Đỗ Long nói:
– Tình hình mục tiêu và kẻ tình nghi chúng ta phát
hiện trong camera ở cư xá rất giống nhau. Tiếc là không thể thấy rõ mặt
gã. Hy vọng bên Băng Phong có một vài phát hiện.
Hoàng Nham nói:
– Chúng tôi khám xét biệt thự, không tìm được manh mối nào giá trị, có
thể bị người khác lấy đi hoặc bị Vương Hữu Lương tiêu hủy.
Đỗ Long thở dài, nói:
– Chuyện này trong dự tính của tôi. Đối thủ của chúng ta rất xảo quyệt.
Chúng ta báo cáo với Giám đốc Trì một chút xem ông ấy có dặn dò gì.
Đỗ Long đi sang một bên, báo cáo tiến triển mới nhất của vụ án cho Trì
Khánh Bân. Sau khi Trì Khánh Bân nghe nói ông chủ Vương tự sát, yên lặng một hồi, sau đó mới nói:
– Tiếp tục điều tra, có thể moi bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Đỗ Long trả lời:
– Vâng, sếp Trì. Tình hình mấy người bạn kia của tôi thế nào rồi?
Trì Khánh Bân nói:
– Trương Văn Diệu nói không phải nhân viên dưới anh ta làm. Mặc dù tôi
rất nghi ngờ điểm này, nhưng lại không có chứng cứ vạch trần anh ta.
Đỗ Long nói:
– Nói như vậy người bạn của tôi cũng mất tích? Chuyện này thật sự… báo cáo vẫn là báo cáo à?
Trì Khánh Bân nói:
– Người họ muốn hẳn là Lưu Mậu Tài. Đỗ Long, anh có bao nhiêu manh mối hữu ích từ chỗ Lưu Mậu Tài rồi?
Đỗ Long nói:
– Tôi cũng biết được thân phận thật của ông chủ Vương từ y, còn chưa kịp đào sâu những cái khác.
Trì Khánh Bân nói:
– Đưa Lưu Mậu Tài tạm thời đến bộ chỉ huy thôi. Tôi sẽ sắp xếp người thẩm vấn y.
Đỗ Long không chút do dự đồng ý. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Đỗ Long đến trước mặt Thầm Băng Thanh và Hoàng Nham, nói:
– Tôi muốn đưa Lưu Mậu Tài tạm thời đến bộ chỉ huy. Các anh ở lại hiện
trường điều tra. Nếu người nào dám cản trở, khi cần thiết hai người có
thể dùng vũ lực, kể cả việc nổ súng!
Nghe nói như vậy, Thẩm Băng Thanh và Hoàng Nham đều hiểu ra, lúc này Đỗ Long nổi giận rồi. Thẩm Băng Thanh hỏi:
– Làm sao vậy?
Đỗ Long mặt đen lại, nói:
– Đám người Vương Bá mất tích.
Chân mày Thẩm Băng Thanh cau lại, nói:
– Tôi đi cùng anh.
Đỗ Long nhìn Hoàng Nham, Hoàng Nham nói:
– Nơi này đã điều tra được khá nhiều, không cần nhiều người như vậy.
Đỗ Long nói:
– Vậy mấy người Tạ Ba cũng đi cùng đi. Băng Phong, em vẫn ở lại hay đi cùng anh?
Nhạc Băng Phong ngồi trong xe cũng không ngẩng đầu lên nói:
– Lái xe.
Đỗ Long lái xe rời khỏi cư xá. Hắn đi một vòng trong thành phố, gọi điện thoại cho Hạ Hồng Quân nói:
– Hồng Quân, anh ở đâu? Những người đó chưa mất dấu chứ?
Hạ Hồng Quân nói:
– Vẫn bám theo. Bọn họ đã đi một vòng trong nội thành, vị trí hiện tại ở…
Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Hồng Quân, Đỗ Long chặn phía dưới xe taxi trên đường ở một con đường lớn mang tên Tây An. Đỗ Long xông lên tới đầu xe đối
phương, nhắm khẩu súng vào ngay tên lái xe, quán lớn:
– Chúng tôi là cảnh sát! Giơ tay lên, xuống xe!
Người mặc thường phục trên xe ngơ ngác nhìn nhau, có chút chần chừ. Đỗ Long nổ một phát súng lên trời, quát lớn:
– Còn không xuống sẽ bắt giữ. Không muốn chết thì *** cút xuống dưới cho tôi!
Người trên xe nhận ra đèn tín hiệu trên xe Đỗ Long là cảnh sát. Bọn họ lo
lắng, Đỗ Long đúng là nổ súng đánh bọn họ, đành phả giơ tay lên, xuống
xe, nói:
– Chúng tôi cũng là cảnh sát. Đừng kích động, cẩn thận cướp cò!
Đô Long quát rất dữ tợn:
– Đi! Mẹ kiếp, giấy chứng nhận đâu? Tất cả lấy ra!
Mấy người kia nhanh chóng bị tước vũ khí. Sau đó đưa giấy chứng nhận giao cho Đỗ Long, Đỗ Long cũng không thèm nhìn, quát:
– Còng lại, lên xe điều tra!
