Nghe thấy lời nói của Đạo Ly, mặt của Vương Hữu Lương xám ngoét, tay cầm súng run lên. Đạo Ly tiếp tục nói:
– Hiện giờ đối thủ lần này lợi hại quá mức. Giờ Lưu Mậu Tài đã rơi vào
tay đối phương. Chắc chắn y đã nói ra ông rồi. Ông còn năm phút. Tôi
khuyên ông tốt nhất nắm vững thời gian, viết thư tuyệt mệnh, sau đó tự
sát. Làm như vậy sẽ tốt cho mọi người. Ông chủ nói, ông nghe lời, mọi
chuyện sẽ tốt đẹp. Nếu không nghe lời, già trẻ lớn bé trong nhà ông đều
phải chôn cùng ông. Ông suy nghĩ rồi làm đi. Năm phút sau tôi sẽ trở
lại. Nhớ phải đem đi hủy hoặc là để tôi mang đồ vật của ông chủ đến nơi
thấy rõ.
Đạo Ly quay người đi. Vương Hữu Lương ngây ra như phỗng, khoảng chừng ba phút đắn đo, ông ta mới nhảy dựng lên, bắt đầu viết
thư. Sau đó lấy toàn bộ những thứ như chứng cứ danh sách khoản nợ mà ông ta giấu đi, toàn bộ bày lên giường.
Đoàng, một tiếng súng vang
lên, âm thanh vang vọng trên không trung của vườn hoa Phi Đằng. Vương
Hữu Lương cuối cùng lựa chọn tự sát, vì bảo vệ gia đình nhỏ của mình.
Lúc Đỗ Long chạy đến vườn hoa Phi Đằng, người bảo an của vườn hoa Phi Đằng
đang hô hoán trước biệt thự lớn của số nhà một lẻ tám. Nhìn thấy xe cảnh sát đến, bảo vệ mừng ra mặt, nói:
– Sĩ quan cảnh sát, các anh đến nhanh thật, vừa mới gọi điện thoại, chưa đến một phút các anh đã tới.
Đỗ Long xuống xe, nghiêm nghị hỏi:
– Tình hình ở đây thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?
Một người bảo an nói:
– Vừa nghe thấy một tiếng đoàng vang lên, tôi đã từng nghe qua, hẳn là
tiếng súng. Tôi liền đến kiểm tra, hộ gia đình khác phản ánh là tiếng
phát ra từ một biệt thự. Tôi nhấn chuông cửa một hồi lâu, cũng không
thấy người đi ra. Nhưng xe của Vương Tổng vẫn ở bên trong, ông ta vừa
mới trở về, không thể không có nhà, có thể đã xảy ra chuyện.
– Vương Tổng là Vương Hữu Lương sao?
Đỗ Long hỏi.
– Đúng, chúng tôi đều gọi ông ta là Vương Tổng.
Người bảo an nói.
Đỗ Long lập tức nói với người bảo an:
– Các anh lập tức thông báo cho quản lý, phong tỏa tất cả nơi ra, chỉ
được phép vào không được phép ra. Nếu là người quen trong cư xá, sau khi ký tên mới có thể ra…
Sau đó Đỗ Long lại nhìn phía nhóm Thẩm Băng Thanh, nói:
– Băng Thanh, hai người lập tức lái xe đi xung quanh vài vòng, xem xem có kẻ khả nghi không.
Thầm Băng Thanh nói:
– Anh muốn đi vào một mình? Cẩn thận một chút.
Đỗ Long nói:
– Hung thủ đã đi từ lâu rồi, sẽ không ở lại bên trong chờ bị tóm, đi
nhanh đi chúng ta đã chậm một bước, không thể lại chậm nữa. Nếu không
tìm thấy kẻ khả nghi, sẽ mang video giám sát ghi lại một giờ trước và
sau của vụ án xảy ra về phục chế một phần để nghiên cứu.
Mọi
người phân công nhau hành động. Đối mặt với cửa sắt khá cao, sau hai ba
lần thì Đỗ Long trèo được lên, sau đó xoay người nhảy được vào trong
sân.
Sau khi Đỗ Long vào được sân, Đỗ Long đá một cước mở cửa, âm thanh báo động vang lên, Đỗ Long chẳng quan tâm đến nó, mắt của hắn đã
nhìn một lượt trong biệt thự, sau đó đi tới phòng ngủ tầng hai.
Vương Hữu Lương đã chết. Ông ta ngồi trên ghế, đối diện với cửa phòng, đầu
ngả về phía sau, máu tươi bắn tung tóe trên tường phía sau. Ông ta dí
súng tự sát, viên đạn xuyên qua sọ của ông ta, tạo thành kết quả lúc
này.
Ánh mắt Đỗ Long dò xét một vòng quanh phòng. Sau đó hắn liền quay người rời khỏi hiện trường, quay lại cửa chính của biệt thự. Đỗ
Long nói với người bảo an chờ ở ngoài cửa:
– Vương Hữu Lương chết rồi, bây giờ nơi này là hiện trường phạm tội, do tổ chuyên án tiếp
quản. Các anh ai là người đầu tiên chạy tới hiện trường? Phát hiện tình
huống gì bất thường không?
Một người bảo an nói:
– Lúc đó
chúng tôi đang tuần tra gần đây. Sau khi nghe thấy tiếng súng cùng nhau
chạy đến. Ngay từ đầu chúng tôi không biết âm thanh phát ra ở nơi nào,
vì thế gõ cửa từng nhà gần đấy hỏi. Cuối cùng đứa bé nhà đối diện kia
nói là âm thanh phát ra từ nhà một lẻ tám. Chúng tôi liền tới, không
phát hiện tình huống nào, thưa sĩ quan cảnh sát.
