Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1310: Q.3 - Chương 1310: Sức Mạnh Tà Ác




Đỗ Long ném Lão Đổng đã bị hắn đánh ngất ra hàng ghế sau. Sau đó ngồi vào vị trí bánh lái, khởi động cho xe tiếp tục đi về trước. Một lát sau Cổ Nguyệt Hồ mới nhớ ra là vẫn chưa nói cho Đỗ Long biết đó là bệnh viện nào. Ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đã gần đến nơi rồi.

Đỗ Long sớm đã biết nhiều chuyện từ lão Đổng kia, hắn dừng xe đi thẳng vào trong bệnh viện. Quả thực còn thông thuộc đường đi hơn cả Cổ Nguyệt Hồ. Chẳng bao lâu đã đi đến phòng điều trị tích cực. Tiểu Tam Tử hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh, đang được tiếp nước.

Nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt không giống người của Tiểu Tam Tử, đôi mắt Cổ Nguyệt Hồ nóng đỏ. Đỗ Long nắm chặt mạch cổ tay lạnh lẽo của Tiểu Tam Tử, truyền nội lực vào trong. Dọc theo kinh mạch của Tiểu Tam Tử, vận chuyện trong cơ thể của cậu ta.

So với lần trước, tình hình của Tiểu Tam Tử nghiêm trọng hơn nhiều. Kinh mạch cậu ta tắc nghẽn dính nhớp. Nội lực của Đỗ Long vận chuyển trong người Tiểu Tam Tử so với lần trước khó khăn gấp trăm lần.

Đỗ Long trong lúc vận công đồng thời dùng cửu đồng xuyên qua chăn và quần áo nhìn thấy cơ thể của Tiểu Tam Tử.

Đỗ Long phát hiện vết thương của Tiểu Tam Tử tuy không thấy tốt lên nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu. Vậy tại sao cậu ta vẫn hôn mê bất tỉnh thậm chí đe dọa đến tính mạng?

– Kiềm chế đau thương lại… cậu ta không chống chọi được bao lâu nữa rồi.

Bác sỹ điều trị chính cho Tiểu Tam Tử an ủi bên cạnh. Nhưng những lời nói này bất cứ ai nghe thấy đều chẳng thấy vui vẻ gì.

– Ông tránh xa ra chút, đừng quấy rầy anh ta!

Cổ Nguyệt Hồ tâm tính không tốt, rất vô lễ đuổi bác sĩ ra ngoài. Vị bác sỹ nói thầm trong bụng:

– Nếu có thể làm cậu ta tỉnh lại thì tốt.

Có thể hắn không biết Cổ Nguyệt Hồ nói “anh ta” không phải chỉ Tiểu Tam Tử đang hôn mê mà là nói Đỗ Long.

Dần dần, Đỗ Long dường như tìm được manh mối. Có một sức mạnh ma quỷ dị thường đang tàn sát ngổ ngược kinh mạch của Tiểu Tam Tử. Sức mạnh kia có chút giống với năng lực mà Đỗ Long đang nắm giữ. Nhưng lại mang lại cho Đỗ Long cảm giác rất khó chịu.

“lẽ nào đây là một thứ nội công tà môn nào đó?” Đỗ Long nghi hoặc. Đáng tiếc kinh nghiệm của hắn trong phương diện này lại hạn chế đến tội nghiệp, vì thế thực tại hắn không cách nào phán đoán được.

Đỗ Long cảm thấy nội lực của mình đủ để đối phó với thứ sức mạnh quỷ dị này. Sau khi cẩn trọng duy trì ổn định mạch đập của Tiểu Tam Tử, Đỗ Long bắt đầu nghiên cứu thứ năng lực kì dị quái quỷ kia.

Thứ năng lực quỷ dị ấy giống như con giòi xương sống tham lam hấp thụ năng lượng trong cơ thể cậu ta. Nội lực của Đỗ Long tuy mạnh hơn rất nhiều nhưng muốn tiêu diệt sức mạnh kia cần tiêu hao gấp đôi nội lực mới được.