Dưới sự uy hiếp của tay súng, những người đó không dám lộn xộn, đều bị nhóm
Tạ Ba còng tay lại. Cơn giận của Đỗ Long ảnh hưởng tới họ. Lúc còng tay
họ rất hung bạo, từng người một cười nhếch mép.
Hạ Hồng Quân tìm
thấy Đoàn Huệ Minh và Vương Bá ở trên xe trước tiên, họ đã bị đánh mặt
mũi bầm dập, trên người cũng nhiều chỗ bị thương, nhưng đối với họ mà
nói đây chỉ là chút lòng thành. Đỗ Long thấy thế, trong lòng càng thêm
tức giận. Sau khi Đoàn Huệ Minh uống chút nước, nói câu đầu tiên với Đỗ
Long:
– Trần Kiến Hải bị bọn họ đánh đến mức choáng phải đưa đi bệnh viện rồi!
Trong khoảng thời gian này Trần Kiến Hải thật sự cư xử với Đỗ Long như anh
ruột, nghe nói cậu ta bị đánh phải nhập viện, Đỗ Long phẫn nộ với người
mặc thường phục:
– Các người tốt nhất cầu mong cậu ta không có chuyện gì, nếu không tôi đảm bảo các người sẽ phải hối hận!
Những người đó có chút hoang mang, nhưng họ vẫn không cam tâm mà la lên:
– Chúng tôi là người đại đội chống ma túy thành phố Song Môn. Chúng tôi
đang thi hành nhiệm vụ. Chúng tôi nghi ngờ họ buôn bán thuốc phiện!
Đỗ Long cười nhạt nói:
– Là sao? Tôi nghi ngờ các anh giả mạo cảnh sát, tịch thu những chứng cứ giả này tiêu hủy tại chỗ!
Nói xong, Đỗ Long đem thẻ công tác chồng lên nhau, dùng sức hai tay, trong
nháy mắt những cái thẻ biểu hiện quyền hạn và nghĩa vụ bị xé thành hai
nửa!
– Anh không có quyền làm như vậy!
Bốn người kia nóng nảy, kêu lớn.
Đỗ Long không để ý tới bọn họ, còng tay lại, quát:
– Bắt lên xe, đưa về tổ chuyên án thẩm vấn những tên con đồ giả mạo cảnh sát này bắt cóc, giam giữ và sử dụng thi hình bức cung!
– Chúng tôi là cánh sát!
Bốn người kia hét lớn, vẫn bị bắt lên xe. Trên xe lúc này Tạ Ba lục soát, hét lớn:
– Sếp, trong những đồ lộn xộn của va-li phát hiện vài gói thuốc phiện, còn có ưng biển với những đồ gì đó.
Bốn người mặc thường phục kia kêu lên:
– Đó là vật chứng của chúng tôi thu được!
Tạ Ba quát:
– Nếu là vật chứng, sao không dùng túi đựng vật chứng? Tôi thấy các người có vấn đề!
Đỗ Long cười nhạt, nói:
– Đại khái là chuẩn bị vu oan giá họa bất cứ lúc nào. Dùng túi đựng vật chứng của chúng ta để vào, mang về rồi hãy tính!
Hai chiếc xe cảnh sát thêm chiếc taxi chia ra mà đi. Nhóm Tạ Ba dẫn bốn
người mặc thường phục kia về bộ chỉ huy tổ chuyên án. Đỗ Long và Thẩm
Băng Thanh, Nhạc Băng Phong đi đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, Trần Kiến Hải đã ra từ phòng cấp cứu, mặc dù tính mạng coi như ổn định,
nhưng lại rất mỏng manh, và vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Mà những tên mặc
thường phục phiền toái sớm chạy mất rồi.
Nhìn bộ dạng của Trần
Kiến Hải, sắc mặt Đỗ Long rất khó coi. Hắn nắm tay của Trần Kiến Hải
truyền nội lực, kết quả lập tức cảm thấy có chút khác thường, mà Trần
Kiến Hải dường như bị kích động. Sau khi cơ thể khẽ run lên, cậu ta từ
từ mở mắt.
– Hải Tử, cuối cùng cậu đã tỉnh!
Đỗ Long nắm
tay Trần Kiến Hải, vẫn như lúc đầu liên tục truyền nội lực qua. Trong cơ thể Trần Kiến Hải không ngờ cũng có nội lực, mới đầu theo bản năng
chống cự một chút, sau đó dừng lại, mặc kệ nội lực của Đỗ Long đi một
vòng trong cơ thể cậu ta.
Đối với Trần Kiến Hải mà nói đây cũng
là kiểu cảm nhận mới. Thần sắc cậu ta có chút quái dị, nửa ngày rồi vẫn
chưa nói chuyện, người khác thấy còn tưởng cậu ta làm sao. Đợi Đỗ Long
thu hồi nội lực, trên người cậu ta không còn cảm giác quái dị, cậu ta
mới lên tiếng:
– Ủa, các anh tới rồi sao? Em không phải… bị người tổ ma túy thành phố Song Môn bắt sao?
Cậu thanh niên này giả bộ ngốc, thật ra cậu ta không có bệnh tật gì. Đỗ Long buộc lòng nói:
– Những tên khốn kia đã đánh cậu ngất xỉu, cậu còn nhớ là ai đánh cậu không?