Đỗ Long gật đầu, nói:
– Các anh lưu lại tên và điện thoại liên lạc, bất cứ khi nào nghĩ được manh mối gì đều có thể báo cáo bên cảnh sát.
Một lát sau, Hoàng Nham và Tạ Ba lái xe trờ lại. Hoàng Nham nói:
– Sếp, không phát hiện người khả nghi gì. Tình hình bên trong thế nào?
Đỗ Long nói:
– Vương Hữu Lương đã chết, dí súng tự sát, còn để lại thư tuyệt mệnh. Thoạt nhìn chắc chắn là tự sát.
Hoàng Nham thở dài:
– Mới tìm được chút manh mối. Sao người này đã chết sao? Ông ta chết, mọi manh mối đều đứt đoạn.
Đỗ Long nói:
– Vậy cũng không chắc, mở cửa này ra, điều tra thật tốt hiện trường rồi tính sau.
Lúc cửa chính biệt thự bị cạy ra, đồn công an gần đó cùng người của đội
hình sự thành phố Song Môn lần lượt đến. Đích thân Đỗ Long nói chuyện
với họ, không để họ tới gần biệt thự.
Hoàng Nham đưa người điều
tra hiện trường trong biệt thự. Chỉ chốc lát Thẩm Băng Thanh và Nhạc
Băng Phong đã trở về. Đỗ Long hỏi:
– Có phát hiện gì không?
Thẩm Băng Thanh nói:
– Có một người điều khiển xe mô-tô khá khả nghi, gã đi vào cư xá chừng
mười phút trước khi xảy ra vụ án. Sau khi tiếng súng vang lên không lâu
thì rời đi. Trên đầu đội mũ bảo hiểm, không nhìn được khuôn mặt.
Đỗ Long nói:
– Tìm hình cho tôi xem.
Nhạc Băng Phong lấy máy tính bảng ra, sau khi xem xét vài lần, lấy một tấm
hình phóng to cho Đỗ Long xem. Đỗ Long nhìn ảnh chụp, nói:
–
Người cao khoảng một mét sáu lăm, cân nặng khoảng 55-60kg, giới tính
nam… Băng Phong, lập tức bí mật vào hệ thống internet của cục Giao
thông, xem xem có thể tìm được người này không?
Nhạc Băng Phong
đồng ý, lập tức tiến hành công việc. Thẩm Băng Thanh dạo một vòng trong
biệt thự đi ra, cầm trong tay một phần thư tuyệt mệnh nhuộm máu, cậu ta
nói:
– Xem ra Vương Hữu Lương sợ tội mà tự sát… Nhưng.. đầu mối ở đây dường như không đơn giản. Anh xem này, chữ viết ngoáy như vậy, chắc là viết thư tuyệt mệnh trong tình cảnh rất gấp gáp, nội dung thư cũng
rất kỳ lạ.
Đỗ Long cầm lấy túi đựng vật chứng bức thư tuyệt mệnh, nhìn qua túi trong suốt, chỉ thấy trên thư tuyệt mệnh viết:
– Tôi có tội, tôi không có cách gì chịu hậu quả này. Tôi chỉ có thể chết. Một người làm một người chịu. Xin Chính phủ không làm hại vợ con của
tôi. Nếu không…
Đỗ Long nói:
– Đây không phải thư viết cho Chính phủ, mà là có ám chỉ gì khác. Nhất định có người bức tử ông ta.
Có lẽ chính là dùng vợ con ông ta để uy hiếp ông ta. Băng Phong, vợ con
của Vương Hữu Lương ở chỗ nào?
Nhạc Băng Phong nói:
– Một
lát nữa sẽ giải quyết, giờ đang bề bộn công việc, tính năng máy tính
bảng có giới hạn. Nếu em có mấy sever trong tay, em có thể cùng lúc giúp anh điều tra chuyện đó.
Đỗ Long nói:
– Vậy em từ từ điều
tra. Mặc dù ông chủ Vương chết rồi, nhưng mấy năm nay dấu vết để lại của ông ta có thể không dễ xóa đi như vậy. Chúng ta đi từng bước một, nhất
định có thể điều tra ra manh mối.
Thẩm Băng Thanh nhíu mày, nói:
– Tiếc là đây không phải thành phố Lỗ Tây, trở ngại quá nhiều, thời gian
của chúng ta có hạn, có thật sự điều tra ra không rất khó nói.
Đỗ Long nói:
– Nhìn tôi đi, sự việc càng khó xử lý càng có thể kích thích ý chí chiến
đấu của tôi. Chuyện nhà không giải quyết được thì sao giải quyết được
chuyện thiên hạ?
Đỗ Long để lại một câu nói không hiểu ra sao cả, sau đó liền đi vào biệt thự. Thầm Băng Thanh suy nghĩ lời Đỗ Long nói,
lời nói của Đỗ Long đối với cậu ta vẫn không hiểu nổi. Chẳng lẽ người
này chí hướng lớn xa? Không giống…
– Sếp, phát hiện một số dấu
chân bùn đất còn mới, xuất hiện ở hành lang và phòng ngủ, qua quá trình
tiến hành giám định, chân người chết và dấu chân không khớp. Thời điểm
người chết tự sát, có thể có người khác ở bên cạnh nhìn.
Hoàng Nham báo cáo với Đỗ Long:
– Đã chụp lại dấu chân, mục tiêu cao chừng một mét sáu lăm, tuổi từ hai mươi tới ba mươi, giới tính nam.