Đỗ Long sau khi hiểu rõ bản chất của thứ năng lực ma quỷ cũng triệt để không để nó tiếp tục hại người. Hắn nói với Cổ Nguyệt Hồ:

– Mang một cái chậu đến đây.

Sau đó đẩy nội lực lớn nhất vào trong, biển to sóng lớn rửa sạch sẽ thứ năng lực kì quái.

Cổ Nguyệt Hồ không biết Đỗ Long muốn làm gì, nhưng trải qua chuyện lần trước, trong lòng cô đột nhiên không biết từ đâu trào dâng niềm mong mỏi khó hiểu. Cô chạy nhanh ra ngoài tìm đến một chiếc chậu. Chỉ thấy Đỗ Long đã dìu Tiểu Tam Tử ngồi dậy. Tay của hắn đỡ sau lưng Tiểu Tam Tử, chậm rãi mát xa xoa bóp sau lưng cậu ấy. Đúng lúc này vị bác sỹ vừa bị Cổ Nguyệt Hồ đuổi ra lại bước vào, gã uy hiếp nói:

– Các người đang làm gì thế này? Bệnh nhân có xảy ra vấn đề gì bên ngoài không chịu trách nhiệm đâu!

Cổ Nguyệt Hồ lạnh lùng nhìn gã, người bác sỹ kia toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

Cổ Nguyệt Hồ cũng lười chẳng buồn đẻ ý gã. Bởi vì dưới sự xoa bóp nhẹ nhàng của Đỗ Long, Tiểu Tam Tử đã khá hơn rất nhiều.

Chỉ thấy Tiểu Tam Tử từ cơ ngực đến các hớp cổ bắt đầu động đậy. Dường như muốn phun ra thứ gì đấy. Đây là động tĩnh đầu tiên của Tiểu Tam Tử sau mấy ngày bất tỉnh. Cổ Nguyệt Hồ mừng rỡ bưng chậu đến trước mặt Tiểu Tam Tử. Vào thời điểm then chốt cuối cùng, Đỗ Long dùng lực vỗ mạnh vào sau vai Tiểu Tam Tử, rồi lại vỗ vào ngặc cậu ta. Cổ nhoài về sau rướn lên, sau đó nôn ra một mảng máu đen.

Chứng kiến cảnh này, vị bác sỹ lúc nãy kinh ngạc trợn tròn mắt. Chỉ thấy Tiểu Tam Tử nôn xong thì không có động tĩnh gì. Đỗ Long đỡ Tiểu Tam Tử nằm xuống, sau khi đắp chăn cẩn thận, hắn lau mồ hôi nói:

– Được rồi, cậu ta đã qua cơn nguy hiểm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tỉnh lại thôi.

– Tốt quá rồi…

Cổ Nguyệt Hồ mừng đến phát khóc, bác sỹ khó mà tin được nhìn mấy thiết bị y tế. Chỉ thấy nhịp tim Tiểu Tam Tử tuy còn yếu, nhưng tần xuất rõ ràng đã cao hơn trước.– Anh làm gì với cậu ta vậy? Đây quả thực là kì tích của y học.

Bác sỹ ngăn cản trước mặt Đỗ Long kích động hỏi.

Đáp án mà Đỗ Long đưa ra khiến ông ta mở mang tầm mắt. Chỉ nghe Đỗ Long thần sắc lạnh nhạt nói:

– Khí công!

Bỏ lại phía sau vị bác sỹ hóa đá hoàn toàn, Đỗ Long ra hiệu cho Cổ Nguyệt Hồ ra ngoài nói chuyện. Khi rời khỏi phòng săn sắc đặc biệt, đệ tử được Tịnh Thủ Môn sắp xếp chăm nom Tiểu Tam Tử hỏi:

– Chị cả, Tiểu Tam Tử thế nào rồi?

