu chuyện, chẳng lẽ lăn lộn trên đường đời mấy chục năm rồi mà vẫn không hiểu biết hay sao?

Cổ Nguyệt Hồ nghi ngờ nói:

– Ông nội, mấy người Đại sư huynh thật sự đã lừa cháu sao?

Cổ Dật Phi nói:

– Hi vọng hắn không có… Đỗ Long, sao cậu phát hiện ra chuyện này có vấn đề?

Đỗ Long nói:– Rất đơn giản, nhìn vào thực tế và thêm chút phán đoán của bản thân. Tiểu Tam Tử là đệ tử cuối cùng, địa vị cậu ta trong Tịnh Thủ Môn chắc chắn không thấp. Cậu ta xảy ra chuyện nhưng không ai nói cho ông biết, đó là một trong những điểm đáng ngờ. Ngoài ra, sự việc của Tiểu Tam Tử diễn biến bất ngờ, cho thấy có người muốn giết chết cậu ta. Theo lý thuyết Tịnh Thủ Môn phải hành động sớm nhưng người của Tịnh Thủ Môn lại không có phản ứng gì, điều này khiến tôi thấy rất kì lạ. Lần trước gặp mặt Khương Đỉnh Thiên, hắn chắc chắn không phải người dễ đối phó. Cuối cùng, lão Đổng vừa rồi lúc tôi ở trên xe luôn trong trạng thái căng thẳng. Không chỉ lúc nào cũng quan sát tôi qua gương chiếu hậu, còn dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe tôi và Tiểu Hồ Ly nói chuyện, điều này rõ ràng là không ổn. sau đó tôi ép Tiểu Hồ Ly gọi điện cho ông, Lão Đổng còn quả quyết phản đối, điều đó càng không thể tin nổi, người của Tịnh Thủ Môn không có quy củ như vậy sao?

Cổ Dật Phi nghe thấy thì lắc đầu ngao ngán, lão trách mắng Cổ Nguyệt Hồ:

– Tiểu Hồ Ly, sự hoạt bát thường ngày của cháu đâu hết rồi? Những sơ hở rõ ràng như vậy mà cháu cũng không nhìn ra?

Cổ Nguyệt Hồ vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, nước mắt ngẹn ngào không biết phải trả lời thế nào, Đỗ Long bèn khuyên bảo:

– Bỏ đi, bệnh tình của Tiểu Tam Tử khiến tâm tính cô ấy bấn loạn. Hơn nữa cô ấy quá trọng nghĩa khí, một con người xem trọng nghĩa khí như vậy bị lừa dối cũng là khó tránh được…

Cổ Dật Phi lắc lắc đầu nói:

– Tiểu Hồ Ly, tốt nhất cháu về bên ta rèn luyện thêm vài năm. Tỉnh Thiên Nam này để cháu phụ trách mới có bao lâu, mà đã thành một mảng tối tăm rối loạn.

Đỗ Long nói:

– Lão Cổ, việc riêng nhà ông tôi mặc kệ, Tiểu Tam Tử tôi cũng đã cứu sống rồi. Ông thương lượng với Tiểu Hồ Ly xem làm thế nào bắt nội gian. Hiện tại chuyện cấp bách nhất chỗ tôi là vụ án mất trộm nhà Vương Đạt Đào. Ông là Thái Sơn Bắc Đẩu, có lẽ ông có thể cho tôi vài gợi ý đúng không?

Cổ Dật Phi nói:

– Không phải Tịnh Thủ Môn chúng tôi làm. Tôi chỉ có thể nói cho cậu, vài cao thủ hàng đầu trong nước đều không có ở tỉnh Thiên Nam lúc xảy ra vụ án.

Đỗ Long nói:

– Vậy ông có biết là ai làm không?

Cổ Dật Phi nói:

– Cái này tôi không rõ, bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi lớn gan lớn mật, thân thủ cũng không tồi, làm ra những chuyện kinh thiên động địa một chút cũng không phải chuyện lạ.

Đỗ Long thở dài nói:

– Vậy không còn cách nào khác, theo tôi biết thì Tịnh Thủ Môn có một người trẻ tuổi hiềm nghi rất lớn. tuần trước còn tham gia một buổi giám bảo của Vương Đạt Đào. Hơn nữa theo lời Vương Đạt Đào, người trẻ tuổi đó ham muốn rất lớn, từng muốn Vương Đạt Đào đem vài món bảo bối đến phòng đấu giá Đỉnh Thiên bán đấu giá. Nhằm nâng cao danh tiếng của phòng đấu giá Đỉnh Thiên… một mực cho rằng tiểu tử đó là người của Tịnh Thủ Môn. Vương Đạt Đào kinh doanh có lãi cũng do làm không ít chuyện hiểm độc. Cho nên có lẽ phù hợp với truyền thống hành hiệp trượng nghĩa, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo của Tịnh Thủ Môn….

Mặt mũi Cổ Dật Phi có chút biến sắc, lão nói:

– Cậu nói là Đỉnh Thiên? Hắn đã ra nước ngoài vài ngày trước. Khuya hôm nọ còn thắng số tiền lớn ở Las Vegas. Cậu nghi ngờ hắn trộm đồ của Vương Đạt Đào thì cứ việc điều tra hắn, không dính dáng gì đến Tịnh Thủ Môn.

Đỗ Long cười nói:

– Được, được, xem ra hai ông cháu không muốn giúp đỡ, đã làm phiền rồi. Vốn dĩ Ngọc Bích có chút thông tin mới, tôi cũng không nói cho ông nữa.

Cổ Dật Phi nhướn mày, hỏi:

– Có tin tức gì mới chứ?

Đỗ Long xoay người rời đi hắn nói:

– Đợi khi nào ông mang kẻ trộm đồ nhà Vương Đạt Đào đến trước mặt tôi, tôi sẽ nói cho ông tôi đã biết được tin mới gì.

Cổ Dật Phi cau mày, nhìn Đỗ Long rời đi, không nói bất cứ điều gì. Cổ Nguyệt Hồ kéo tay ông nội mình, nói khẽ:

– Ông nội à, ông thực sự không biết ai trộm đồ sao?

Cổ Dật Phi lắc đầu nói:

– Không biết, Tiểu Hồ Ly, lần này cháu làm hỏng rồi, cháu bảo ông nói thế nào thì cháu mới tốt hơn đây?

– Cháu xin lỗi, ông nội…

Cổ Nguyệt Hồ lắc lắc tay ông nội làm nũng nói:

– Cháu chỉ là nhất thời hồ đồ mà, ai mà tưởng tưởng nổi những người xung quanh đều lừa cháu cơ chứ? Bọn họ đều chứng kiến cháu khôn lớn cơ mà…

Cổ Dật Phi chẳng biết làm sao, nói:

– Con bé này… về sau phải nhớ lấy, chỉ cần tranh giành lợi ích, bố ruột cũng sẽ lừa cháu thôi, đừng nói là mấy kẻ lõi đời này.

– Vâng ạ….

Cổ Nguyệt Hồ gật đầu như dập tỏi nói:

– Ông nội à, Tiểu Tam Tử rốt cuộc chọc phải người nào? Nghe Đỗ Long nói, trong kinh mạch của cậu ấy có một thứ nội lực kì dị, hại cậu ấy đứt đoạn sức sống… Đây chẳng phải giống chuyện trước đây ông kể sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.