Đỗ Long thần thái nghiêm túc tranh giành cười nói:

– Tôi dùng bí kíp gia truyền xốc lại tinh thần cho cậu ta, khoảng ba giờ sau cậu ta sẽ tỉnh lại. Nhưng nhiều nhất chỉ có năm phút, Tiểu hồ ly, tốt nhậ cô nên chuẩn bị trước nói những gì với cậu ấy, sau đó… thì chuẩn bị hậu sự đi…

Trong mắt tên đệ tử kia thoáng hiện chút khác thường, sau đó y lập tức làm bộ đau thương cúi thấp đầu. Sau đó lại ngẩng đầu lên giận giữ với Đỗ Long:

– Tại sao anh muốn hại Tiểu Tam Tử? Tiểu Tam Tử vốn dĩ vẫn còn cơ hội…

Đỗ Long khinh miệt nói:

– Cậu ta có cơ hội gì chứ? Đừng có mơ mộng nữa, cứ cho là tôi không làm như vậy, cậu ta cũng không sống nổi ba ngày.

Lời lẽ Đỗ Long trước sau bất nhất nhưng cũng không làm cho Cổ Nguyệt Hồ hoàn toàn mơ hồ. Bệnh tình của Tiểu Tam Tử chuyển biến tích cực là điều không thể nghi ngờ. Thần trí Cổ Nguyệt Hồ dần hồi phục trở lại, cô ý thức được Đỗ Long nói vậy là có nguyên nhân. Vì thế thuận theo ý đồ của Đỗ Long cô giả vờ bi thương nhưng thần thái lại rất kiên quyết nói:

– Tiểu Phi cậu không phải nói nữa, số mệnh Tiểu Tam Tử không tốt, bị người ta hãm hại. Nhưng tôi sẽ báo thù cho cậu ấy, đợi cậu ấy tỉnh lại, sẽ hỏi ra rốt cuộc là kẻ nào đã hại cậu ấy, tôi phải làm cho mấy tên khốn kiếp đó trọn kiếp không được siêu sinh!

Đỗ Long nói:

– Hiện tại Tiểu Tam Tử cần được yên tĩnh tuyệt đối. Bác sỹ, hãy nhờ nội trong ba tiếng này bất cứ ai cũng không được đến làm phiền cậu ấy. Ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì ông hoàn toàn chịu trách nhiệm!

Người bác sỹ kia bị năng lực thần kì của Đỗ Long làm cho không biết nên nói gì cho phải. Nghe thấy lời nói của Đỗ Long thì gật đầu lia lịa, vô cùng sùng bái.

Đỗ Long và Cổ Nguyệt Hồ đi sang một bên, Đỗ Long nói nhỏ:

– Tiểu Tam Tử tạm thời không sao rồi, nhưng thân thể cậu ấy vẫn rất yếu ớt. Chỉ cần lơ đãng chút thôi sẽ nguy hiểm tính mạng.

Cổ Nguyệt Hồ nói:

– Tôi sẽ cho bọn họ theo dõi sát xao. Đỗ Long, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào mới được.

Đỗ Long nói:

– Cô vẫn chưa phát hiện ra sao? Uy hiếp lớn nhất với Tiểu Tam Tử chính là Tịnh Thủ Môn các người, giống như người tài xế vừa rồi, cô có đủ tín nhiệm đối với gã không?

Cổ Nguyệt Hồ có chút mờ mịt nói:

– Sao có thể như vậy chứ? Điều thứ nhất trong môn quy chính là tương ái kính trọng lẫn nhau… chúng tôi sao có thể là người uy hiếp Tiểu Tam Tử chứ?

Đỗ Long nói:

– Tịnh Thủ Môn cũng có người tốt người xấu. Cô nhìn xem, những lời tôi vừa nói, trong ba giờ tới nhất định có người đến lấy mạng cậu ta. Tôi thấy tốt nhất là cô nên chuẩn bị sẵn sàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.